Thu dọn hành lý, tôi đứng trước cửa lớn Âu Dương gia, nhìn
sáu nam nhân xếp thành hình chữ nhất, tâm lý phức tạp không cách nào diễn tả.
Nước mắt chực rơi, hít sâu, lại hít sâu, tôi phát hiện thì
ra cách này cũng có hiệu quả nhất định.
Dù đôi mắt có ngấn lệ thế nào, chỉ cần không trào ra bên
ngoài, thì đó chính là kiên cường.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, nói với tôi: “Tiểu Tình, không
biết còn có thể gặp lại nàng nữa không. Ta hy vọng nàng nhớ, nơi này, vĩnh viễn
sẽ luôn tồn tại nơi này vì nàng. Nàng trở về, hay không trở về, cánh cổng lớn
nơi đây lúc nào cũng mở rộng chờ nàng. Nếu thực sự còn có cái gọi là kỳ tích, nếu
thực sự nàng có thể trở lại nơi này. Mong nàng hãy nhớ, Âu Dương Thiếu Nhân
luôn ở đây đợi nàng”.
Trái tim như bị bóp nghẹt, tôi rất muốn mở miệng nói với
huynh ấy rằng: “Không cần đợi, tôi sẽ không trở lại đâu”.
Nhưng không cách nào thốt thành lời được.
Câu nói tàn nhẫn như thế, sao tôi có thể thốt ra nơi đầu lưỡi
chứ.
Âu Dương Y nói: “Chỉ như mùi hương thoảng góc áo, tiễn bước
nàng vạn dặm đường xa”.
Âu Dương Y, nếu huynh thực sự là hương thơm thoang thoảng
trên góc áo tôi, như thế tôi nghĩ, tôi sẽ luôn cảm thấy mùi hương đó cho đến tận
cuối đời.
Âu Dương Huyền nói: “Sau khi rời đi, không cần phải nhớ đến
ta”.
Vương tử núi băng của tôi, vẻ mặt lạnh giá, nhưng ánh mắt
kia cơ hồ như đang nung chảy cả tảng băng lớn nhất.
“Sau khi rời đi, không cần phải nhớ đến ta.”
Câu nói này, thực sự muốn gửi lại huynh ấy một cách nguyên vẹn.
Âu Dương Thiếu Nhiên nói: “Ta mãi mãi tin rằng nàng sẽ quay
trở lại”.
Thiếu Nhiên của tôi, đừng ngốc nghếch như thế, bảo tôi làm
sao yên tâm được.
Huynh phải nhớ, sau này nếu có tìm bà xã, nhất định phải tìm
một người thông minh hơn tôi, nếu tìm một người như tôi thế này, các huynh sẽ
chẳng thể nào sống sót qua những tháng ngày còn lại đâu.
Tựa hồ bốn huynh đệ Âu Dương đã nói hơi nhiều rồi.
Mặc Nguyệt chỉ khẽ mỉm cười, nói với tôi: “Tiếng ca hằng đêm
mãi ngân vang”.
Tim tôi đột nhiên chấn động.
Tôi biết, câu nói đó tựa hồ vô cùng bình thản, nhưng nó chất
chứa biết bao nhiêu nỗi niềm huynh ấy chưa từng nói ra.
Tôi nhớ đêm đó, làn xuân thủy soi bóng phù dung, ánh đèn tửu
lâu chìm trong trăng sáng, trên mảnh giấy viết đầy những ca từ ấy, chúng tôi đã
khẽ khàng trao nụ hôn.
Đêm đó, tôi cứ ca mãi một khúc nhạc.
Mặc Nguyệt, tôi không biết sau này trong những đêm không ngủ,
có phải huynh đều nghĩ đến những ký ức đã qua, nhưng tôi thực sự hy vọng huynh
sẽ trở về thành Lạc Dương. Đó mới là ngôi nhà thực sự của huynh. Tôi là người
qua đường, chỉ là người qua đường mà thôi.
Mạch Thiếu Nam mỉm cười, híp mắt nói: “Vị trí phu nhân bang
chủ cái bang, luôn là của nàng đấy”.
Tôi ghét cái vẻ bâng quơ hời hợt của huynh ấy khi nói những
lời hứa hẹn thâm tình như thế, nhưng lúc này tôi cũng đành chịu.
Tôi không thể nói thêm lời nào, sợ rằng nếu mình mở miệng nước
mắt sẽ tuôn ra mất.
Ánh dương dần dần nhô cao, ngón tay tôi run rẩy không thôi.
Chầm chậm nâng tay lên, tôi chắp tay, nói với đám người: “Thương Quan Tình đi
đây. Không hề oán trách, chẳng chút hối hận. Quãng thời gian được ở bên các
huynh, cũng đủ để chiếm lấy ký ức cả đời tôi rồi. Chỉ là Thượng Quan Tình tôi,
e rằng không thể trở lại nơi đây nữa. Cho nên, đã không thể tiếp tục cùng tôi
phiêu bạt chân trời góc biển, vậy xin các huynh hãy cùng tôi quên đi giấc mộng
giang hồ”.
Xoay người đón gió, tôi nhảy lên ngựa, chẳng dám ngoái đầu,
lặng lẽ rời đi.
Chỉ cần quay đầu lại, tất cả những gì tôi chuẩn bị sẽ đều
tan thành bọt nước. Bản thân tôi hiểu quá rõ, mình không thể nào điềm nhiên như
thế, không thể nào ngoái lại nhìn bọn họ rồi vẫn có thể thoải mái ra đi.
Chạy thẳng đến khách điếm phía trước.
Giang Thần và Giang Tử Hạo đã đợi tôi ở đó.
Ngước nhìn bầu trời, Giang Thần nhếch mép nở nụ cười cực kỳ
khó coi, nói: “Tôi còn tưởng cô không đến cơ đấy”.
Nhìn bộ dạng Giang Thần, suýt chút nữa tôi đã cho rằng cậu
ta thực sự hy vọng mình không đến, như thế cậu ta sẽ có thêm dũng khí để tiếp tục
ở lại.
Tôi lắc đầu: “Chúng ta không thuộc về nơi này, vẫn nên trở về
thôi”.
Ngoài ra, tôi không nói nhiều, vì thực chất cũng chẳng cần
phải nói gì thêm.
Những đau khổ và lưu luyến bên trong mỗi người, đấu tranh và
lựa chọn, nói ra sẽ khiến chúng tôi thêm mệt mỏi, chi bằng cứ nên giữ trong
lòng.
Giang Thần đưa chúng tôi đến chân núi, đợi cho đến đêm
khuya, sau khi ánh mặt trời đã khuất, tinh tượng[1] trên không nhanh chóng thay
đổi, Giang Thần kéo tôi, kiên định nói: “Nắm chặt tay tôi, khi tinh tượng biến
đổi lần nữa, dưới khe núi này sẽ xuất hiện kẽ hở không gian. Sau khi chúng ta
nhảy xuống đó, sẽ có thể trở về nhà”.
[1] Tinh tượng: Là những hiện tượng thay đổi độ sáng, tối và
vị trí của những ngôi sao trên bầu trời. Người xưa dựa vào việc xem tinh tượng
có thể dự đoán được điềm tốt, xấu.
Tôi nắm chặt tay cậu ta, lo lắng hỏi: “Cậu chắc chắn sẽ
không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Tin tôi đi”, Giang Thần nghiêm túc nói.
Thôi được, hiện tại tôi không tin cũng không được. Nhưng nếu
cậu ta lại để tôi xuyên không lần nữa, tôi nhất định sẽ giết cậu ta.
Thời gian đã đến, ngay trước khi nhảy xuống, tôi phóng tầm mắt
nhìn lại thế giới cổ đại này.
Tạm biệt, những người tôi yêu thương nhất, tạm biệt cổ đại.
Nhảy xuống cùng Giang Thần, tôi nhắm chặt mắt.
Đến khi mở mắt ra, đã phát hiện mình đang nằm dưới gốc một
cây đại thụ.
Xuyên không, hóa ra chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt. Chớp
mắt một cái là đã xuyên không, chớp mắt thêm cái nữa, đã lại trở về.
Ngước nhìn khắp cảnh tượng không mấy quen thuộc xung quanh,
tôi giận dữ giáng cho Giang Thần đang ngủ say một chưởng.
“Tên tiểu tử này, thức dậy cho tôi, cậu nói xem, đây là chỗ
quái quỷ nào?”
Giang Thần bị tôi hung hãn đánh thức, mắt nhắm mắt mở nhìn
xung quanh một hồi, uể oải buông tay tôi ra.
“Thượng Quan Tình, đầu óc cô chứa toàn nước của thời cổ đại
rồi hả. Đây chẳng phải là trường học của chúng ta sao?”
Tôi chăm chú nhìn lại xung quanh.
Đúng rồi, đây là trường của chúng tôi, tôi đang đứng dưới gốc
cây đại thụ gần sân vận động.
Vào lúc đó, đột nhiên có một cô gái vội vàng chạy tới, nói:
“Đội kịch tập hợp, còn không mau đi đi”.
Cô gái đó khoác trên mình một bộ đồng phục.
Lúc này tôi mới hoàn toàn tin rằng bản thân mình đã trở về
hiện đại.
Cúi đầu nhìn đi nhìn lại bộ dạng của mình, đầu tôi muốn to
ra rồi, thật không biết nên về nhà thế nào đây.
Với bộ dạng thế này mà đi trên đường, người ta nếu không cho
rằng tôi đang bị thần kinh, thì cũng tưởng là tôi đang diễn kịch. Bọn họ mà đuổi
theo tôi xin chữ ký thì làm thế nào.
Chỉ trách tôi và Giang Thần quá kích động đã quên không thay
đổi quần áo trước khi trở về.
Thôi bỏ đi, dù sao cũng xem như một kỷ niệm.
Nắm chặt bức họa trong tay, tôi cũng như Giang Thần và Giang
Tử Hạo, chẳng biết tiếp theo phải xoay xở thế nào, bèn nói với họ: “Chúng ta
trà trộn vào đoàn kịch để thay y phục bình thường đi”.
Sau khi từ đoàn kịch bước ra,, tôi liền trở về nhà.
Lâu lắm rồi không trở về nhà thế này, trong lòng đột nhiên dấy
lên trăm mối tơ vò.
Khoảng thời gian đã qua trong thời cổ đại cũng xấp xỉ quãng
thời gian tôi vắng mặt ở thời hiện đại này.
Tôi tìm được một tờ báo, đọc qua, trên đó còn lưu lại mẩu
tin thông báo nhà sử học nổi danh đang tìm con gái.
Vừa cảm thán bản thân mình sao vẫn còn sức ảnh hưởng lớn đến
vậy, tôi vừa cố gắng sắp xếp xem nên nói những gì với mọi người trong nhà.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nói thực vẫn hơn, nếu họ có cảm
thấy tôi bị điên, vậy tôi cũng chẳng còn cách nào khác.
Cũng không thể nói là tan học về bị lạc đường nên giờ mới về
tới nhà được.
Bước vào nhà, cha mẹ vừa nhìn thấy tôi, lập tức khóc òa lên.
Thế rồi sau đó, một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn diễn ra.
Kể khổ đủ thứ! Các loại thân tình! Đủ loại cảm khái!
Sau mấy tiếng đồng hồ bom đạn oanh tạc, cuối cùng tôi cũng kể
lại được cuộc hành trình của mình.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, cha mẹ bắt đầu gạt nước mắt, vừa
khóc vừa nói: “Tiểu Tình à, tại sao con lại thành ra thế này, chị em hai con tại
sao lại ra nông nỗi này cơ chứ”.
Tôi đang chán nản, đột nhiên cửa bật mở, sau đó có một người
từ ngoài bước vào.
Ra là Thượng Quan Phong, đúng là Thượng Quan Phong rồi.
Tôi cực kỳ kinh ngạc, nhảy tưng tưng đến trước mặt hắn nói:
“Nè, chẳng phải cậu bị Diêm Vương bắt đi rồi sao, sao vẫn còn trở về được”.
Thượng Quan Phong cau mày, nói: “Làm sao chị biết! Chị tin chuyện
đó không?”
Tôi hớn hở, vỗ vỗ vai cậu em nói: “Chị sau khi xuyên không
cũng đã chết một lần, ở chỗ Diêm Vương, chị nhìn thấy chiếc máy ghi âm chị tặng
cho cậu, còn nghe thấy cả giọng của cậu nữa. Tiểu tử, sự nghiệp đam mỹ rất cần
có cậu, hãy cố gắng lên”.
Thượng Quan Phong khóe miệng giật giật, nhảy bổ tới, nói:
“Chị thấy chết mà không cứu?”.
Trời xanh ơi, tôi sao có thể thấy chết mà cứu đây. Chúng tôi
đều bị Diêm Vương quản chuyện sinh tử, tôi làm gì có cách nào mà cứu được chứ.
Sau này tôi mới biết, Diêm Vương thả hắn ra, chưa đầy mấy
tháng sau đã lại đón hắn về.
Tôi có chút oán hận, Diêm Vương lại có thể tùy tiện xuyên
không như thế hả?
Khó khăn lắm tôi mới thuyết phục được cha mẹ tin vào hành
trình mình đã trải qua. Kỳ thực cuối cùng thứ khiến họ tin tưởng lại không phải
tôi, mà chính là bức họa và bộ y phục trong tay tôi.
Nhãn lực của nhà khảo cổ học đã chứng minh, đây không phải
là thủ bút của người hiện đại.
Cho nên, tôi cũng chứng minh được bản thân mình thực sự đã
xuyên không.
Chứng minh hay không chứng minh, thực ra cũng như nhau mà
thôi.
Vì tôi lại trở về với cuộc sống trước kia.
Ngày hôm sau, đeo cặp sách trên vai, tôi lại phải tiếp tục đối
mặt với “sự nghiệp” học hành. Tôi thực sự không biết mình đến trường như vậy, mọi
người trong trường sẽ kích động thế nào nữa.
Sự thực đã chứng minh, tôi cũng không quá quan trọng, trong
trường đều là vì Giang Thần và Giang Tử Hạo mà kích động, tôi vốn chỉ là nhân vật
phụ mà thôi.
Rốt cuộc có người nào nhớ tôi là nhân vật chính hay không?
Tuy nhiên, lần trở lại này ít nhiều cũng có chút thay đổi.
Cuộc sống ngắn ngủi mấy tháng ở thời cổ đại đã khiến tôi cơ
hồ thoát xác hoàn toàn.
Có nhiều người nói với tôi rằng, tôi xinh đẹp hơn trước kia.
Cũng có nhiều người nói rằng, tôi không còn hồ đồ ngốc nghếch như trước nữa.
Tình cờ gặp lại một đám chuyên gây chuyện, đại tỷ tôi không
nhẫn nhịn được, ra tay giáo huấn bọn chúng một hồi. Từ đó về sau, ai ai trong
trường cũng phải nhìn tôi bằng con mắt khác.
Nhưng thời gian này, không hoàn toàn vui vẻ đến thế, vì mỗi
đêm, tôi đều nhìn bức họa kia, không sao ngủ được…