Thời gian ba ngày, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đủ để
thực hiện kế hoạch vĩ đại “Như Hoa phiên bản hai”.
Lần này khó khăn lắm tôi mới được xuyên không, cơ hồ cái gì
cũng chạm phải, nhưng đến khi diễn ra cuộc thi hoa khôi thì lại bị mắc kẹt
trong chuyện này, khó lòng tham gia được.
Tôi không cam tâm, rất không cam tâm.
Tôi lấy lại tinh thần, quyết định phải rầm rộ đi chuyến này
mới được. Trước hết cần dựa vào chút hào quang mới có để thu hút một đội ngũ
tinh nhuệ cho riêng mình.
Như thế gọi là: kiến tạo Tổ chức Như Hoa trong thế giới nấm
hương. Cho nên, suy đi tính lại về quyền hành cao quý mà mình vừa may mắn đạt
được, tôi có một quyết định cực kỳ vĩ đại và cũng vô cùng cao minh. Quyết định
này trong chốc lát đã giải quyết được mấy tên tiểu tử mà tôi thấy chướng tai
gai mắt, cũng nhân tiện tìm cho mình một đường lui hoàn mỹ. Chỉ một lần thôi sẽ
giải quyết mọi hậu họa sau này.
Ở nơi đây, từ đầu đến cuối tôi đều diễn vai công bằng thông
minh, tôi phải dùng tài trí của mình để khiến tất cả mọi người thán phục.
Quyết định của tôi chính là: Mấy người chúng tôi chia thành
hai nhóm, một nhóm đi tìm bảo vật, một nhóm sẽ tham gia cuộc thi hoa khôi.
Ha ha! Tôi lúc nào cũng thông minh như thế đấy. Ngay cả chuyện
giải thích thế nào trước nhân sĩ võ lâm, tôi cũng đã chuẩn bị tốt rồi: Làm như
thế là để khiến đối phương lơi lỏng cảnh giác, để tránh đánh rắn động cỏ.
Sau khi biên soạn xong, tôi thấy vô cùng phấn khích, thực sự
cảm động.
Cơ hồ tôi có thể tưởng tượng ra cảnh đám người kia vừa cảm động
bắt tay rối rít vừa nở nụ cười cùng đôi mắt ngấn lệ nói: “Thượng Quan nữ hiệp
không chỉ trượng nghĩa, còn túc trí đa mưu, để chúng ta tham gia cuộc thi hoa
khôi. Chúng ta nhất định sẽ ủng hộ Thượng Quan nữ hiệp”.
Tôi không kiềm chế được, vừa lau nước mắt vừa suy nghĩ mông
lung. Xí! Sau này trở về thế kỷ Hai mươi mốt, nếu tôi không trở thành nhà văn,
không trở thành nhà nghiên cứu lịch sử, nhất định sẽ trở thành một nhà biên kịch.
Tôi đúng là thiên tài mà. Nhưng vấn đề thực tế nhất bây giờ
chính là, rốt cuộc nên để ai cùng tôi tham gia cuộc thi hoa khôi, rồi để ai
truy tìm bảo vật đây?
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu, đương nhiên là phái tên Mặc Nguyệt
phúc hắc, tên Mạch Thiếu Nam mang đôi mắt đào hoa tựa hồ ly, và cả Âu Dương Huyền
liệt mặt kia đi tìm bảo vật.
Ba tên tiểu tử đó không chỉ khiến tôi không hài lòng, mà nếu
giữ họ lại, nhất định họ sẽ là những người chê cười tôi nhiều nhất.
Nếu ba tên đó mà ngoan ngoãn nghe lời định đoạt thì như thế
cứ phải gọi là “trời đổ mưa hồng”.
Dù thế nào cũng không thể dừng bước tại đây, tôi phải tiến
lên, tiến lên phía trước. Vì thế tôi cố gắng giữ bí mật, và cuối cùng sẽ lặng lẽ
xuất chiêu.
Tôi phải để bọn họ “bốc thăm”.
Ai bốc được “Đi” thì người đó đi, ai bốc được “Ở” thì người
đó ở.
Đương nhiên, tôi sẽ vô cùng tốt bụng ghi ký hiệu lên đó.
Vì thế…
Lúc này mấy người chúng tôi đang ngồi quây lại, trước mặt là
những mẩu giấy đã được gấp nhỏ.
Mấy tên nam nhân lần lượt mỗi người bốc lấy một mẩu giấy.
Tôi vô cùng tin tưởng, đưa mắt nhìn Âu Dương Y và Âu Dương
Thiếu Nhiên, rồi lại nhìn Âu Dương Thiếu Nhân, gật đầu chắc chắn.
Chúng tôi đã câu kết với nhau chơi ăn gian, không người nào
có thể thoát khỏi sự sắp xếp của tôi! Lần này chắc chắn rồi.
Nhưng, khi tôi nhìn thấy mấy con chữ trên từng mẩu giấy được
mở ra.
Tôi thực sự sửng sốt.
Khốn kiếp! Khốn kiếp! Không thể nào.
Chỉ thấy Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên và Âu Dương Huyền
bốc phải mẩu giấy có ghi chữ “Đi”. Còn Mặc Nguyệt, Mạch Thiếu Nam, Âu Dương Thiếu
Nhân đều cầm mẩu giấy ghi chữ “Ở”.
Tôi loạng choạng muốn xỉu. Trừng mắt nhìn Âu Dương Thiếu
Nhân, kéo huynh ấy đến bên cạnh, tỏ ý muốn được giải thích.
Âu Dương Thiếu Nhân cười khổ nói: “Hai người họ bốc nhanh
quá. Vừa nãy đã viết chữ rất cẩn thận rồi. Không ngờ, chữ của A Y và Thiếu
Nhiên lại bị hoán đổi. Đoán chừng kế hoạch của nàng không cẩn thận đã bị người
ta phá bĩnh rồi”.
Sau lưng tôi chợt ngứa ran. Sao tôi cảm thấy đang có hai lưỡi
kiếm khẽ đưa dọc sống lưng, chuẩn bị đâm vào trái tim tôi…
Tiểu gia tôi vẫn còn trẻ, chưa muốn chết đâu.
Quay người lại, tôi lập tức trở mặt: “Vậy thì người nào rút
được lá thăm “Đi” thì lúc này tự động đi đi. Chúng ta đánh nhanh thắng nhanh,
tranh thủ thời gian sớm mang bảo vật trở về”.
Âu Dương Huyền lặng lẽ thu mẩu giấy lại. Xoay người rời đi.
Không biết tại sao, lúc nào tôi cũng cảm thấy trên người
huynh ấy tỏa ra luồng khí băng lạnh như thế.
Cơ hồ chẳng kịp suy nghĩ, tôi vội vàng chạy theo.
Tôi thấy bản thân mình thực sự rất ngốc.
Tảng băng khổng lồ đó tuy không nói, nhưng lại rất thông
minh.
Nhất định huynh ấy biết tôi cố ý nhưng lại vẫn thuận theo ý
tôi.
Từ trước đến nay, tôi đều tùy hứng sắp đặt bọn họ như thế,
đã quên mất việc phải nghĩ cho bọn họ.
Tôi không biết nên nói gì, nhưng trong sâu thẳm trái tim vẫn
luôn có một niềm tin sắt đá.
Nhất định phải đi theo huynh ấy.
Đi hết hành lang này đến hành lang khác. Từ đầu đến cuối tôi
đều lặng im không nói.
Đi qua khúc cua, trước mặt xuất hiện một hoa viên rất rộng.
Âu Dương Huyền đột nhiên quay người lại, khuôn mặt lạnh băng
nói: “Nàng đi theo làm gì”.
Tôi bị khẩu khí của huynh ấy dọa cho tim đập thình thịch, bất
giác thấy hơi lo lắng.
Huynh ấy giận thật rồi.
“Tôi… tôi không biết.”
Nói xong câu này, tôi hận không thể tự cho mình một đấm.
Đồ ngốc, bản thân mình không biết, lẽ nào bảo Âu Dương Huyền
người ta phải biết sao?
Âu Dương Huyền mỉm cười, không phải nụ cười thẹn thùng quen
thuộc mà tôi từng thấy, mà là nụ cười tự giễu lạnh lùng đáng sợ.
“Nàng còn theo ta làm gì? Chẳng phải nàng muốn ta rời khỏi
đây sao? Ta sẽ đi ngay, nói không chừng đi khắp chân trời góc biển chẳng về nữa.
Chẳng phải nàng ghét ta sao? Ta biến mất trước mặt nàng, biết đâu trên đường đi
lần này lại gặp người nào đó, cho một đao tiễn đến tận Tây Thiên, không cần
ngày ngày trở thành cái gai trong mắt nàng nữa”.
Không phải, không phải vậy.
Âu Dương Huyền, tôi vốn không phải muốn thế, không phải tôi
muốn huynh không trở về.
Tôi biết bản thân mình hay tùy hứng, tôi luôn tạo ra những
tình huống dở khóc dở cười, nhưng huynh đừng không để ý đến tôi như thế.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Âu Dương Huyền, tôi thấy vô cùng
tủi thân.
Hít vào một hơi, tôi tức tối hét vào mặt huynh ấy: “Đúng đấy!
Âu Dương Huyền, tôi ghét huynh. Cái đồ tự cao tự đại, khuôn mặt giết người, tảng
băng khổng lồ này. Tôi ghét huynh, tôi ghét huynh, ghét huynh, ghét huynh. Tôi…
thích huynh mà”.
Âu Dương Huyền thoáng sững người nhìn tôi, đột nhiên xông đến
kéo tôi vào lòng, ôm rất chặt.
“Xin lỗi, Tiểu Tình, xin lỗi. Ta giận quá hóa hồ đồ rồi, ta
sẽ không gặp chuyện gì đâu, sẽ bình an trở về. Ngoan nào, đừng khóc nữa”, mãi đến
khi nghe thấy Âu Dương Huyền dỗ dành, tôi mới phát hiện nước mắt mình đã rơi.
Đúng vậy, thực ra, tôi cũng rất sợ.
Thời cổ đại này, không phải thời đại pháp luật. Là thời đại
mà người chết là chuyện rất rất bình thường.
Tôi chẳng quan tâm đến chuyện người khác sống hay chết.
Nhưng tôi lại để ý đến chuyện sống chết của đám người này.
“Âu Dương Huyền, tôi ghét huynh”, tôi ngẩng đầu, kiên định
nói.
“Ta biết”, hơi gượng gạo, Âu Dương Huyền lại nở nụ cười đáng
yêu trên khuôn mặt thoáng đỏ.
Tôi thấy đỡ buồn đôi chút, ha ha, đây chính là Âu Dương Huyền
quen thuộc, kỳ quặc, đáng yêu của tôi.