Ngày đầu của hành trình, chúng tôi đã đi tới đồi Vô Vân. Ở
đó mây mù thường tích tụ dày đặc. Điều kỳ lạ là nơi đây chẳng có ngày nắng vàng
rực rỡ cũng chẳng có ngày mưa rơi xối xả, không khí mang hương vị mây mù đè
nén, chầm chậm phiêu bồng.
Nhân sĩ giang hồ qua lại đều không thích dừng chân tại đây,
cảm giác ảo não đến kỳ lạ, nhưng tôi lại đặc biệt thích cái nơi chết tiệt này.
Tại sao ư? Đơn giản thôi, vì những nơi quái dị thích hợp nhất
để làm chuyện giết người kỳ quái.
Tôi đương nhiên không phải biến thái, chỉ là vào những thời
điểm bất thường, tôi cần phải lựa chọn những thủ đoạn đặc biệt.
Tôi không biết việc mình đang làm là đúng hay sai nữa.
Suy cho cùng, âm mưu của tôi cũng liên quan đến một thứ rất
quan trọng, đó là… mạng người.
Tôi không thể bỏ mặc sự sống chết của các huynh đệ Âu Dương,
cho nên chỉ có thể tìm một người vô tội để thay thế.
Biết bao đêm dài tôi suy nghĩ, mình phải làm thế này, chẳng
phải sẽ giống với Triều Lưu sao? Chẳng phải tay tôi cũng nhuốm đầy máu sao?
Nếu là ở thời hiện đại, tất cả những việc tôi làm, ngay cả xử
bắn hàng vạn lần cũng không đủ để đền tội.
Khi vấn đề này cứ quanh quẩn dằn vặt trong suy nghĩ, từ chỗ
Mạch Thiếu Nam tôi đã nghe được một bí mật động trời.
Kinh thành có biến.
Người trong cái bang của huynh ấy đến báo tin.
Dạo gần đây bầu không khí ở kinh thành trở nên vô cùng căng
thẳng, nhân tâm hoảng loạn, bách tính đều truyền tai nhau phải đánh, phải đánh.
Chuyện này xảy ra đều có nguyên nhân, qua điều tra sơ bộ là
vương tử Nam Quốc đột nhiên mang theo rất nhiều người, ngựa, cải trang vào
thành để thăm dò. Trấn thủ kinh thành là Trương tướng quân nắm trong tay mười vạn
binh quyền, nhưng lại chẳng phát hiện những người này tiến nhập, cửa thành cứ
thế điềm nhiên mở rộng.
Thủ vệ cửa thành phát hiện có vấn đề lại qua mặt Trương tướng
quân ngầm cấp báo lên thân tín của Hoàng thượng.
Hoàng thượng truy cứu, thẩm vấn tại hiện trường, Trương tướng
quân đột nhiên vung đao, giết tên thủ vệ thông báo tin đó.
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, lập tức điều Trương tướng
quân rời kinh, ép ông ta giao nộp binh quyền. Nhưng hôm sau ông ta viện cớ sức
khỏe không tốt mà thoái thác, trì hoãn đến tận sáng sớm hôm sau nữa.
Hiện tại đang có rất nhiều người Nam Quốc trà trộn ở kinh
thành, đều giả dạng bách tính thường dân. Hoàng thượng không dám liều lĩnh manh
động, trước tình thế vạn bất đắt dĩ, đành đóng cổng thành.
Lúc đầu, tôi không nghĩ ngợi quá nhiều, mà chỉ nghĩ đến
Giang Tả. Hoàng đế kia, là phụ thân của Giang Tả, tôi sợ nếu thật sự xảy ra
chuyện gì, huynh ấy sẽ không chịu đựng nổi.
Bản thân không kiềm chế được tự rủa mình. Người ta hiện giờ
còn đang muốn đến bắt mày, vậy mà mày còn ngốc nghếch nhớ nhung đến người ta.
Nhưng sau này, tôi nghe được một câu, chính là một câu nói
mang tính quyết định.
“Triều Lưu, là người của Trương tướng quân, Trương tướng
quân là Trương Vân Thiên, còn Triều Lưu chính là thuộc hạ mà Trương Vân Thiên
tín nhiệm nhất. Hiện tại, nàng cũng biết kinh thành đại loạn thế nào rồi chứ”,
Mạch Thiếu Nam đau lòng vỗ về tôi.
Trái tim chợt run lên.
Biết, tôi biết.
Đầu tiên là giang hồ mất bảo vật, sau đó ma đầu giang hồ giết
người của triều đình, tiếp đó là nhi tử mà Hoàng đế ưng ý nhất tự nguyện truy bắt
hung thủ, cuối cùng là kinh đô đại loạn.
Tất cả những thứ này, nếu đem xâu chuỗi lại thì chỉ có một mục
đích… khiến quốc gia đại loạn.
Từng sự việc xảy ra, từ đầu đến cuối đều chứng tỏ, có kẻ muốn
tạo phản.
“Trương Vân Thiên đang âm mưu đoạt vị…”, môi tôi trắng nhợt,
run rẩy hồi đáp.
Đêm đó, tôi cứ thao thức tới tận hừng đông. Dù trong mắt
giăng đầy tia máu đỏ, dù đầu tôi đan đến nỗi chỉ muốn nổ tung.
Nhưng tôi không sao ngủ được, cũng chẳng dám chợp mắt lấy một
giây.
Tôi sợ một khi nhắm mắt lại, sẽ nhìn thấy chàng vương tử ấy
toàn thân đẫm máu trách móc tôi, chỉ trích sự lầm lỗi của tôi đã hủy diệt quốc
gia này.
Nếu lúc đó, tôi nhận ra được Triều Lưu chính là hung thủ, lập
tức vạch mặt hắn, tất cả mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức này.
Suốt một đêm trằn trọc đau đớn, tôi sớm đã chẳng thể khóc nổi
nữa rồi.
Tôi muốn giết người, tôi chẳng phải kẻ vĩ đại gì, chẳng cách
nào gánh vác nổi trọng trách bảo vệ quốc gia.
Tôi cũng không đủ dũng cảm, chẳng có năng lực.
Nhưng lúc này, tôi không thể không gánh chịu tất cả, vì đây
là những sai lầm của tôi. Hơn nữa, tôi chẳng có cách nào chống mắt nhìn Triều
Lưu chết dưới tay kẻ khác.
Nếu hắn bị triều đình bắt đi, tôi không biết hắn sẽ phải chịu
đựng sự giày vò thế nào.
Nếu nhất định phải có người giết hắn, vậy tôi hy vọng người
đó chính là mình.
Như thế, tôi có thể dành cho hắn sự ấm áp đau thương nhất.
Người mà ta yêu thương nhất, sự tồn tại của ngươi là tội
nghiệt thấu trời, nhưng sự tồn tại của ngươi không hề vô nghĩa. Ta tự tay giết
ngươi, chỉ vì, ta yêu ngươi, không thể cho phép ngươi tiếp tục tạo ra nghiệp
chướng. Chỉ vì ta yêu ngươi, không thể để ngươi chết khi thân hình nhuốm đầy ô
uế.
* * *
Dừng chân trước khách điếm, nhìn đường xa tiêu điều, người
người lặng lẽ, tôi chán nản nói: “Nơi này thật nhiều hối khí[1], chúng ta nhất
định phải ở lại sao?”
[1] Hối khí: Không may mắn, rủi ro, xúi quẩy.
Mặc Nguyệt ngước mắt nhìn trời nói: “Chưởng môn, trời đã tối,
trên đường nhiều sơn tặc, để tránh chuyện bất ngờ, chúng ta đành ở lại thôi.
Tôi gật đầu gượng gạo rồi cùng đám người xuống ngựa bước vào
sân khách điếm.
Hoàng Phổ Hiểu Minh thấy tôi buộc một sợi dây thừng màu đỏ
trên lưng ngựa, cười ha hả nói: “Sa Tử, dây thừng cô buộc trên lưng ngựa thật
quái lạ đấy nha”.
Tôi trợn mắt quát lớn: “Chết tiệt, im miệng cho ta, cái này
là để trừ tà đấy, nơi này có vẻ rất xúi quẩy, ta không muốn gặp chuyện gì ở đây
đâu”.
Triều Lưu cười, mở miệng nói: “Sao thế? Cô sợ chết ư? Cũng
đúng thôi, ở đây thường xuyên xảy ra thảm án”.
Tôi trừng mắt hằm hằm nhìn hắn.
“Ngài không thể kiếm chuyện gì hay ho hơn để nói được à?”
Ăn xong bữa tối, chúng tôi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.
Nằm trên giường nhắm mặt lại, bên ngoài cửa sổ, tiếng mèo
kêu khe khẽ vang lên.
Tôi ngồi dậy, thổi tắt nến, sau rồi tiếng mèo kêu cũng tức
khắc biến mất.
Nheo mắt lại, nhìn làn khói nhạt nhòa trên ngọn nến, tôi mỉm
cười rơi lệ.
Bắt đầu rồi, đêm nay, tội ác và chính nghĩa, cùng nhau giáng
xuống.
Ngày đầu tiên, người bị “giết” sẽ là Ngũ Nguyệt.
Về chuyện này, người tôi cần cảm tạ chính là tên tiểu tử Thiện
Thủy.
Tên tiểu tử ấy đã chủ động đứng ra giúp tôi vụ giết người
này.
Hắn nói với tôi: “Chuyện giết người, cứ để ta làm. Chỉ cần
ngươi nhớ là ta giết thì được rồi”.
Hắn đêm đó, không hề giống một đứa trẻ. Tôi một mực cho rằng
có một tên sát thủ máu lạnh đang ẩn trong người hắn.
Nhưng, Thiện Thủy nói câu này, tôi biết, thực ra hắn rất dịu
dàng.
Sau rồi, cũng sẽ trở thành một người hiền hòa ấm áp.
* * *
Sáng hôm sau vừa mới thức dậy, tôi đang ngáp ngắn ngáp dài
thì đụng ngay phải Triều Lưu.
Nheo nheo mắt, tôi cười: “Triều Lưu đại nhân, chào buổi
sáng”.
Triều Lưu mỉm cười, ngước mắt nhìn trời, thở dài nói: “Sáng
sớm còn chưa có mặt trời, ta cũng không rõ là mấy giờ rồi nữa”.
Tôi đang định nói tiếp, Hoàng Phổ Hiểu Minh đã lao tới, lớn
tiếng hét: “Sa Tử, cô lại nói chuyện với tên tiểu tử không biết liêm sỉ này hả”.
Tôi nghiến răng, đả hắn một chưởng.
“Đồ chết tiệt, không được gọi ta là Sa Tử”, tôi liếc xéo hắn
một cái, ai oán nói.
Triều Lưu không nói gì, quay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng hắn, hít sâu một hơi rồi cũng quay người
đi về hướng khác.
Đó là mấy gian phòng của đám Âu Dương Thiếu Nhân.
Đây có lẽ là tiết mục gây chấn động nhất của tôi trong cuộc
đời mình, nhất định, nhất định không thể thất bại, nếu không, tất cả đều sẽ phải
chết.
Cửa phòng lần lượt mở, mấy người cùng nhau bước tới.
Chào hỏi bọn họ một hồi, tôi cau mày nói: “Ngũ Nguyệt đâu? Hắn
bị thương vẫn chưa khỏi sao”.
Âu Dương Thiếu Nhân rất vô lương tâm nói: “Chắc là đêm qua gặp
diễm quỷ rồi”.
Tôi chớp chớp mắt nhìn huynh ấy: “Chúng ta liệu có phải lôi
hắn ra phơi nắng không đây?”
Hoàng Phổ Hiểu Minh liếc xéo tôi nói: “Oa, như vậy mất công
quá”.
Tôi bĩu môi: “Không đi có thể tự động rút lui”.
Hoàng Phổ Hiểu Minh cười gian trá, nói: “Trò hay như thế, ta
sao có thể không đi được chứ”.
Tôi cùng mấy người bọn họ cười đùa đi về phía trước.
Nhưng trong lòng cứ luôn thấp thỏm không yên.
Chẳng biết Thiện Thủy đã làm thế nào?
Khi chúng tôi đi đến phòng Mặc Nguyệt, đang dịnh mở cửa thì
phát hiện cửa đã bị khóa trái bên trong.
Mọi người liền tranh luận xôn xao, tôi đẩy bọn họ ra, hét lớn:
“Người ở bên trong hãy nghe đây, ngươi bị bao vây rồi, mau mau mở cửa, đó là lựa
chọn đúng đắn nhất”.
Bên trong không hề có tiếng động, không gian bỗng trở nên vô
cùng yên tĩnh.
Một lát sau mới có người nói: “Bên trong không thể không có
người được”.
“Phá cửa ra xem thử đi”, Hoàng Phổ Hiểu Minh là người đầu
tiên cảm thấy có gì đó không ổn, liền nghiêm túc nói.
Tôi cắn môi, gật gật đầu.
Trong chớp mắt cánh cửa bị đẩy bật ra.
Tôi thừa nhận, ngay cả khi trước đó đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa
nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiễn tôi bị dọa đến hồn xiêu phách lạc.
Đôi chân không thể không chế được cứ run lên bần bật, tôi
nhìn thấy, nhìn thấy trong phòng, lênh láng một vũng máu lớn, mà người đàn ông
trong bộ y phục của Mặc Nguyệt đang nằm yên tĩnh trên giường kia, trên mình là
một cành cây khô cắm thẳng xuyên qua lồng ngực.
Chớp chớp mắt liên tục, tôi biết, bản thân cần phải không chế
nỗi sợ hãi này.
Vì, đây là kịch bản của tôi, và tôi là nhân vật chính.