Làm người, quả nhiên là một chuyện vô cùng phức tạp.
Tại sao tôi lại nói như thế…
Chuyện là thế này.
Lúc xuống núi, vốn là tôi muốn chạy thẳng đến Âu Dương gia.
Nhưng suy đi tính lại, hiện tại đến nhà mấy tên tiểu tử đó
thật không tiện cho lắm. Nếu tôi tới chỗ họ, để họ biết từ nay về sau tôi không
thể trở về hiện đại được nữa, lỡ sau này mấy người đó ức hiếp tôi thì phải làm
thế nào.
Thôi được, tôi cũng biết mình nghĩ quá nhiều rồi, nhưng ai bảo
tôi là nữ nhân cơ chứ.
Suy nghĩ linh tinh, tâm trạng rối bời vốn là quyền lợi mà
ông Trời ban cho nữ nhân.
Cho nên, tôi đã có một quyết định cực kỳ quan trọng.
Lúc này tôi thực sự vô cùng nghiêm túc, tôi muốn đi hô mưa gọi
gió trên khắp giang hồ.
Tuy đã từng gia nhập giang hồ, nhưng chưa ngày nào tôi được
làm nhân sĩ giang hồ chân chính cả.
Từ hồi đầu xem bộ phim Đại tiểu giang hồ gì gì đó. Người ta
chỉ với một cây kiếm, một bầu rượu, một mảnh thuyền đã có thể tự mình trở thành
một tiểu giang hồ.
Còn tôi, nhớ lại con đường giang hồ trải rộng khôn kham kia.
Không phải bị người ta truy sát, thì là bị người ta truy
sát, cuối cùng vẫn là bị người ta truy sát.
Làm một hiệp khách thực là chẳng dễ dàng. Thật khốn kiếp cho
cái nghệ danh kia!
Chẳng phải thế sao, người con gái mang áo đỏ thuở trước, cuối
cùng cũng chỉ là một nhân sĩ hư ảo trên giang hồ.
Tôi cũng vì quay lại con đường lớn kia nên mới biết, bản
thân mình đã được người đời hình dung tới với hình tượng: Nữ hiệp bí ẩn kỳ quái
nhất giang hồ.
Đồn rằng: Thực ra tôi là nhi nữ của Hoàng đế đã lưu lạc nhiều
năm, lần trước bị vu oan giá họa, là do gian thần hãm hại. Lời đồn này, rõ ràng
coi tôi giống như một “Hoàn Châu cách cách”.
Lại có lời đồn rằng: Kỳ thực tôi vốn là nam nhân, nam tử Hán
đại trượng phu! Nữ giả nam trang kia chẳng qua là để che mắt người đời, thân phận
thực sự của tôi chính là… thần bổ khâm điểm của Hoàng đế, bí mật điều tra việc
gì đó, sau này phải chịu nhục chịu khổ để hoàn thành nhiệm vụ, phá tan một âm
mưu cực kỳ to lớn. Tôi vừa nghe thấy mà kích động vô cùng, suýt chút nữa thì đập
bàn, hét lên với hắn: Trên thế giới này chỉ có một nam tử Hán đại trượng phu
đích thực, đó là Xuân ca[1]! Không phải Thượng Quan Tình!
[1] Xuân ca: Là chỉ Lý Vũ Xuân, một nữ ca sĩ nổi tiếng của
Trung Quốc. Tuy là nữ nhưng cô lại có phong cách ăn mặc, tính cách thẳng thắn mạnh
mẽ như một người con trai. Lý Vũ Xuân bằng khả năng ca hát và tính cách đặc biệt
của mình đã nhận được rất nhiều sự ủng hộ. Trong mắt mọi người, cô luôn được
coi như một người đàn ông đích thực.
Tóm lại, thanh danh của tôi bị hủy rồi, hoàn toàn bị hủy hoại
rồi.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là, trong khoảng thời
gian tôi vắng mặt, nhân sĩ giang hồ quả thực vẫn không quên tôi.
Với một loạt những mối quan hệ nhân quả, tôi quyết định quay
trở lại giang hồ thêm lần nữa.
Lần này, tôi nhất định phải cứu lấy thanh danh của mình.
Sau khi ra quyết định này, tôi lập tức đi sắm cho mình một
cây kiếm.
Người thợ rèn vừa rèn sắt vừa dùng khẩu âm Sơn Đông tròn
vành rõ chữ, thét lớn về phía tôi” “Tiểu ca, kiếm này của ta vô cùng lợi hại.
Huynh nhớ trước đây có vị Tình Tình gì đó không, kiếm của người đó là được rèn
từ chỗ ta đấy”.
Tôi nhận lấy cây kiếm, ngón tay run rẩy không ngừng.
“Ông chủ, chẳng phải ông đang nói đến Thượng Quan Tình
sao?”.
Ông chủ cười lộ hàm răng trắng nhởn, càng làm tôn lên khuôn
mặt đen sì, hình tượng này lại càng phù hợp với một người thợ rèn sắt, nói với
tôi: “Ây da, huynh biết hả? Chính là người đó, chính là người đó. Chàng trai
đó, khôi ngô anh tuấn tài trí hơn người”.
Trái tim tôi run rẩy không thôi.
Người sợ nổi danh, lợn lo béo phệ.
Người ta ai ai cũng khen ngợi tôi như thế, bạn nói xem, tôi
đâu có mua kiếm bao giờ, nhất định người ông ta nói không thể là tôi.
Chẳng còn cách nào khác, cuối cùng tôi cũng lấy ngân lượng
ra, mua một thanh trường kiếm rất đẹp.
Trên đường, khi ngang qua một chỗ vẽ quạt, tôi lập tức dừng
lại. Lần trước, cây quạt ngũ quỷ đã để lại Âu Dương sơn trang mất rồi. Tôi
không thể trở về đó lấy được, cho nên quyết định tạm thời sẽ vẽ lấy một cây.
Tìm ông chủ, tôi nói: “Ông chủ, vẽ cho ta một chiếc quạt, mặt
chính vẽ cúc vàng, mặt sau ta muốn đề chữ”.
Ông chủ mỉm cười, cầm lấy cây quạt bắt đầu vẽ, vừa vẽ vừa
nói chuyện với tôi: “Huynh đài, huynh thực sự tìm đúng nơi rồi đấy, ở chỗ ta
trước đây mấy ngày mới vẽ cho… cho ai ấy nhỉ”.
Tôi tròn mắt, cướp lời: “Thượng Quan Tình phải không?”.
Ông chủ vỗ vỗ tay nói: “Đúng, đúng, chính là người đó, người
đó ấy à, cũng vẽ quạt ở chỗ ta đấy”.
Tôi thực sự chẳng còn biết nói gì.
Chẳng lẽ ngày hôm đó, khi tôi xuyên không trở về hiện đại,
vì tình cảm mà linh hồn tôi vẫn lưu lại nơi cổ đại này, còn đi tậu kiếm, mua quạt?
Liệu có còn đi đâu quấy nhiễu nữa không?
Ông chủ sau khi trao quạt cho tôi, tôi liền cầm bút, phóng
khoáng vung tay, bốn chữ rất lớn hiện lên: “Tạm biệt giang hồ”.
Thôi được, tôi đợi ngày này không biết đã bao lâu rồi, được
viết chữ trên cây quạt chuyên dùng của mình hào khí như thế khiến tôi sung sướng
vô cùng, hào hứng sảng khoái vô biên!
Nhưng, hiệu quả rõ ràng cách xa một vạn tám ngàn dặm so với
tưởng tượng.
Từ lúc tôi bắt đầu viết, ông chủ dường như đã muốn khen tôi,
nhưng khi nhận lại cây quạt, bộ dạng ông ta lại lập tức thay đổi.
Một lúc lâu sau khóe miệng ông chủ mới giật giật, miễn cưỡng
nở nụ cười khó coi.
“Huynh đài, động tác của huynh thật tuyệt.”
Đôi mày cau lại.
“Chữ của ta thế nào?”, tôi rất không biết xấu hổ, rất không
biết điều hỏi lại.
…
“Huynh đài, động tác vung bút của huynh đúng là rất đẹp.”
…
Thôi được rồi, ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không
thèm tính toán so đo với ngươi nữa.
Oạch, thôi, tôi thừa nhận, bốn chữ mà tôi viết, hoàn toàn có
thể dùng bốn chữ khác để hình dung: Dưa xấu táo non.
Sau khi chuẩn bị tất cả xong xuôi, tôi vẫn cảm thấy mình còn
thiếu một bước cuối cùng.
Tôi mua mấy bộ y sam từ một cửa tiệm chuyên bán trang phục
dành cho nữ hiệp.
Tôi cũng sẽ không còn bị nhầm là nam nhân nữa.
Trước đây cảm thấy bộ dạng nam nhân của mình thực sự rất là
đẹp, nhưng hiện tại tôi đã hiểu, làm nam tử Hán, thật chẳng dễ dàng gì.
Khi đang đứng hiên ngang trên đường lớn, ngẩng đầu nhìn ánh
dương chói lọi.
Đột nhiên lòng tôi dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác, tôi đây chính là vào ngày đẹp trời thế này, đến để
gây rối loạn.
Phụt! Phụt! Phụt!
Làm loạn cái gì chứ, tôi đây chính là muốn phiêu bạt giang hồ.
Nhưng phải đi tiếp thế nào đây?
Tuy tôi cũng được tính là người có thâm niên lang bạt giang
hồ đã lâu nhưng thực ra, lúc đó cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.
Khi tôi đã hết đường xoay xở, đột nhiên nghe thấy có người bảo
ai với ai đang tỉ võ thì phải.
Tôi bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên.
Đúng rồi, tôi có thể hạ chiến thư.
Tôi có thể hạ chiến thư, yêu cầu họ tới núi Ngũ Nhạc tỉ võ,
như vậy tất cả bọn họ đều sẽ đến. Phải chọc bọn họ một trận mới được.
Ha ha, tôi cười, nụ cười tà ác.
Tôi rất hào hứng với màn kịch này.
Nghĩ thông suốt tất cả, tôi liền tìm một khách điếm, nhờ người
chuyển thư cho Âu Dương sơn trang, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
Đến tối, hầu hết thời gian tôi cứ chạy qua chạy lại trong
đêm đen, tiếp tục làm một tên trộm, hình như đã trở thành thói quen mất rồi.
Lúc ấy, khi còn đang là Thượng Quan Phong Vân, tôi đã nghĩ
nhất định ngày nào đó mình sẽ trở thành một hiệp khách chân chính. Trước đây
tôi không biết võ công, đành phải lực bất tòng tâm, nhưng giờ thì khác rồi, nữ
hiệp tôi đây muốn làm gì thì làm.
Tôi tự dành cho mình một cái tên cực kỳ dễ nghe: Thảo Thượng
Phi.
Tôi biết cái tên đó quá bình thường, nhưng càng bình thường
thì càng nhã nhặn.
Điểm mấu chốt không phải ở đó, quan trọng là phía Âu Dương
sơn trang, chỉ mấy hôm sau đã gửi thư hồi âm đến.
Trong thư có nói thế này: “Chúng ta là người của Âu Dương
sơn trang, đại hiệp nếu thực sự muốn tỉ thí, xin mời đến Âu Dương sơn trang”.
Tôi vừa tức giận vừa không biết phải làm thế nào.
Đám người này đã đợi tôi, tôi đương nhiên sẽ mở lòng.
Nhưng…
Ở quá lâu trong nhà, sẽ xảy ra tử trạch[2].
[2] Tử trạch: chỉ hiện tượng một gia đình đột nhiên liên tục
phát sinh những tình huống làm chết người mà không rõ lý do, ngay cả gia cầm,
heo, chó nuôi trong nhà cũng bị tử vong.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định trở về. Nhưng, trước đó, tôi
đã luôn thương nhớ một người, tôi muốn một lần nữa tới thăm tòa thành nơi tôi
đã gặp người đó.
Đeo túi gấm trước ngực, tôi cẩn thận dốc ra một viên thuốc.
Dưới ánh mặt trời, viên thuốc bóng loáng thật đẹp.
Dạo gần đây, cánh hoa trên vai đột nhiên lại mờ dần đi, cảm
giác đau đớn cũng không còn dồn dập như xưa.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi nghĩ, viên dược hoàn này lẽ
nào chẳng liên quan gì tới những cơn đau của tôi?
Có thể khi Triều Lưu chết, chàng đã lừa tôi.
Chàng hiểu rõ tôi, cho nên luôn luôn lừa dối tôi. Nhưng dù
viên dược hoàn này thực sự không có tác dụng giải độc, tôi cũng chẳng thể nào
ném nó đi được.
Đây là thứ Triều Lưu để lại cho tôi, tôi sẽ cất giữ nó cẩn
thận như báu vật của mình.
Tôi không biết, liệu có ngày cánh hoa trên vai kia hoàn toàn
biến mất hay không?
Đem theo câu chuyện giữa tôi và chàng trai nhất kiến chung
tình ấy, tôi cứ thế bước đi.
Mỗi người đến với cuộc đời bạn, đều mang tới một câu chuyện
nào đó.
Trong câu chuyện đó, bạn sẽ là một nhân vật chính, hoặc cũng
có thể bạn chỉ là một nhân vật phụ mà thôi.
Bất luận là loại chuyện nào thì trong khoảnh khắc người đó rời
khỏi cuộc đời bạn, câu chuyện giữa hai người sẽ chẳng còn cơ hội tiếp tục nữa.
Đó là một kết cục bi thương.
Tôi và Triều Lưu, từng yêu, từng đau, từng làm tổn thương đối
phương. Cuối cùng, tôi đã dùng thanh đoản kiếm để trao cho chàng kết cục ấy.
Đoạn kết của một câu chuyện, cũng chính là kết thúc của một
sinh mệnh.
Tôi muốn đi xem lại, nơi bắt đầu tất cả.
Tôi đang nghĩ, khi muôn cánh hoa sắc trắng bay ngập tòa
thành rộng lớn.
Liệu tôi còn có thể ở dưới ánh sáng mặt trời chói lọi, nhìn
thấy cảnh tượng ngày đó, nhìn thấy bóng hình chàng trai tựa yêu tinh ấy nữa hay
không.
Chàng tay nâng cành hoa sắc trắng, mang trên mình y sam sắc
đỏ, đứng ở đó, một ánh nhìn tựa như ngàn năm, đợi trùng phùng cùng tôi.
Liệu có thể hay không…