Phiêu Du Giang Hồ

Chương 9: Muốn thành công, trước tiên phải giả điên




Trời nắng chói chang, người đi kẻ lại tấp nập, có ba quái nữ mặc hắc y đang đứng bên đường.
Ba quái nữ này mỗi người cầm một chiếc ô với ba màu khác nhau, lặng thinh đứng dưới gốc cây.
Người đi trên đường trông thấy ba người đều nhao nhao lùi lại.
Dân cư sống trong các ngôi nhà bên đường lũ lượt kéo bọn trẻ về nhà, vừa đi vừa nói: “Về nhanh không bị ma nữ bắt đi bây giờ”.
Bọn trẻ dẩu môi, phản bác: “Các tỷ tỷ ấy xinh đẹp thế, không phải ma nữ đâu”.
Người mẹ không hài lòng đánh vào mông chúng, tức giận nói: “Con không biết phụ nữ càng xinh đẹp thì càng đáng sợ hả?”.
Tôi lãnh đạm đưa mắt nhìn đứa nhỏ kia.
Trong lòng thầm cảm thán.
Lại thêm một Trương Vô Kỵ[1] sắp xuất hiện rồi.
[1] Trương Vô Kỵ là nhân vật nam chính trong bộ tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung
Cho nên mới nói, khi còn thơ ấu nhất định không được nghe lời mẹ.
Tôi ở đây bởi vì tôi chính là một trong ba quái nữ.
Nguồn cơn của mọi chuyện là thế này.
Kể từ cái ngày hải tuyển kia và sau khi thành lập nhóm Thiếu nữ Như Hoa phiên bản hai thời tân cổ đại, tôi phát hiện ra một điều cực kỳ thú vị, tuy chúng tôi vô cùng ưu tú nhưng nhất định không được phép khinh địch.
Để chắc chắn cho sự thành công vang dội cùng tiếng tăm lừng lẫy tại cuộc thi hoa khôi, chúng tôi quyết định, tốt nhất phải giảm thiểu đối thủ cạnh tranh. Thế là, để thực thi quyết định vĩ đại này, ba chúng tôi lập ra một danh sách.
Thống nhất rằng, ba ngày sau khi chính thức có danh sách những mỹ nữ được tham gia vào vòng tiếp theo, cần phải loại bỏ một số đối thủ.
Khẩu hiệu của chúng tôi là: Chưa trừ khử được, thề không bỏ qua.
Tinh thần của chúng tôi là: Dụng tâm trừ khử, không bao giờ đủ.
Mục tiêu của chúng tôi là: Không có sâu răng!
Ặc! Không phải. Phải là: Không có sâu nữ[2].
[2] Sâu nữ: Ý chỉ những mỹ nữ có thể cản đường trở thành hoa khôi của họ.
Và hôm nay, chúng tôi vẫn kiên trì, cố gắng không mệt mỏi.
“Tiểu Tình, vị thiên kim của Vương gia kia, sẽ không xuất hiện trong cuộc thi hoa khôi nữa chứ”, Mạch Vân hỏi tôi.
Tôi mỉm cười: “Ả ta còn phải tiêu chảy ít nhất năm ngày nữa. Không thi nổi đâu”.
Tôi ngoảnh đầu sang hỏi Mộ Dung Tiên bên cạnh: “Mã Gia Hoa gì gì đó của Mã Gia trang, chắc cũng không đến đâu nhỉ”.
“Ừ ha, nghe đâu mấy ngày nay trong nhà đang bận rộn tìm thầy lang cho con chó điên của ả”, Mộ Dung Tiên giơ móng tay đỏ tươi lên ngắm nghía, lộ vẻ vô cùng độc ác.
Dưới cái nắng như đổ lửa, ba chúng tôi nhìn nhau mỉm cười.
Bầu không khí kỳ dị chẳng tan đi.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng người bên đường đang len lén nói chuyện với nhau.
“Thật đáng sợ, ba người này là ai?”
“Không biết nữa, có thể là ba tỷ muội quái nhân đang bị phát lệnh truy nã trên giang hồ”.
Hừ, đám phàm phu tục tử này, làm sao các ngươi có thể hiểu được lý tưởng vĩ đại của bọn ta chứ.
Đang định nói gì đó thì ba chúng tôi đã thấy mục tiêu của ngày hôm nay.
Một quý công tử có dung mạo không tồi đang đỡ một nữ nhân thong dong bước tới.
Mắt tôi sáng quắc, vỗ vỗ ra hiệu cho Mộ Dung Tiên và Mạch Vân.
“Đến rồi, đến rồi!”
Nữ nhân kia chính là mục tiêu của chúng tôi lần này.
Đó là con át chủ bài của lầu xanh nọ, cô ta mang tên Tiểu Thiến, và cũng là một trong những đối thủ đáng gờm nhất của ba người chúng tôi. Còn người đàn ông kia, chính là kim chủ lớn nhất của cô ta.
Mộ Dung Tiên vừa nhìn thấy thì lập tức lấy lại tinh thần. Cô ta lột hắc y trên người ra, bên trong là một bộ váy đỏ diễm lệ, bờ vai trần lộ đến một nửa, mỉm cười mê đắm tiến về phía tôi và Mạch Vân.
Tôi thiếu chút nữa thì phun nước bọt.
Nha đầu này không đi biểu diễn thời trang, chụp ảnh ***y thì đúng là một tổn thất cực lớn cho làng giải trí.
Bước đến trước mặt hai chúng tôi rồi gật đầu kiên định, Mộ Dung Tiên lách qua, rảo bước đi thẳng tới chỗ hai người kia.
Tốc độ di chuyển đó khiến tôi phải hoài nghi, liệu có phải cô nương này bị ma nhập rồi không?
Mộ Dung Tiên xông tới rồi lao thẳng đến chỗ Tiểu Thiến, bắt đầu khóc lóc kể lể.
Mạch Vân đầu đầy vằn đen, hỏi tôi: “Tiểu Tiên thực sự không sao chứ? Cô ấy nhập vai thế”.
Tôi cười lạnh: “Muốn thành công, trước tiên phải giả điên, ý chí hừng hực, tiến về phía trước. Cô ấy đã có đầy đủ tư chất của một nhân sĩ thành công rồi đấy”.
Mạch Vân chợt rùng mình ớn lạnh, rồi tiếp tục trốn sau gốc cây cùng tôi xem trò hay.
Chỉ thấy Mộ Dung Tiên nắm tay Tiểu Thiến khóc lóc nói: “Tỷ tỷ à, cuối cùng muội cũng tìm được tỷ rồi. Tỷ tỷ đi bao nhiêu năm như thế, chẳng có hồi âm gì cả. Anh rể và hai con nhỏ ở nhà ngày ngày trông ngóng tỷ tỷ trở về đấy”.
Tiểu Thiến vừa nghe thấy vậy thì lập tức sững người, nổi giận nói: “Con đàn bà điên này từ đâu đến đây thế”.
Tiểu Thiến vung tay muốn thoát khỏi Mộ Dung Tiên, ai ngờ Mộ Dung Tiên lại giả bộ ngã vào lòng của quý công tử kia.
Tôi và Mạch Vân ở bên này nhìn thấy mà thầm cảm thán.
“Trời ơi! Tiểu Tình, Tiểu Tiên rõ ràng có năng lực biểu diễn thiên tài”, Mạch Vân há mồm trợn mắt nói.
Tôi gật đầu: “Dáng giả ngã kia, thật tuyệt!”.
Thấy Mộ Dung Tiên nép trong lòng quý công tử kia, thuận thế xoay mình ôm vai người đó rồi bắt đầu nói: “Vị công tử này, tỷ tỷ nhà tôi chỉ vì không có tiền nên mới phải đến lầu xanh. Trong nhà tỷ ấy còn có hai con nhỏ và một ông chồng bệnh tật. Mong công tử khai ân, để tôi thay tỷ ấy phục vụ công tử. Công tử hãy thả tỷ tỷ của tôi đi”.
Tôi trông cảnh tượng đó mà liên tục bặm môi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Mộ Dung Tiên, nếu tiểu gia tôi là nam nhân, nhất định sẽ bị cô ấy chôn sống mất thôi.
Quả nhiên, quý công tử kia cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ[3], lập tức đáp lại Mộ Dung Tiên.
[3] Liễu Hạ Huệ tên thật là Triển Cầm, tự là Quý, người đất Liễu Hạ, nước Lỗ thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
“Cô nương cứ yên tâm, ta sẽ không đến tìm tỷ tỷ của cô nương nữa. Thực ra, ta vừa bị trúng mũi tên tình ái của cô nương rồi”.
Tiểu Thiến tức giận hằm hằm, khuôn mặt tái mét.
Tiếp đó cô ta nói với quý công tử kia: “Chàng đang tâm phụ bạc thiếp như thế?”.
Quý công tử với khuôn mặt thấu hiểu lòng người nói: “Là nàng đã giấu giếm thân phận thực của mình. Chẳng qua ta vì thấy nàng bán thân nên mới thương cảm mà thôi. Giờ nàng hãy rời khỏi đây, trở về nhà đi”.
Nói xong liền rút ra rất nhiều ngân phiếu.
Lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra.
Mộ Dung Tiên vẫn còn muốn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa khiến cô nương kia đau đớn tuyệt vọng cùng cực.
Không ngờ cô nương kia vừa nhìn thấy tiền, lập tức cười.
“Phí bán thân? Được lắm. Ta còn định mấy ngày nữa tham gia cuộc thi hoa khôi để bán thân cơ đấy. Chỗ ngân phiếu này, cảm ơn chàng. Ngày khác ta sẽ rời đi. Công tử hãy cứ đắm chìm trong hoan lạc với người mới đi”.
Cầm tiền xong, Tiểu Thiến quay người bước đi.
Tôi và Mạch Vân đưa mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Tiên cũng bị hành động vừa rồi làm cho á khẩu không nói được lời nào. Trong chớp mắt vội nhảy khỏi lòng vị công tử kia.
Bộ dạng dũng mãnh đó khiến cằm của quý công tử rớt xuống tận bàn chân.
Đôi mắt Mộ Dung Tiên dán chặt lên nữ nhân Tiểu Thiến, hai tay chống nạnh hét to về phía nữ nhân đó: “Đứng lại!”.
Thực đúng là tiếng sét ầm vang giữa trời nắng.
Nha đầu kia định làm gì thế không biết?
Người ta muốn rút lui, cô còn giữ người ta lại làm gì?
Mộ Dung Tiên thấy nữ nhân kia quay đầu lại nhìn mình, vô cùng nghiêm túc cất lời: “Sao ngươi có thể đem cuộc thi hoa khôi ra làm trò đùa như thế?”.
Tôi suýt chút nữa nghẹt thở vì khẩu khí đó.
Mạch Vân lúc này đã đứng không vững nữa phải dựa người vào thân cây.
“Tiểu Tình à, ta có một dự cảm vô cùng không hay”.
Tôi nắm chặt tay cô ấy, nét mặt bi thương, mở lời an ủi: “Vân Vân, bình tĩnh. Muốn thành công, trước tiên phải giả điên, ý chí hừng hực, tiến về phía trước…”.
Xí! Mộ Dung Tiên, cô nương nhà người ta đang gấp gáp về nhà ăn tối, không cần phải giữ lại nữa đâu.
Thấy tình hình không còn đường lui nữa, lúc nghe thấy Tiểu Thiến kia hỏi: “Cô là ai?”, tôi liền nhất quyết kéo Mạch Vân xông ra.
Kế hoạch bất thành, không thể để lời thoại kinh điển của tôi không có cơ hội tái xuất.
Tôi xông lên phía trước, nhìn nữ nhân kia nói: “Cô đã thành tâm thành ý hỏi như vậy…”.
Kích động quá, cuối cùng cũng có thể thổ ra đoạn lời thoại này rồi.
Tôi nháy mắt ra hiệu cho Mạch Vân.
“Chúng ta cũng từ bi hỷ xả nói cho cô biết”, Mạch Vân lấy lại tinh thần, nói tiếp.
“Bọn ta là những nhân vật chủ chốt của đội Như Hoa trong cuộc thi hoa khôi”, Mộ Dung Tiên tiếp lời.
“Vô cùng thành thực và rất mực tự tin”.
“Hoa khôi, ngôi vị hoa khôi đang chờ đợi bọn ta”.
Sau những phát ngôn hiên ngang hào sảng như thế, tôi nhìn thấy khóe miệng Tiểu Thiến và Quý công tử kia giật giật liên hồi.
“Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?”, Tiểu Thiến hỏi.
“Phá hoại, để ngươi không thể tham gia cuộc thi hoa khôi”, Mạch Vân thành thật nói.
Tôi miệng chữ O mắt chữ A: “Vân Vân, cô nói thật”.
“À, không cẩn thận nên nói ra mất rồi”, cô ấy mỉm cười.
Tôi hối hận quá đi mất, hối hận vì đã gia nhập vào đội của hai người ngoài hành tinh này rồi.
Khốn nạn thân tôi!
“Ta đã nói ta không tham gia nữa mà”, Tiểu Thiến nói.
Mộ Dung Tiên nghe vậy thì chẳng hào hứng gì, nhảy lên trước chống nạnh nói: “Cô không có chí tiến thủ như thế, chúng ta phá hoại còn có ý nghĩa gì cơ chứ”.
Quý công tử bên cạnh cũng len lên trước nói: “Đợi chút, ý của cô nương là, vừa rồi cô nương nói muốn qua lại với ta gì gì đó đều là lừa dối phải không?”.
Mộ Dung Tiên quét mắt về phía hắn, nói vẻ khinh miệt: “Đương nhiên là lừa ngươi rồi! Tiêu chuẩn của ta chỉ có thể là bốn huynh đệ Âu Dương. Ngươi xứng đáng sao?”.
Mồ hôi lạnh túa khắp người.
Tôi cảm thấy, sắp loạn rồi.
Cục diện xảy ra sau đó hoàn toàn không thể kiểm soát, Mộ Dung Tiên giữ cô nương nhà người ta lại diễn thuyết cho một khóa về chính trị. Quý công tử giữ Mộ Dung Tiên lại để giảng giải đạo lý. Mạch Vân tức đến bốc hỏa, rút đao muốn xử lý công tử kia, cuối cùng là một trận hỗn chiến xảy ra.
Trong lúc chiến sự căng thẳng, tôi lại thấy ba bóng hình chết tiệt đang đứng bên cạnh xem trò hay.
Con tim đẫm lệ, khốn nạn thân tôi, làm gì không làm lại làm ra chuyện này. Tất cả đều trở thành trò cười rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.