Bốn phía đỉnh Thanh Mông, chúng tôi đã trồng thêm rất nhiều
cây, những cái cây này dùng để che mắt bát phủ tuần án và người trong võ lâm.
Tôi sắp đặt những thứ này ở đây còn có một nguyên nhân khác,
vì lưng núi Thanh Mông này vốn không có sơn lộ đi xuống chỉ là một vách núi dựng
đứng, phía dưới vách núi là một sơn cốc. Trong sơn cốc có động Thanh Đàm, nếu
nói chuyện tại đây, thanh âm sẽ được phóng to cực đại, phát rộng tứ phía, đủ để
truyền đến tận tai những người xung quanh.
Tôi cần họ nghe thấy những điều tôi nói, cần nghe được những
điều Triều Lưu nói. Hoàng thành hiện tại có lẽ đã bị mai phục khắp nơi, Trương
Vân Thiên e rằng đang chờ đợi thời cơ. Ông ta phải giết Giang Tả nên chắc hắn
đã sớm giam lỏng quản thúc Hoàng thượng rồi. Chỉ chờ đến khi Giang Tả chết, ông
ta sẽ mượn cớ người Nam Quốc đang nhiễu loạn nước nhà, thay Giang Tả diệt trừ mối
họa, rồi lại đưa người Nam Quốc rời đi, tự mình đăng cơ lên ngôi Hoàng đế.
Nhưng làm như thế, vừa tốn tâm sức, lại rất phiền phức, vả lại
nếu làm không tốt, cái mạng ông ta không chừng cũng đi tong, đâu còn có thể trở
thành Vương gia nào nữa.
Hồi đầu, tôi cũng nghĩ ông ta rất có thể sẽ làm nhiếp chính
vương. Nhưng nghe Mạch Thiếu Nam nói, Trương Vân Thiên này ỷ thế văn võ song
toàn, tuy đối với người khác thủ đoạn hiểm độc, lòng lang dạ sói, nhưng ông ta
cũng tự cảm thấy bản thân mình vẫn mang một chút tư tưởng chính nghĩa, từ trước
đến nay luôn coi thường việc chiêu nạp những Hoàng tử yếu hèn của hoàng cung,
duy chỉ có Giang Tả là còn có chút yêu thích, nhưng đáng tiếc huynh ấy lại là
người không ưa gì thân phận hoàng tộc.
Với tính cách của một kẻ thông minh quật cường, trừ khi là
người Trương Vân Thiên cảm thấy thực sự tài giỏi, nếu không ông ta nhất định
không để kẻ khác ngồi lên đầu mình. Vì ông ta luôn tin rằng, thiên hạ này sẽ biến
đổi trong lòng bàn tay ông ta.
Cho nên, ông ta cần phải có một trái tim dứt khoát.
Xét cho cùng, từ xưa đến nay, mỗi một loạn đảng nổi dậy rồi
thất bại đều vì cho rằng như thế, cho rằng bản thân mình mới là chân mệnh thiên
tử do trời tạo ra, vì thế chỉ bản thân mình mới có tư cách thống trị thế giới
này.
Tại đây, tôi chôn những ống thuốc nổ khắp xung quanh, trước
đó tôi đã nhờ Âu Dương Y làm ẩm số thuốc nổ này rồi, giờ chỉ còn chôn chúng xuống
đất thôi.
Không thể không đề phòng nhân tâm của người trong võ lâm,
khó mà nói được bọn họ có phải đồ ngốc hay không? Nếu sau khi Triều Lưu bị giết,
lại có kẻ nào đó muốn truy sát bọ Âu Dương Thiếu Nhân, vậy thì tất cả đều phải
dựa vào đống thuốc nổ này rồi.
Tôi rửa sạch sẽ thuốc nổ trên tay rồi vào một bụi trúc thay
y phục, trang điểm nhẹ nhàng.
Đến lúc bước ra, tôi lại là Thượng Quan Tình thường ngày.
Lê Sa, là một bông hoa quỳnh, hôm nay nở, nhưng cũng sẽ tàn
ngay.
Bên ngoài, có người khách không mời mà đến.
Trên đường đi, là Thiện Thủy đã giúp đỡ tôi, nhưng cũng vẫn
bị tôi lừa dối.
Đứng trước mặt tôi, Thiện Thủy bước tới, dáng vẻ bình tĩnh tựa
như một vị đại nhân.
“Cô rốt cuộc là Lê Sa, hay là Thượng Quan Tình”, Thiện Thủy
không lộ cảm xúc, nhìn tôi hỏi.
Tôi mỉm cười, nói với hắn: “Ta là Thượng Quan Tình, từ trước
đến nay ngươi chưa từng thấy qua dung nhan của ta. Lúc này hãy nhìn đi, thấy thế
nào?”.
Thiện Thủy sắc mặt vẫn không chút biểu cảm, nói: “Vậy Lê Sa
là ai?”.
Tôi bước đến, ngồi trên chiếc xích đu trong viện, nhẹ nhàng
lắc lư.
“Ta chính là Thượng Quan Tình, Thượng Quan Tình chính là Lê
Sa. Là ta dị dung để diễn trò, mục đích là muốn dẫn dụ Triều Lưu đến. Hiện tại
người đã biết tất cả, ngươi đến giết ta sao?”
“Thượng Quan Tình, đã có người nào nói qua với ngươi chưa, mắt
ngươi rất đẹp”, Thiện Thủy ngồi xuống trước mặt tôi, nói.
Chiếc xích đu phát ra âm thanh khe khẽ, ánh dương chói lọi rực
rỡ, trời cao trong xanh muôn dặm không gợn mây, tôi ngẩng lên, khẽ lẩm nhẩm:
“Hình như cũng có nhiều người nói như vậy. Ngươi muốn có đôi mắt này sao?”.
“Không, ta muốn nói với ngươi, mắt ngươi rất đẹp, tuy ta rất
ghét ngươi, nhưng ta rất thích đôi mắt đó. Có người từng nói với ta, mắt chính
là con đường dẫn tới trái tim. Con người chỉ có một trái tim, một đôi mắt. Bất
luận người đó biến đổi dung mạo thế nào, trở thành bộ dạng ra sao, chỉ cần nhìn
qua đôi mắt, sẽ có thể tìm thấy con đường dẫn tới trái tim người đó. Mắt của
ngươi quá đẹp, nó khiến người ta hiểu được trái tim ngươi, không hề nhầm lẫn”,
Thiện Thủy nói xong liền đứng dậy.
Tôi vẫn lặng lẽ ngồi trên xích đu, rồi lại khẽ khàng lắc lư.
Ánh mặt trời chói lọi, mây trắng trôi lững lờ, trời cao xanh
thẳm, tất cả cảnh tượng đó đã trở nên mơ hồ trước mắt tôi.
“Nói cho ta biết, người đó… là ai…”, run rẩy, đôi môi nhợt
nhạt trắng bệch, tôi khó khăn hỏi Thiện Thủy.
Thiện Thủy cười cười, nói: “Ta không thể nói cho ngươi biết
hắn là ai. Ta chỉ thông báo cho ngươi biết hai điều. Thứ nhất: Ta giúp ngươi, từ
trước đến nay đều chẳng phải vì mong muốn đạt được điều gì, tất cả chỉ là để đổi
lấy nhân tình, những thứ ta nói trước đây đều là lừa ngươi. Thứ hai, người kia
nói với ta, nếu một ngày nào đó gặp được Thượng Quan Tình, hãy nói cho nàng biết,
ánh mắt nàng rất đẹp, khi nói đến chuyện này, nàng sẽ hỏi người nói là ai, hãy
trả lời rằng ta chỉ là kẻ qua đường. Một kẻ qua đường mà trong mộng mị vẫn luôn
chẳng biết mình là khách”.
Tôi cắn chặt môi, nhắm nghiền hai mắt, trái tim cứ từng hồi
cuộn lên đau đớn. Tất cả huyết dịch trong cơ thể dường như đều biến mất. Thay
vào đó là nỗi bi thương cứ thế trào ra, tôi không cách nào khóc được thành tiếng.
Trong mộng chẳng biết mình là khách.
Trong mộng chẳng biết mình là khách.
Rốt cuộc, tôi là khách trong giấc mộng của người ấy, hay người
ấy là kẻ lãng du trong giấc mộng của tôi. Người ấy nói bản thân mình là kẻ qua
đường, vậy thì khi đó tại sao còn cố tình gặp tôi.
Lẽ nào đó thực sự là một chuyện tình cờ, lẽ nào tất cả đều
là do số mệnh?
Chàng yêu tinh mà ta yêu thương nhất, rốt cuộc ta phải lòng
dạ sắt đá đến mức nào, mới có thể chống lại được sự dịu dàng ấm áp của ngươi.
Thiện Thủy đi mấy bước rồi dừng lại.
Tôi yếu ớt hỏi: “Còn có điều muốn nói ư?”.
Thiện Thủy gật đầu, nói: “Thượng Quan Tình, ta không giúp lầm
người. Ngươi hết lòng vì người khác, ta luôn bội phục”.
Tôi cười: “Thiện Thủy, ta biết ngươi sẽ theo dõi trò hay này
đến khi kết thúc, đồng ý với ta một chuyện được không?”.
“Còn cần ta giúp giết người?”
“Không, chỉ là muốn ngươi giúp ta chuyển chút đồ, đến lúc
đó, ngươi sẽ biết.”
Sau khi Thiện Thủy rời đi, đám Âu Dương Thiếu Nhân chạy đến.
Tôi xốc lại tinh thần, rót rượu cho họ.
“Cuộc đời không lúc nào không cần đến rượu, khi vui uống,
khi buồn uống; khi trùng phùng uống, khi ly biệt cũng uống. Lúc này hãy vì trận
chiến cuối cùng của chúng ta mà cạn ly.”
Sau khi uống rượu xong, ánh mặt trời rực rỡ đã tràn khắp.
Tôi vẫn lặng lẽ cầm cây quạt trong tay, mỉm cười, chén rượu
tinh xảo trong tay được đặt trở lại trên bàn.
“Đừng quăng đi, cứ giữ lại, sau này chúng ta còn phải uống
tiếp.”
Tôi cũng chẳng rõ khi nói ra câu đó tôi là Thượng Quan Tình
hay là Lê Sa nữa.
Phóng khoáng, tự tin, không thuộc về tôi mà thuộc về một nữ
nhân mang tên Lê Sa. Còn tôi, sẽ vẫn luôn mỉm cười như thế, dùng nụ cười của
Thượng Quan Tình, và dáng vẻ của Lê Sa.
Sáu nam nhân trước mắt lần lượt gỡ mặt nạ xuống, quỳ trước mặt
tôi, lớn tiếng nói: “Vâng, chưởng môn”.
Tôi nhớ trên đường tới thành Giang Hoa ngày đó, lời kể chuyện
của một người thuyết thư: Cô gái đẹp như tiên giáng trần, cài một chiếc trâm
hoa lê trên tóc, toàn thân khoác y phục sắc đỏ, tay cầm cây quạt mang hình mặt
quỷ ngũ sắc, đàm tiếu chuyện nhân gian, ống tay áo phất lên, hoa lê bay ra khắp
nơi, khi vung tay, tãi ra ngàn vàng, nổi danh thiên hạ, thật sự là một kỳ nữ
trên thế gian.
Giấc mộng hoa lê đã không còn nữa, lúc này u sầu lo lắng là
quá thừa thãi rồi.
Hai tay chống nạnh, tôi lớn tiếng nói: “Các huynh đứng lên hết
cho tôi, nói cho các huynh biết, bổn cô nương nhất định phải thắng lần này, khi
ca khúc mừng công, phải để tôi hát bài nấm hương, nghe rõ chưa. Đi đi, đi đi, đừng
làm lỡ đại sự”.
Một Thượng Quan Tình không tim không phổi, gan nhỏ, thích
gây chuyện phiền phức đã quay trở lại.
Trên đỉnh núi Thanh Mông, Triều Lưu cũng vừa đến, theo sau
còn có một đám nhân sĩ gọi là võ lâm chính phái.
Tôi cười lạnh.
Tôi sớm đã biết hắn sẽ làm như thế, chắc chắn như thế.
Thiện Thủy cũng có mặt trong đám người đó, đứng ngay bên cạnh
hắn.
Còn chúng tôi, tất cả chỉ có bảy người.
“Thượng Quan Tình, giơ tay chịu trói đi!”
“Buông đao xuống!”
Tôi mỉm cười, hỏi Triều Lưu: “Ngươi sợ đến một mình sẽ bị ta
giết hay sao mà phải kéo theo cả đám phế vật thế này, dù có đưa bọn chúng đến
đi nữa, ngươi cũng sẽ không tránh khỏi sự việc tương tự đâu”.
Triều Lưu mở quạt phe phẩy, cười nói: “Đợi lát nữa động thủ,
ngươi sẽ biết chuyện đó có xảy ra không”.
Tôi lắc đầu, nói với đám người đang xì xào bên cạnh: “Im lặng,
im lặng, ta gọi các ngươi tới đây, không phải để các ngươi mắng chửi hay vung
đao múa kiếm, mà là gọi các ngươi đến để xem trò hay. Mặc Nguyệt, ra tay”.
Mặc Nguyệt được lệnh, lao về phía trước mấy bước, một cước
chấn xuống, tiếp đó, một vòng lưới sắt bật lên khỏi mặt đất, ngăn hết đám người
gọi là võ lâm chính phái ở bên ngoài.
Tôi phe phẩy chiếc quạt, cười ha hả.
“Ha ha ha ha, Triều Lưu, hiện tại ngươi hãy nhìn đi, ở đây rốt
cuộc ai an toàn hơn ai?”
Vòng lưới sắt này đều là do Mặc Nguyệt bố trí, căn bản không
cách nào chặt đứt được.
Tiếng mắng chửi xung quanh lại bắt đầu rộ lên, nhưng không hề
lọt được vào tai tôi.
Đứng đó mà gào thét liệu có tác dụng gì. Nếu những người này
biết suy nghĩ một chút thì đã không đến đây, đất nước của bọn họ nói không chừng
cũng sẽ chẳng đến bước đường này.
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách[1]. Cái đám thất phu
này, nước nhà sắp mất đến nơi, còn ở đây chỉ tôi mà mắng chửi “nữ ma đầu”.
[1] Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách: Nước nhà có hưng
thịnh hay suy vong, là dân thường cũng phải có trách nhiệm.
Trong vòng vây được làm bằng sắt đen kịt, tôi thậm chí vẫn
còn một cơ quan nữa, đó là tôi đã vì đám người Mặc Nguyệt mà thiết kế ra, nhưng
từ đầu tới cuối tôi luôn lừa dối họ, cơ quan này tôi làm cũng vì cả Triều Lưu nữa.
Tôi nhìn về phía Triều Lưu, hỏi hắn: “Ngươi có dám tháo mặt
nạ của mình xuống không?”.
“Nếu ngươi dám tự mình bước tới, ta sẽ gỡ mặt nạ của mình
ra”, Triều Lưu mỉm cười, nói như vậy.
Tôi ngẩng đầu, lớn tiếng đồng ý: “Được”.
Tôi, chính là đang đợi câu nói ấy của hắn.