Tôi cảm thấy, đúng là mình nên sớm nghe lời mẹ, làm một công
dân gương mẫu luôn vui vẻ hòa đồng.
Sai lầm lớn nhất của đời tôi chính là không sớm thích ứng với
những tháng ngày không có điện thoại.
Đứng trước cảnh tượng tuyển chọn hoa khôi, ngập trong biển
người thế này, tôi toát mồ hôi hột.
Tôi thật sự lo lắng sẽ lần nữa lạc mất bốn huynh đệ Âu
Dương. Lo lắng quá khiến tôi trở nên hồ đồ, mà quá hồ đồ thì tôi hay đưa tay lục
tìm điện thoại.
Tìm kiếm một hồi mới phát hiện, chiếc điện thoại của tôi đã sớm
giao cho tên Giang Thần kia rồi.
Tên nhóc Giang Thần lúc này chắc đang bị kẻ nào đó truy đuổi
khắp nơi cũng nên.
Thực sự lúc này tôi rất muốn gọi điện thoại cho mẹ, nói với
mẹ một câu: “Mẹ ơi, cuối cùng con cũng đủ tiêu chuẩn trở thành một công dân
gương mẫu chân chính rồi”.
Tôi kéo Âu Dương Thiếu Nhân, nói: “Nhiều người thế này,
không được lạc nhau đâu”.
Mặc Nguyệt cười cười: “Yên tâm đi, người ở đây cũng sắp chẳng
còn nhiều nữa đâu”.
Nói xong, chỉ thấy trên đài cao cao có một người bước ra, tay
cầm chiêng khua lên từng hồi.
Tôi nhìn thấy một khuôn mặt rất giống nhân vật dẫn chương
trình nổi tiếng Lý Vịnh, chắc chắn y chính là người dẫn chương trình cho cuộc
thi hoa khôi này.
Quả nhiên, người đó đứng trên bục gào lớn.
“Các vị khán quan, thật vô cùng may mắn. Hôm nay, tại nơi
đây tập trung rất nhiều mỹ nữ đến từ các vùng khác nhau. Chúng ta ở đây để tuyển
lựa hoa khôi, cô nương nào có vinh dự được chọn làm hoa khôi sẽ được thưởng vạn
lượng vàng cùng tước vị danh giá”.
Lòng thầm toát mồ hôi. Không ngờ việc tuyển chọn hoa khôi thời
cổ đại giống cuộc thi hoa hậu thế giới hiện đại đến vậy.
Bạc tiền mê hoặc! Ôi tuyệt làm sao.
Hơn nữa, người dẫn chương trình này lại có vẻ rất quan cách.
“Bây giờ, bắt đầu phần thi đầu tiên. Trước hết chúng ta sẽ
tiến hành sơ tuyển vòng loại. Sau khi xướng danh cô nương nào cô nương đó sẽ bước
lên thảm đỏ để ban giám khảo đánh giá. Xin mời tất cả các mỹ nữ tham gia tuyển
lựa hoa khôi tới trước thảm đỏ”.
Tôi sững người.
Cái gì! Lại còn phải qua hải tuyển[1] nữa hả?
[1] Hải tuyển là một cách thức bầu cử ở nông thôn phương Bắc
Trung Quốc, do cử tri trực tiếp đề cử, xác định người được đề cử, thường được
áp dụng khi bầu cử Chính quyền thôn. Trong trường hợp này có thể gọi là sơ tuyển,
sơ loại.
Trước khi đi tôi còn ngoái đầu lại nhìn Mạch Thiếu Nam một
cái, không hiểu hỏi: “Tiêu chuẩn đánh giá là gì?”.
Đứng phía sau tôi, ba nam tử đang cố gắng che giấu bộ mặt thật,
ánh mắt quét lên người tôi, di chuyển từ cổ rồi xuống dưới một chút.
“Tiểu Tình, nàng phải bình tĩnh”, Âu Dương Thiếu Nhân nói.
“Khi cần thiết nên dùng thủ đoạn”, Mặc Nguyệt nói.
“Tiểu Tình, cố lên”, Mạch Thiếu Nam nói.
Tôi quay người, bước đi đầy phẫn nộ.
Đám mỹ nữ kia kìa! Chẳng phải ngực cũng phẳng lỳ sao! Tiểu
gia tôi không tin bọn họ sẽ đánh giá cái đó.
Tôi đứng vào thảm đỏ, đưa mắt nhìn hai bên trái phải một lượt.
Bất giác tôi cảm thấy, thế giới này thật nhỏ bé.
“Là cô!”
“Là cô!”
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc.
Trên trán tôi xuất hiện hàng vạn vệt đen.
Trời ơi! Mộ Dung Tiên! Mạch Vân!
Tại sao không ai nói với tôi hai người này cũng đến tham gia
cuộc thi hoa khôi chứ?
“Hai người sao cũng tới đây?”, tôi lau mồ hôi, khẽ giọng hỏi.
“Ta giấu đại ca ta đến”.
“Ta giấu đại ca ta đến”.
Hai người cùng nói.
Tôi tròn mắt kinh ngạc, Mạch Vân, đại ca của cô đang ở đây đấy.
Ứ nghẹn trong cổ họng, tôi kinh ngạc phát hiện, thái độ của
hai cô gái này đối với tôi tốt đến bất thường.
Mạch Vân không rút dao, Mộ Dung Tiên cũng không lao đến bóp
cổ tôi.
Thực ra, từ khi đến thời cổ đại, chung quy lại tôi cũng chỉ
quen mỗi hai người này là cô nương.
Cái này có thể gọi là duyên phận được chăng.
Nói ra thì, cả ba chúng tôi đều cùng một thể loại.
Siêu cấp hủ bại, lại siêu cấp khác người.
Oạch! Nói trắng ra là, nếu hai nữ nhân này mà sống ở thời hiện
đại, thì một sẽ là nữ minh tinh suy diễn siêu cấp lằng nhằng khó hiểu, một sẽ
là nữ bà đồng siêu cấp ác độc.
Toát mồ hôi, tôi sợ.
Mộ Dung Tiên quay sang huých tay tôi rồi khẽ giọng nói: “Nè,
gần đây cô vẫn ổn đấy chứ?”.
“Cũng ổn”.
Bỏ qua mấy tên nam nhân luôn cười giễu tôi, bỏ qua chuyện bị
người ta bắt cóc, bỏ qua chuyện có người đến cầu cứu truy tìm bảo vật, thì đúng
là đều tốt cả.
“Sao cô lại tham gia thi hoa khôi?”, Mạch Vân tiến gần về
phía tôi hỏi.
Tôi tròn mắt: “Kể từ khi chạy khỏi Đại hội võ lâm, có rất
nhiều chuyện xảy ra, một lời khó nói hết được”.
Tôi quét mắt sang bên, bất giác thấy một nam nhân mặc hắc y
đi đến trước mặt, chúng tôi lập tức ngậm miệng.
Người đó tay cầm một cuốn sổ và mấy thẻ bài, quét mắt nhìn
ba chúng tôi một cái, nhẹ nhàng nói một câu: “Ngực quá nhỏ, loại”.
Như sét đánh ngang tai, tôi lập tức cảm thấy vô cùng lo lắng.
Khốn nạn thân tôi! Lại bị ba tên nam nhân chết tiệt kia nói
trúng rồi.
Không được, không thể được, tôi không thể bị loại từ vòng đầu
như thế được. Nhất định sẽ bị chê cười chết mất.
Mặt tôi xám xịt, cả Mạch Vân và Mộ Dung Tiên cũng chung cảnh
ngộ với tôi.
Khóe miệng giật giật liên hồi, tôi liếc nhìn hai người bên cạnh,
thì thầm nói: “Thời điểm bất thường phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt”.
Mạch Vân và Mộ Dung Tiên cùng hội ý. Ba người chúng tôi bước
lên trước một bước, tôi mỉm cười nhìn nhân vật phụ đang ghi chép gì đó vào cuốn
sổ.
“Ngươi nói cái gì?”
Người kia ngẩng đầu nhìn tôi, đang định cúi đầu ghi chép tiếp
thì lưỡi đao của Mạch Vân bất giác được rút ra. Lưỡi đao sáng loáng khẽ đưa qua
đưa lại.
Cây kim trên tay Mộ Dung Tiên cũng đang lóe sáng.
“Ngươi vừa nói cái gì?”, tôi tiếp tục mỉm cười hỏi lại.
Tên nhân vật phụ chết tiệt, ngươi muốn chết phải không? Dám
chặn đường tiến thân của nữ nhân vật chính là ta hả.
Người mặc hắc y kia tay run lẩy bẩy rút chiếc khăn ra, vừa
lau mồ hôi vừa nói: “Bình… bình tĩnh”.
Lưỡi đao của Mạch Vân lại tiến gần thêm chút nữa.
“Xét về tổng thể các vị cô nương đều qua”, tên mặc hắc y vừa
tập trung ghi chép vừa lấy ra ba thẻ bài đưa cho chúng tôi.
Ba người chúng tôi mỉm cười dịu dàng, lùi về vị trí.
“Tôi đã nói mà, vị chủ quản này đúng là ‘kim tinh hỏa
nhãn’[2]”, tôi đưa ngón tay lên ngắm nghía, cố tình nói hiền dịu.
[2] “Kim tinh hỏa nhãn” là năng lực đặc biệt của Tôn Ngộ
Không trong truyện Tây Du Ký. Cụm từ này thường được dùng để chỉ những người có
con mắt tinh tường.
“A ha ha, đúng vậy, đúng vậy!”. Mộ Dung Tiên nể mặt nói.
“Đúng vậy, chủ quản, ngài cứ tiếp tục đi”, Mạch Vân nói xong
còn làm động tác xin mời.
Vị chủ quản bị dọa cho tim đập chân run, lập tức tránh xa ba
người chúng tôi.
Tôi cười đắc ý, vô thức đưa mắt nhìn đám nữ nhân xung quanh,
bộ phận bên dưới cổ của họ, sao mà săn chắc, cân đối đến thế.
Cúi xuống nhìn lại ba người chúng tôi.
Chúng tôi… muốn đốt cháy giai đoạn.
“Chúng ta phải nhanh chóng loại bỏ đối thủ”, tôi cười lạnh.
Hừ!
Thời điểm bất thường phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt. Nhớ
ngày trước tuyển phi, một đứa ma chê quỷ hờn như tôi, nếu không nhờ Giang Tả xếp
đặt, chắc cũng bị loại ngay vòng đầu rồi. Lần này tôi đành mượn tạm chiêu đó vậy.
“Ừm, thành lập liên minh chiến đấu”, Mộ Dung Tiên cũng cảm
nhận được áp lực đang đè nặng, gật đầu nói.
“Hừ, ai dám cản đường của chúng ta, ta sẽ giết ả đó”, Mạch
Vân khảng khái nói.
Cơ thể tôi bất giác run lên. Quả nhiên là nữ nhân khí phách
hiên ngang. Các phần thi tiếp theo, cần phải có óc quan sát, nhìn xa trông rộng.
Thật đúng là thiếu gì thì thiếu chứ không thể nào thiếu nữ nhân. Tôi thở phào
nhẹ nhõm.
Lách mình di chuyển về phía đám Âu Dương Thiếu Nhân đang đứng
đờ đẫn, tôi hếch mũi cười nói: “Thế nào, tiểu gia tôi đã nói nhất định sẽ thắng
mà”.
Âu Dương Thiếu Nhân quét mắt nhìn tôi: “Thế nào, thành lập
liên minh trận tuyến tam nữ nhi rồi hả?”.
Tôi há hốc miệng, bái phục nhìn huynh ấy: “Làm sao huynh biết?”.
Trời ơi, huynh ấy là thần thánh phải không?
Không được, không được, rõ ràng huynh ấy đang xem thường
mình. Lúc này không phải lúc bái phục.
Mạch Thiếu Nam từ phía sau cốc lên đầu tôi một cái rồi nói:
“Đồ ngốc! Mạch Vân tham gia cuộc thi hoa khôi, làm sao qua được mắt ta chứ”.
Trong chớp mắt tôi đột nhiên bừng tỉnh, tên tiểu tử này sớm
đã biết mọi chuyện. Nhưng không thành vấn đề, tiểu gia tôi sẽ dùng thực lực để
chứng minh tất cả.
Tôi nghển cổ, hiên ngang nói: “Đợi đến khi tôi khải hoàn trở
về rồi hãy nói”.
Sau đó quay người, chạy đi tìm bọn Mộ Dung Tiên.
Thực ra, nhóm của tôi, Mộ Dung Tiên và Mạch Vân chính là
nhóm nữ nhi hủ bại nhất.
Một người đanh đá chua ngoa, một người nhát gan sợ chết, một
người ngu si đần độn.
Ôi, Thượng đế ơi, ngài thật vô cùng anh minh, từng thành
viên trong nhóm chúng con sẽ hỗ trợ nhau rất nhiệt tình đấy.
Ặc! Gần đây nhất định là tôi bị kích động quá nhiều nên mới
tự dưng hạ thấp bản thân như thế.
Ba người chúng tôi là ai chứ, chính là nhóm Thiếu nữ Như Hoa
phiên bản hai thời tân cổ đại.
Ngồi xổm dưới bóng râm, tôi và Mộ Dung Tiên đối diện nhau vẽ
vòng tròn.
“Tiểu Tiên, Vân Vân sao chậm thế”.
“Tiểu Tình, giải quyết đám nữ nhân kia cũng khá phiền phức đấy,
Vân Vân cần thời gian”.
“Vậy thì… tôi e Vân Vân sẽ không làm được Tiểu Tiên ạ”.
“Ta thấy không sao đâu, Vân Vân rất lợi hại đấy Tiểu Tình”.
Phụ nữ đúng là loại sinh vật vô cùng thần bí.
Sau khi vứt bỏ tình yêu, sau khi cùng chung lợi ích, chúng
tôi lại ngay tức khắc trở thành bạn tốt.
Không lâu sau đó, một cô nương tay cầm đao trở về. Tôi nhìn
thấy trên đao có máu, bất giác toàn thân run lên bần bật.
“Vân Vân, không phải cô giết người rồi đấy chứ?”
Ông Trời ơi! Tôi chưa muốn động đến mạng người đâu.
Mạch Vân cười gian ác: “Không có chuyện đó đâu, ta phải khiến
bọn họ đau đớn trong chính cuộc sống của mình”.
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền thấy đám nữ nhân từ xa chạy
lại, xiêm y xộc xệch, than khóc thấu trời.
Trên trán tôi lại có đầy vệt đen. Không phải Vân Vân vô lễ
gì với họ đấy chứ.
“Không phải là, lẽ nào cô đánh dấu lên mặt họ?”, Mộ Dung
Tiên hỏi.
“Không phải, ta chỉ dùng đao phá hỏng đồ trang điểm và y phục
của họ thôi”, Mạch Vân tiếp tục nói.
“Vậy tại sao trên đao lại có máu?”, tôi không hiểu hỏi lại.
Mạch Vân tiếp tục cười, điềm nhiên nói: “Không sao, trên đường
trở về ta vấp phải đá nên bị ngã”.
Tôi và Mộ Dung Tiên mặt mày đen xạm nhìn Mạch Vân.
Rốt cuộc, cô nàng này ngốc đến mức nào đây?
Mạch Vân nói xong câu đó thì choáng váng, tôi và Mộ Dung
Tiên vội chạy đến đỡ.
“Này, không cần lo lắng, bị thương ở đâu?”, tôi vội hỏi.
Mạch Vân sắc mặt trắng bệch dựa vào tường, mở miệng nói: “Ta
không bị thương, máu này không phải của ta, lúc ta vấp ngã, không cẩn thận đã
đâm phải một con gà, đó là máu của con gà ấy”.
Vệt đen trên trán tôi càng lúc càng dày.
Xí! Thế thì cô còn phờ phạc cái nỗi gì chứ.
“Sắc mặt của cô rất xấu đấy”, Mộ Dung Tiên lau mồ hôi trên
trán, rồi nói.
“Ta bị choáng vì trông thấy máu”, có người điềm tĩnh trả lời.
Tôi bắt đầu thấy hối hận vì hiểu quá rõ cô gái này.
Các vị huynh đài có tin được không? Một người rút đao với tốc
độ chóng mặt, xử lý cả đám người nhanh gọn, thế mà có nhìn thấy tiết gà thôi
cũng phải choáng váng, để rồi bị đám nữ nhân kia lao đến đánh cho một trận.
Ôi mẹ ơi, đúng là người kỳ quái trên thế gian này có quá nhiều.
Lau đi lau lại những vệt máu, tôi không kìm lòng được lại
nghĩ ngợi, tại sao cô nàng lại bị nhiều người quây đánh như thế.
Dù có nói những lời khiêu khích gây hấn, cũng không nên đắc
tội với nhiều cô nương như vậy.
“Rốt cuộc cô nói cái gì với đám nữ nhân ấy?”
Mạch Vân quét mắt về phía tôi và Mộ Dung Tiên, đột nhiên nở
nụ cười gian xảo. Còn tôi và Mộ Dung Tiên đồng thời toát lạnh sống lưng.
Cô nương chết tiệt này, sao lại cười dâm đãng như thế?
“Ta nói, ta đã ăn nằm hết lượt với bốn huynh đệ nhà Âu
Dương”.
Tiếng sấm rền vang phía xa xa không ngừng dội lại, rồi bất
chợt một tia sét kinh thiên động địa đánh thẳng vào tôi và Mộ Dung Tiên.
Ông Trời ơi! Nữ nhân này có đúng là nữ nhân cổ đại không vậy,
không phải cô ta cũng xuyên không tới đây đấy chứ?
Nhưng, dù thế nào đi nữa, cuộc đấu tranh vô cùng gay cấn
trong kế hoạch đầu tiên của nhóm nữ nhi hủ bại đã hoàn toàn thắng lợi.
Oh yeah!