Phiêu Du Giang Hồ

Chương 37: Không lõi đời một chút, sao sống nổi đây




“Chưởng, chưởng môn, bước chân cao lên một chút, nếu không sẽ bị dơ.”
Đứng giữa biển hoa, đúng lúc tôi đang muốn tạo dáng một chút thì tức khắc liền có một âm thanh xen vào. Tôi cúi đầu, nhìn thấy thi thể dưới chân mình, phải kiềm chế lắm mới không hét toáng lên.
Âu Dương Y đang đứng bên cạnh lau mồ hôi, tôi gượng gạo giương mép tạo nụ cười rồi từ từ đặt chân xuống.
Khốn nạn thân tôi, hạ thủ tàn độc quá mất rồi, lẽ ra nên nương tay một chút để cho người ta có đường lui chứ. Dù sao tôi cũng không phải đến đây để làm Mẫu Dạ Xoa, phải ra dáng chưởng môn mới được.
Cuộc chiến giữa không trung cơ hồ đã kết thúc, chẳng biết Triều Lưu tự nhiên nghĩ ngợi gì, lại ra lệnh cho đám thủ hạ trở về.
Phải thế chứ, phải vậy chứ, thủ hạ của tôi đều tinh anh, nếu không phải đích thân hắn ra tay thì làm sao thắng nổi.
Không gian trở nên trầm lặng, tất cả đều chăm chú nhìn tôi. Lúc này, cảm giác của tôi giống như một minh tinh đang đứng trên sân khấu vậy.
Không, không phải, lúc này, tôi còn rực rỡ chói lòa hơn minh tinh rất nhiều. Khẽ mỉm cười, tôi giơ cao tấm thiệp anh hùng trong tay. Gió thổi khiến tấm thiệp không ngừng phiêu động.
Thiệp anh hùng đỏ chói, lầu Phong Vân sừng sững. Ngước nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, chỉ thấy nắng vàng rực rỡ đang tỏa khắp. Khoảnh khắc đó, tôi thực sự là nhân vật chính tại nơi này.
“Ta là Lê Sa, chưởng môn Lê Quỷ môn, tất cả mọi người ở đây ngày hôm nay xin hãy ăn uống no say, ta mời.”
Khắp nơi bùng lên tiếng vỗ tay rầm trời, xung quanh bắt đầu trở nên chen chúc, chật chội.
Được sự hộ vệ của đám Âu Dương Thiếu Nhân, tôi đi xuyên qua đám người, hướng thẳng phía cửa lầu Phong Vân, liếc mắt nhìn quanh, đưa tay kéo vị lão bá ăn mày đang ở phía sau.
“Haizzz, lão bá à, chẳng phải đã nói nếu ta lấy được thiệp anh hùng sẽ mời lão bá ăn cơm sao. Lão bá sao có thể đi như vậy chứ.”
Không đợi lão ăn mày phản kháng, ngay tức khắc tôi đã kịp tóm lão lại.
Sẽ có người không thể nào hiểu được, tại sao tôi nhất định phải xoắn xuýt với lão ăn mày này. Kỳ thực, tôi cũng đâu muốn vậy. Nhưng, biết nói thế nào nhỉ, trên thế giới này vĩnh viễn chẳng có tên ăn mày nào là ù ù cạc cạc cả.
Nếu bên cạnh tôi xuất hiện một tên ăn mày chẳng ra làm sao, điều đó chỉ có thể chứng tỏ một điều, điều này chẳng phải là may mắn thì nhất định sẽ là xúi quẩy.
Mới vừa rồi, khi tôi bay lên lấy thiệp anh hùng, tên tiểu tử phá đám khi ở dưới chân tôi đã tung ra một thứ vũ khí lợi hại. Từng sợi nhỏ dài tủa ra, trước tình hình hiện tại, nếu tôi không lập tức phản kích trả đũa, những sợi tơ nhỏ dài kia nhất định sẽ quấn chặt lấy tôi, kéo tôi rơi xuống.
Đương nhiên, đó chỉ là tình huống giả thiết. Trên thực tế, tôi hoàn toàn không bị những sợi tơ kia quấn chặt mà còn có thể giẫm bẹp cái tên tiểu tử đó, cũng chính nhờ lão bá ăn mày này đã chớp nhoáng ra tay.
Nếu tôi nhìn không lầm, thì đã có hai viên đá được bắn ra, một viên bắn về phía đám tơ mảnh dài kia, viên còn lại kích thẳng vào tên thủ hạ của Triều Lưu.
Không nghi ngờ gì nữa thứ tôi chờ đợi chính là lão ăn mày cao thủ này, ha ha ha ha, quả nhiên là cao thủ.
Ngập trong một mớ âm thanh hỗn độn, tôi cúi đầu nói với lão ăn mày: “Tiền bối, tại hạ đã nhìn thấy rồi, cao thủ vẫn là cao thủ mà”.
Lão ăn mày chợt sững người, mỉm cười tựa mây bay gió thoảng, khẽ giọng nói với tôi: “Chuyện này tạm thời cần phải bí mật, sau này có thời gian, ta sẽ nói kỹ càng với ngươi, hiện tại ngươi nên cẩn thận với tên Triều Lưu kia”.
“Rõ rồi”, tôi vui mừng.
Hẳn là lão muốn dạy tuyệt thế võ công cho tôi? Đương nhiên, đương nhiên rồi, đây là điều hay gặp trên giang hồ mà.
Tay vẫy vẫy, trong lòng kích động vô cùng, tôi lớn tiếng gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, mang rượu lên”.
Tiểu nhị vội vội vàng vàng bưng rượu đến. Tôi ngẩng đầu, nhìn chén rượu tiểu nhị mang tới, nhếch mép nói: “Ở đây đều là nhân sĩ giang hồ, lẽ nào ngươi muốn dành cho ta cái chén nhỏ xíu thế này để kính các vị tiền bối?”.
Tiểu nhị bị ánh mắt của tôi dọa cho run cầm cập, lập tức nói ngay: “Nữ hiệp chớ giận, nữ hiệp chớ giận, để tiểu nhân đổi bát lớn hơn”.
Tranh thủ lúc tiểu nhị đi lấy bát, tôi hành lễ với tất cả nhân sĩ giang hồ trong đại sảnh, cung kính nói: “Lê Sa yết kiến các vị tiền bối”.
Tôi cảm thấy bản thân mình đang được người khác đề cao, ai nấy đều vui vẻ đón tiếp.
Người trong đại sảnh nhao nhao nói: “Lê chưởng môn khách khí rồi, sớm đã nghe danh Lê chưởng môn thân là nhi nữ nhưng lòng gan dạ sắt chẳng kém cạnh nam nhân, hôm nay được gặp mặt quả nhiên là phong thái đại gia”.
“Tiền bối quá khen, võ lâm chúng ta dù sao vẫn phải dựa vào các vị tiền bối cao thủ để chấn hưng, Lê Sa nhỏ nhoi chẳng qua cũng chỉ thêu hoa trên gấm mà thôi.”
“Lê Sa chưởng môn chuyên làm việc thiện, chúng ta đều đã nghe danh, thật là nữ trung hào kiệt.”
“Đâu có, đâu có, so với các vị tiền bối, Lê Sa cũng chỉ có thể làm chút chuyện kém cỏi vì dân như vậy mà thôi.”
Tôi rõ ràng cảm thấy sáu người phía sau mình đang đờ người ra.
Kích động đến thế sao? Tôi đâu phải chỉ trong chớp mắt đã trở nên uyển chuyển như vậy.
Thôi được, tôi thừa nhận, tôi như thế gọi là lõi đời, gọi là khéo đưa đẩy. Xí, nếu không như thế, liệu chúng ta có thể sống được ở thế giới này không?
Nhận rượu từ tiểu nhị, tôi nâng bát lên cao, trước mặt mọi người nói lớn: “Lê Sa kính tất cả các vị tiền bối”.
Rượu vừa chảy vào cổ họng, liền dấy lên cảm giác mơ hồ.
Tôi bất giác nhớ đến Vãn Dương, cảm giác như thiêu đốt cháy cổ.
Trên bờ vai, cơn đau chợt ùa về không đúng lúc.
Tim dội thình thình, như không kiềm chế được mà nấc lên thảm thiết.
Khăng khăng, một mực, nhất định phải vào lúc này.
“Lê Sa chưởng môn đúng là trăm nghe không bằng một thấy, vừa rồi có chút mạo phạm, không biết Lê Sa chưởng môn có nể mặt ta mà lên lầu ngồi chăng?”
Tôi không kiềm chế nổi, toàn thân thoáng run rẩy. Nếu không phải có đám Âu Dương Thiếu Nhân bên cạnh, tôi sợ rằng mình đã ngất xỉu rồi.
Cơn đau trên vai lại nhói lên, mọi ký ức kinh hoàng trước đây cơ hồ đều quay trở về.
Tôi nhìn thấy nam nhân kia, chậm rãi bước đến trước mặt mình, nụ cười trên khóe môi dần hé mở, dù cách nửa chiếc mặt nạ, vẫn mê mị đến ngây người.
Phải chăng, đối diện với tất cả nữ nhân hắn đều mỉm cười như thế? Tôi, hóa ra không phải là thứ gì đặc biệt. Trước giờ đều không phải như thế. Nụ cười đó cũng chỉ là một loại vũ khí của hắn, tôi đã sớm quên đi rồi.
Hắn khom người, đưa những ngón tay thon dài về phía tôi.
Tôi biết, lúc này không còn đường lui nữa.
Những phiến lông vũ trong tay khẽ phiêu động, tôi cố gắng xốc lại tinh thần đôi chút, đặt tay mình lên bàn tay đó.
“Lê Sa chưởng môn nóng quá nhỉ, có vẻ ra rất nhiều mồ hôi”, tên năm nhân đó khẽ cười, ánh mắt lấp lánh lưu chuyển, hỏi.
Tôi cười, mọi thứ trước mắt kỳ thực có chút mơ hồ, nhưng trong tình cảnh hiện tại, sáu người đang đứng phía sau tôi hình như cũng đang muốn giúp tôi chết nhanh một chút.
Tôi… thảm bại rồi.
“Tự nhiên ra mồ hôi? Dẫu sao, nữ nhi có thể được Triều Lưu đại nhân để tâm tới, e rằng thiên hạ chẳng có mấy người. Trong lúc chờ đợi vinh hoa giáng xuống, tôi cũng phải cố gắng trấn tĩnh chứ, nếu không chẳng phải sẽ chứng tỏ tôi không biết cân nhắc hay sao?”
Triều Lưu chợt sững người, chẳng nói chẳng rằng, kéo tôi lên lầu ba.
Tim đập thịch thịch, tôi biết đấu với tên nam nhân này cũng tức là đấu với cả giang hồ.
Đây chẳng phải điều tôi mong chờ sao? Chính tôi cũng chẳng rõ nữa.
Lúc này tôi chỉ biết rõ một điều, đó là cuộc chiến với Triều Lưu, đã chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.