Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, từng ngày, từng ngày.
Có lần bạn bè đến nhà chơi, vừa nhìn thấy bức họa tôi treo
trong phòng, lập tức hưng phấn hỏi tôi bức họa này lấy ở đâu về?
Tôi nhìn mấy người trên bức họa đó, nói: “Bức họa này, cậu
có mất cả đời cũng không tìm được”.
Đúng vậy, trừ khi cậu cũng xuyên không, cũng gặp mấy người ấy.
“Oa, còn có tên nữa nè, tôi cảm thấy trong đám người này, Âu
Dương Thiếu Nhân là đẹp nhất. Mẫu hình tiêu biểu của yêu nghiệt. Còn có Mặc
Nguyệt, thực sự rất đẹp trai. Chỉ cần dành cho tôi một trong số họ, cả đời này
tôi sẽ chẳng còn tiếc nuối gì nữa.”
Chẳng biết tại sao, nghe thấy câu này, trong lòng tôi chợt dấy
lên một cảm xúc mơ hồ không thể diễn tả.
Ngón tay siết chặt mép bàn, tôi đột nhiên hỏi: “Vậy nếu sáu
người ấy đều yêu thương cậu, một lòng một dạ với cậu, dù cậu có phải vứt bỏ cả
thế giới của mình, cậu cũng bằng lòng sao?”.
Đứa bạn thân chớp chớp mắt, cười nói: “Người như thế này, nếu
có thể yêu tôi, thì họ chính là thế giới của tôi”.
Tôi thoáng sững người, đầu cúi thật thấp, trong tích tắc
không biết đáp lời thế nào.
Trong lòng tôi, phải chăng họ cũng quan trọng đến vậy, trở
thành toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi chẳng biết nữa, đúng vậy, tôi không biết nói gì nữa.
Cô nàng thẫn thờ nhìn người trên bức họa đến chảy nước miếng,
sau đó lại đột nhiên xoay qua nói: “Nữ nhân trong bức họa này sao lại giống cậu
thế?”.
Tôi mỉm cười không đáp. Vô tình nhìn thấy mấy chữ lớn trên bức
họa kia.
“Tam biệt giang hồ”, nét chữ phóng khoáng tự nhiên như mây
bay nước chảy, thanh thoát vô cùng.
Hướng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tôi cố gắng kiềm chế nỗi
kích động khi bản thân đang rất muốn trở lại nơi ấy.
Ngày ngày tôi cứ thầm hạ quyết tâm với mình, nhưng không ngờ,
vào một ngày, tình cờ lại xuất hiện một chuyện cực tốt, làm thay đổi toàn bộ
cách nghĩ, khiến tôi có thể đưa ra một quyết định trọng đại.
Ngày hôm đó, trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng, không
một gợn mây.
Thôi được, những lời nói văn nhã bay bổng như thế có vẻ
không giống với tôi lắm.
Tóm lại, ngày hôm đó, bầu trời đầy nắng, giống như bất cứ
ngày nắng nào.
Tôi đứng trên hành lang, thầm lặng ngắm nhìn phong cảnh
ngoài cửa sổ.
Đột nhiên từ đầu kia hành lang xuất hiện một tên con trai quần
áo trắng toát.
Tôi không để ý lắm, chỉ nghe thấy giọng nói của tên ngốc đó
như tiếng rít chói tai, chẳng khác nào chọc thẳng vào màng nhĩ của tôi, rất
đau.
Tôi không khỏi thầm nghĩ, định lực của tên ngốc này quả thật
là lớn.
Nếu Thiếu Nhân nhà tôi cũng đến đây, mấy tên con trai như thế
không biết có đến mức phải ói máu mà chết không nhỉ.
Buồn chán nằm bò ra bệ cửa, tôi không cách nào hiểu được
chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, chuyện bắt đầu phát sinh, tên con trai quần áo trắng
toát bên kia đứng lên, dùng một giọng nói cực kỳ dễ nghe để nói với tôi: “Thượng
Quan Tình, tôi thấy hay là cậu giao cho tôi đi”.
Tôi sửng sốt, quay đầu lại nhìn, vằn đen nổi đầy trên trán.
Đây hình như là học trưởng tôi từng thầm thương trộm nhớ.
Nói là từng, thực ra trước khi tôi xuyên không đã thầm yêu học
trưởng.
Học trưởng có mái tóc nhuộm màu vàng kim, dáng vẻ đẫm mồ hôi
trên sân bóng rổ đã từng khiến tôi mê đắm mãi không thôi.
Chớp mắt, lại chớp mắt, tôi thầm đánh giá từ đầu đến chân vị
học trưởng này.
Đột nhiên tôi cảm thấy trước đây mình từng yêu hắn, thực sự
là chuyện quá nực cười.
Học trưởng bị tôi nhìn như thế thì có chút gượng gạo, lập tức
hỏi dồn: “Thế nào? Có chỗ nào kỳ lạ sao?”.
Tôi xoay người chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, lầm bầm tự nói với
mình: “Không có ánh mắt của Âu Dương Thiếu Nhân, không có sống mũi cao thẳng của
Âu Dương Huyền, không có đôi môi của Mạch Thiếu Nam, cũng chẳng phải khuôn mặt
của Mặc Nguyệt, không có mái tóc đen như Âu Dương Y, càng không có đôi tai của
Thiếu Nhiên. Xét về vị trí, thế lực, so với Giang Tả lại càng kém xa. Nụ cười
cũng chẳng mê hoặc lòng người, dù là mảy may cũng không thể so với Triều Lưu. Rốt
cuộc chẳng có chỗ nào thuận mắt cả, sao trước đây mình lại xem trọng hắn ta vậy
chứ?”.
Nghĩ đi nghĩ lại tôi cũng không có cách nào hiểu được, tại
sao trước đây mình lại thích hắn ta đến thế.
Bên ngoài cửa sổ, gió không ngừng thổi tới, từng cánh hoa
đong đưa. Làn gió thổi tung bay chiếc váy đồng phục tôi đang mặc.
Tôi cúi đầu, đột nhiên rất nhớ khoảng thời gian mình mặc y
phục sắc đỏ khi còn ở thời cổ đại.
Tất cả những gì đã qua đều không còn nữa, nhưng cơ hồ chẳng
thể nào rời khỏi tâm trí tôi.
Hình ảnh bản thân run run cầm trường kiếm, nằm đong đưa trên
chiếc xích đu trong sơn trại, một mình đàn hát trong thanh lâu, tay cầm cây quạt
năm hình mặt quỷ, nâng cao chén rượu rồi một hơi uống cạn, cuối cùng, là hình ảnh
sáu nam nhân thân thiết đứng kề bên cạnh tôi.
Tôi bắt đầu hiểu ra, hiểu ra tất thảy rốt cuộc là vì chuyện
gì.
Không phải vị học trưởng này không đẹp, không tốt, mà là
trong lòng tôi, đã bận tâm tới quá nhiều người, không còn chỗ trống cho hắn nữa.
Tôi chẳng còn cách nào làm một học sinh cấp ba bình thường
như bao nữ sinh khác được nữa, không cách nào nói đến chuyện tình yêu một cách
bình thản như trước đây được nữa.
Vì, trái tim tôi sớm đã không còn ở đây.
Tôi nhìn vị học trưởng mình từng yêu quý đang đứng trước mặt,
mỉm cười dịu dàng.
“Xin lỗi, tôi không thể hẹn hò cùng cậu được.”
“Tại sao?”, học trưởng không hiểu hỏi lại. Nhìn bộ dạng của
hắn, chắc cũng biết tình cảm tôi dành cho hắn đã không còn như trước, đã hoàn
toàn biến mất rồi.
Tôi mỉm cười đáp lời: “Cậu biết thế nào là tình yêu không?
Tình yêu chính là dù cậu có đi bao xa, trong lòng cậu vẫn có bóng hình người
đó. Dù cậu có đầy đủ đến mức nào, thì cuộc sống của cậu cũng không bao giờ hoàn
chỉnh. Trong lòng tôi giờ đã tồn tại một người như thế”.
“Hắn tốt hơn tôi sao?”, học trưởng không cam lòng hỏi lại.
Tôi kiên định gật đầu: “Tôi dám nói, trên thế giới này,
không có người nào so sánh được”.
Sáu huynh đệ đó, là độc nhất vô nhị.
Đứng thẳng dậy, tôi xoay người chạy đi.
Khỏanh khắc đó, tôi không thể dừng bước chân của mình lại được.
Tôi muốn đi tìm, đi tìm Giang Thần.
Tôi là một tên ngốc, trên bức họa đó rõ ràng đã ghi chữ “Tạm
biệt giang hồ”, rõ ràng đã quyết tâm từ bỏ như thế, tôi sao có thể không thực
hiện chứ.
Tạm biệt giang hồ, chúng tôi đã hứa với nhau như vậy rồi.
Vừa chạy đến góc cầu thang, tôi lại gặp ngay Giang Thần đang
chạy đến.
Dưới ánh mặt trời, Giang Thần và tôi, hai người đều thở hồng
hộc.
Nhìn nhau mỉm cười, tôi hỏi cậu ấy: “Chạy nhanh thế, định đi
đầu thai sao?”.
Giang Thần lắc đầu, mỉm cười lộ hàm răng trắng muốt: “Không,
là tôi chạy đi xuyên không”.
Ở nơi đó dường như có một loại ma lực, khiến những người đã
từng đi qua nó, không thể không muốn quay trở lại.
Tôi trở về nhà, cáo biệt cha mẹ lần cuối.
Tuy đau đến xé gan xé ruột, nhưng cha mẹ tôi nói, đây chính
là số mệnh.
Cha mẹ nói nhà chúng tôi đời đời nghiên cứu lịch sử, cánh cửa
lịch sử giờ đang mở rộng, muốn đi thì cứ đi thôi.
Mẹ nói, sau này, cho dù không có họ ở bên cạnh, tôi cũng nhất
định phải sống cho thật vui vẻ.
Tôi đã khóc trong niềm hạnh phúc.
Khi tôi đi tìm Thượng Quan Phong để từ biệt, tên nhóc đó đã
nói với tôi, nó nhất định sẽ tới thăm tôi, còn mang tất cả tin tức về cha mẹ tới
cho tôi nữa.
Khi ấy tôi thực sự rất đố kỵ.
Xí, kiếm được thần tiên làm bạn trai đúng là tốt nhất. Khốn
kiếp, nó đã không phải chết, lại còn có thể được xuyên không. Tôi bất giác cảm
thán, lúc này ước gì có thể xuyên không tới được thiên đình.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, hành lý vác lên vai, tôi rời khỏi
nhà.
Trước khi đi, Thượng Quan Phong hỏi tôi: “Bức họa này, chị
không mang theo sao?”.
Tôi nhìn ngắm bức họa, hình ảnh tôi đang đong đưa cây quạt
ngũ quỷ, ngồi tiêu dao tự tại giữa đám mỹ nam, bộ dạng cực kỳ phóng khoáng nâng
cốc.
Không kiềm chế nổi nhe răng trắng nhởn cười: “Giờ chị sẽ khiến
cảnh tượng trong bức tranh này trở thành hiện thực. Tại sao phải mang đi”.
Tôi xoay người đón gió, lớn tiếng hô vang: “Giang hồ, hẹn gặp
lại!”.
Tuy tôi biết cha mẹ mình nhất định đang dùng khăn mùi xoa,
nước mắt ngắn nước mắt dài.
Thôi được, dù sao con gái cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc,
cũng không còn quấy nhiễu thế giới của hai người nữa, cha mẹ cũng nên vui vẻ
lên chứ.
Con gái bất hiếu, cả đời này chỉ chăm chăm tìm kiếm hạnh
phúc của riêng mình.
Nếu có kiếp sau, có thể lại được làm con của cha mẹ, con nhất
định sẽ hiếu thuận với hai người.
Hít thật sâu, chân chạy càng thêm nhanh. Tìm đến gốc cây lớn
trong trường.
Giang Thần sớm đã đợi ở đó.
Chuông điểm mười hai giờ, chúng tôi lại lần nữa nhảy vào kẽ
hở của không gian.
Đến khi tỉnh lại, tôi cùng Giang Thần đã ở trên đỉnh núi.
Tôi lo lắng đứng dậy, nhìn đông ngó tây, xác định lại khung cảnh này, đều là những
cảnh vật tôi đã từng nhìn thấy.
Hít thật sâu, tôi hỏi Giang Thần: “Kẽ hở không gian mà cậu
tìm có chuẩn không đấy. Sau này chúng ta có thể thường xuyên vượt thời gian
không?”.
Giang Thần lắc đầu: “Kẽ hở này sẽ không mở ra nữa. Có nói
nguyên nhân, e rằng cô cũng không hiểu”.
Tôi nhếch mép cười.
“Cũng tốt, tóm lại là sẽ không thể đi đi về về được nữa, như
thế mới có thể hạ được quyết tâm. Đã tạm biệt xã hội hiện đại tươi đẹp, thì
cũng không nên hối hận khi đã xuyên không.”
Rảo bước xuống núi, tôi quyết định từ biệt Giang Thần tại
đây.
Tiểu tử chết tiệt, kế hoạch muốn đến phủ Vương gia của cậu
ta thật là điên rồ.
“Giang Thần, sau này nếu Vương gia nhà cậu có ức hiếp cậu,
hãy đến Âu Dương sơn trang. Tiểu Tình tôi ở đó, đến địa bàn của tôi, tôi sẽ chống
lưng cho cậu.”
Vừa trở về thời cổ đại, tôi liền cảm thấy bản thân mình lại
hoàn toàn mang phong thái của một hiệp nữ.
Ha ha, ở đây vẫn là thoải mái nhất.
Cổ đại ơi! Mỹ nam à! Tôi trở lại rồi đây.