Đó là buổi chiều bi thương, cũng là buổi chiều vô cùng ấm
áp.
Bên cạnh, chàng thiếu niên hồn nhiên đáng yêu cứ lặng lẽ nắm
chặt tay tôi.
Tôi thích, thích tâm hồn trong sáng không hề bị nhuốm màu của
huynh ấy, thích sự đáng yêu của huynh ấy. Tôi chỉ là con chim nhỏ bay qua bên
huynh ấy, đã được định trước phải bay mãi nơi chân trời góc biển để kiếm tìm sự
chân chính.
Từ trước đến nay, tôi chưa từng mong đợi một ngày Thiếu
Nhiên sẽ trưởng thành thế này, vì tôi luôn muốn được cưng chiều sự hồn nhiên của
huynh ấy. Nhưng Thiếu Nhiên của tôi cuối cùng vẫn là vì tôi mà thay đổi, chín
chắn rất nhanh, không còn biết kiêng dè.
Tôi làm thế nào mới có thể không thích chàng trai như thế?
Làm cách nào mới có thể không thích huynh ấy đây?
Đưa tay vén lọn tóc trước trán huynh ấy, tôi mỉm cười.
Sao tôi lại có thể thích một Thiếu Nhiên như thế này.
A, a, ông Trời ơi, hãy đánh một tia sét giết chết con đi.
Con không nên nhận được nhiều sự sủng ái thế đúng không? Hiện tại tất cả những
thứ con có được đều là một giấc mộng. Có lẽ thêm một lần nữa cũng tốt, thật đấy,
chỉ cần thêm một lần nữa chắc sẽ tốt hơn. Nhất định sau khi con đền bù tất cả,
con sẽ không tham lam như vậy nữa, tham lam muốn có được sự ấm áp dịu dàng của
tất cả bọn họ.
“Sa Tử, Sa Tử”, tiếng gọi vọng đến, trong lúc nỗi thương cảm
đang dâng trào, thanh âm đó đã dập tắt chút tình cảm mới được nhen nhóm trong
lòng tôi.
Khốn kiếp! Không có mắt hả? Không thấy lão nương đang ưu tư
hả?
Âu Dương Thiếu Nhiên nghe thấy tiếng gọi đó, lập tức bật dậy,
nói: “Tên ngốc[1], làm gì có tên ngốc nào?”
[1] 沙子 (shã zi) nghĩa là hạt cát, cũng là
cách gọi thân mật của Lê Sa trưởng môn, từ đó đồng âm với từ 傻子(shã
zi) nghĩa là tên ngốc, tên đần, vì thế nhân vật hiểu nhầm.
Tôi cáu tiết: “Huynh mới là tên ngốc đấy!”
Hoàng Phổ Hiểu Minh chết tiệt! Ta muốn giết ngươi, giết cái
tên tiểu tử đi ăn cắp tên của người khác.
“Hoàng
Hiểu Minh! Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, ngươi còn dám gọi ta là Sa Tử nữa, ta sẽ
giết ngươi”, quay đầu nhìn tên chết giẫm đang chạy tới, tôi lửa giận ngùn ngụt
nói.
Kích động là ma quỷ, kích động là ma quỷ. Lúc nào tôi cũng tự
cảnh báo bản thân mình như thế, nên mới không xông lên tặng cho hắn một quyền.
Tên tiểu tử này, quen biết chưa được hai ngày đã lôi lôi kéo
kéo tôi làm bạn, nói cái gì mà mọi người đều là bằng hữu tốt. Sau này cũng thân
thiết một chút, muốn gọi tôi là Sa Tử.
Tôi không phải là nhân sĩ ngoại tịch mà phải dùng cái cách gọi
Tử, Tử gì gì đó đâu. Còn nữa, cái gì mà Sa Tử (Tên đần thì có), là cách biến tướng
để chê bai người khác thì phải, hắn cho rằng tôi không nhận ra ý đồ của hắn
sao?
Hoàng Phổ Hiểu Minh tỏ vẻ đáng thương, nói “Chẳng phải cái
tên cô gọi ta cũng rất quái dị đó sao, ai là Hoàng Hiểu Minh. Ta là Hoàng Phổ
Hiểu Minh, Hoàng Phổ Hiểu Minh, nghe chưa hả?”
Tôi trợn mắt, gọi hắn như thế, ít ra trong lòng tôi cũng được
an ủi phần nào. Có thể để bản thân tự tưởng tượng, mình đang được đứng bên cạnh
một minh tinh.
Xí, lẽ nào lúc này tôi phải tự nói với mình, hắn chính là bổ
khoái tìm đến bắt tôi sao?
“Gọi
tên như thế là để cho người chút thể diện thôi, ngươi phải biết rằng, người này
là một nhân vật có tiếng tăm ở chỗ chúng ta”, tôi nghiêm túc nói.
Ta không nói dối đâu, ngươi có thể đi kiếm Hoàng Hiểu Minh
mà làm đối chất, đó là sự thật đấy.
Hoàng Phổ Hiểu Minh vừa nghe xong, ánh mắt bừng sáng, hỏi:
“Hả? Là đại hiệp vô cùng lợi hại hả?”
“Cái
gì chứ, hắn ta là…”, tôi vừa mở miệng, lại lập tức kìm lại.
Ôi thôi, tôi đột nhiên nhớ ra, diễn viên thời cổ đại hình
như giống với người diễn xướng. Cổ đại gọi họ là con hát. Nhưng con hát thời cổ
đại có vẻ là cách gọi không mấy ca ngợi cho lắm.
Không được, không được, tôi không phải nhàn cư vi bất thiện,
không nên tự chuốc phiền phức và ánh nhìn không mấy thiện cảm của đám người cổ
đại này, vì thế đương nhiên tôi không nên nói ra từ đó.
Chỉ có điều sắc mặt Hoàng Phổ Hiểu Minh vẫn ngập tràn sự chờ
đợi, hiếu kỳ chăm chú nhìn tôi, hỏi: “Là gì, là gì?”
Tôi nghĩ ngợi giây lát, đầu mày chau lại. Cuối cùng cũng
nghĩ ra một từ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu.
Tôi liền vỗ vai Hoàng Phổ Hiểu Minh, vừa nghiêm túc lại vô
cùng trịnh trọng nói: “Hắn là một học giả chuyên nghiên cứu tâm lý và tính cách
con người”.
Tôi không nói sai đâu, cũng không hề nói láo! Chính xác là
anh ấy làm cái đó mà.
Diễn viên chẳng phải đều là những nhân vật phải gọt giũa tâm
lý và tính cách sao. Hiểu được như thế, tôi quả nhiên là thiên tài.
Tuy tôi nói rất rõ ràng nhưng Hoàng Phổ Hiểu Minh có vẻ vẫn
ngu ngơ không hiểu. Lại còn vô cùng kích động nói với tôi “Vậy sau này cô gọi
ta là Hoàng Hiểu Minh đi nghe có vẻ rất lợi hại đấy”.
Khóe miệng tôi giật giật liên hồi, lắc đầu chán nản: “Ta
không muốn bị đám “fan” của người ta đến tìm gây chuyện đâu. Hay gọi ngươi là
Hiểu Minh đi”.
Tại sao tôi lại nhớ đến câu chuyện cười kinh điển liên quan
đến “Tiểu Minh”[2] thế nhỉ.
[2] Tiểu Minh: Ở Trung Quốc, người ta thường lấy tên gọi Tiểu
Minh để đặt cho các nhân vật nam chính (thường là các học sinh nam tuổi nhi đồng,
thiếu niên). Nhân vật mang tên Tiểu Minh xuất hiện khá nhiều trong các bài văn
của bậc tiểu học, trong các đề toán hoặc các truyện cười. Cái tên Tiểu Minh này
vốn đã mang khí chất gây cười, cho nên đã trở thành tên của nhân vật chính
trong rất nhiều chuyện hài hước.
“Fan?
Tên người nhà hắn cũng thật kỳ lạ nhỉ. Lại có người tên là Fan”, Hoàng Phổ Hiểu
Minh truy vấn tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, kéo Âu Dương Thiếu Nhiên rời đi.
Lúc này tôi bắt đầu ngờ vực cái tên Hoàng Phổ Hiểu Minh này
rốt cuộc có phải là thần bổ hay không rồi đấy.
Cả buổi chiều, chẳng nhìn thấy Triều Lưu ở đâu, tôi đành vui
thú với sự thanh nhàn. Hoàng Phổ Hiểu Minh được tôi phái đi tìm kiếm thông tin
về Giang Tả.
Nói một cách văn hoa thì là hạ thủ trước một bước. Trên thực
tế, tôi chẳng qua chỉ muốn biết thông tin của huynh ấy mà thôi.
Vương tử của tôi, tôi từng là vương phi mà huynh yêu thương
nhất. Tôi cũng rất muốn biết, lúc này tôi là gì của huynh.
“Nữ
nhân chết tiệt, ngươi đang làm gì đấy hả?”, tôi đang nằm bò bên bậu cửa sổ ngắm
phong cảnh, đột nhiên thanh âm chói tai ngắt đứt tâm trạng đang nhẹ nhàng bay bổng.
Quay đầu lại nhìn, khuôn mặt Thiện Thủy đang cười giả tạo.
“Không
thấy gì hả? Ta đang ngắm cảnh”, tôi nhếch mép, cũng treo nụ cười giả tạo nói.
“Phong
cảnh của thành Giang Hoa này có gì đẹp đâu”, Thiện Thủy chau mày, mỉm cười châm
biếm, ngồi đối diện với tôi.
“Phong
cảnh chỗ này không đẹp, vậy phong cảnh như thế nào mới có thể lọt vào mắt của
Thiện Thủy đây?”, tôi nghiêng đầu nhìn khóe miệng đang cong lên của hắn, hỏi vẻ
khinh thị.
“Thiên
hạ”, tên thiếu niên đó đáp ngắn gọn, tựa như mây bay gió thoảng, lại mang ý vị
kiên định vô cùng.
Trong khoảnh khắc, mọi thanh âm cơ hồ biến mất, không gian
trở nên tĩnh lặng.
Chén trà trên tay thoáng run rẩy.
Tôi mới phát hiện ra, tôi nên xem xét lại cách nhìn về tên
thiếu niên này. Mới có chút tuổi đã ôm ấp dã tâm, sau này nếu không phải trụ cột
của nước nhà thì chắc chắn sẽ là gian hùng.
“Từ
trước đến nay ta chưa hề hỏi ngươi, ngươi muốn dùng cách nào để có được Triều
Lưu”, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, tôi chuyển chủ đề.
Tuy rất muốn hỏi hắn, nhưng tư tưởng trong đầu hắn là của
chính bản thân hắn hay là do người khác tiêm nhiễm vào. Tôi thực sự rất muốn biết
đáp án, nhưng, tôi luôn hiểu, dù hiếu kỳ đến đâu thì cũng phải có mức độ, nếu
không sẽ rất nguy hiểm. Bất luận hắn trở thành trụ cột hay gian hùng, đều chẳng
liên quan gì tới tôi, lịch sử của triều đại này, không phải thứ tôi có thể thay
đổi được.
Thứ tôi phải thay đổi chính là vận mệnh của mình.
“Ta
cần một người, chỉ cần bắt được người đó, Triều Lưu nghiễm nhiên sẽ bị ta tiêu
diệt”, rót cho tôi một chén trà, Thiện Thủy mỉm cười nói.
“Mất
đi con báo lợi hại thì có tác dụng gì với ngươi?”, tôi không hiểu hỏi lại.
“Có
tác dụng gì với ta? Có lẽ căn bản cũng chẳng có tác dụng gì với ta. Nhưng ta
thích vẻ mỹ lệ của hắn, thích nhìn hắn từ một con báo biến thành con mèo nhà. Rất
thú vị, ngươi không cảm thấy sao?”, khóe miệng Thiện Thủy lại nhướng lên có
chút gì đó nanh ác.
“Thật
là một sở thích xấu xa.”
Tôi chẳng biết làm cách nào khi nhận ra rằng, thằng nhóc này
lại có tâm địa tà ác xấu xa đến thế. Rốt cuộc là trong hoàn cảnh nào mới có thể
tạo nên một thiếu niên tàn độc như vậy.
Việc này, tôi cũng không nên tìm hiểu sâu kỹ, dẫu sao, mỗi
người đều có những chuyện đã qua của riêng mình.
“Vậy
người ngươi muốn là ai?”, tôi nhấp một ngụm trà.
Bên ngoài phòng, gió thổi hàng liễu rủ phất phơ, trong phòng
lọ hoa nhài tỏa ngát hương thơm. Tôi nhìn vào ánh mắt như rực sáng kia, chờ đợi
cái tên hắn sắp nói ra. Trở thành đồng minh, tôi cũng sẽ giúp hắn bắt được người
đó.
“Ta
muốn bắt Thượng Quan Tình”.
Lời nói vừa ra, tựa như có tảng đá từ đâu đáp xuống mặt nước,
khuấy tung làn sóng.
Tôi không thể ngờ, cái tên đó lại được nói ra từ chính miệng
của Thiện Thủy, lại chính là như thế. Khoảnh khắc đó, tôi cơ hồ không thể không
chế được tâm trạng của mình. Tôi cũng thực sự không biết, bản thân mình lại được
hoan nghênh như thế, tại sao ai ai cũng muốn bắt tôi đến vậy.
Xem ra, tôi không thể không một lần nữa phải tệ bạc với
chính mình.
Ánh tà dương dần khuất sau đỉnh núi, buông chén trà xuống, mỉm
cười sảng khoái, hai tay xoa xoa thân chén, tôi hỏi hắn: “Lý do”.
“Ta
sẽ không trả lời ngươi, chỉ cần ngươi giúp ta bắt được ả là được”, hắn mỉm cười,
ngẩng cao đầu nói.
“Danh
tiếng của ta còn phải nhờ vào ả, cho nên, ta có quyền được biết lý do ngươi muốn
bắt ả”, tôi cười, cũng ngẩng cao đầu nói.
Trên thế giới này, cho đến hiện tại người có thể tìm được
Thượng Quan Tình cũng chỉ có ta và người của ta. Tiểu tử, ngươi cũng nên thức
thời một chút đi.
“Nói
cho ngươi cũng không vấn đề gì. Nhưng ngươi phải thề, không được để kẻ thứ ba
biết được. Ta không muốn người khác tham dự vào chuyện này”.
“Nếu
trái lời thề, Trời chu Đất diệt”.
Cổ nhân thật thích thề, cho rằng chỉ cần thề thì lời của người
đó sẽ là sự thật. Trên thực tế, ở thế kỷ Hai mươi mốt vĩ đại, thứ không đáng
tin nhất lại chính là những lời thề như thế này.
“Vì,
Thượng Quan Tình là điểm yếu của Triều Lưu. Cho dù Triều Lưu vừa dùng kế ‘ve sầu
thoát xác’, lại vừa giở trò vu oan giá họa, tưởng rằng vô cùng kín kẽ chẳng
chút sơ hở, nhưng chỉ cần ép hắn lộ ra chân diện, cùng với người tên Thượng
Quan Tình xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, như thế tất cả đều chẳng cần đánh
mà tan. Một khi Thượng Quan Tình chưa chết, Triều Lưu vĩnh viễn không thể trở
thành kẻ thắng cuộc”.
Một khi Thượng Quan Tình chưa chết, Triều Lưu vĩnh viễn
không thể trở thành kẻ thắng cuộc.
Câu nói này cứ vẳng bên tai tôi, vấn vít chẳng thể xua tan.
Tuy sau khi hắn nói xong những lời này, tôi nghe không hoàn
toàn hiểu hết. Nhưng trên thực tế, tôi đều biết.
Tất cả điều này, tôi đều đã biết. Lời của Thiện Thủy, đã nói
trúng tim đen của tôi.