Phiêu Du Giang Hồ

Chương 21: Đêm mưa, trạch viện quỷ dị giữa sơn lâm




Mọi người đều nói, bất cứ chuyện gì cũng có thể bất ngờ xảy đến khi chúng ta không nghĩ tới nó.
Tôi vừa mới nghĩ, thời tiết hôm nay nóng nực chết mất, nếu mưa thì tốt biết mấy. Thế mà trời ngay tức khắc mưa thật.
Lại mưa vô cùng to, gió vô cùng lớn. Hơn nữa còn lẫn cả đá nhỏ nữa.
Điều càng bi kịch hơn chính là, lúc đó, chúng tôi đang ở giữa lưng chừng núi.
Trước chẳng có đình viện, sau không có thôn trang, chỉ còn cách bỏ xe ngựa, tìm một nơi nào đó sâu trong núi mà tránh mưa.
Vì khi mưa, trời sẽ tối rất nhanh.
Giữa đêm khuya, cả người chúng tôi ướt như chuột lột, cuối cùng cũng tìm được một nơi trú ẩn.
Cơ thể tôi run rẩy không ngừng vùi trong lòng Mặc Nguyệt ngước nhìn cái gọi là “nơi trú mưa” này, thật sự chỉ muốn chết quách cho xong.
“Các huynh chắc chắn nơi này đúng là cho người ở sao?”
Giữa sơn lâm, lại có một trạch viện lớn, khắp nơi chắp vá ngổn ngang, âm khí vô cùng nặng nề. Nhất là phía trước cửa còn treo một chiếc đèn màu máu tươi.
Nhìn mà kinh hãi.
Tôi thực sự nghi ngờ nơi đây có phải là quỷ trạch hay không, hay là nơi ở của đám hồ ly tinh ăn tim ăn phổi con người.
Âu Dương Thiếu Nhân đầu ướt sũng, nước nhỏ lộp bộp, uể oải nói: “Dù không phải nơi cho người ở, chúng ta cũng phải ở lại, mưa lớn thế này, đường núi sạt lở, giữa đêm khuya không chừng còn gặp phải bùn lầy. Nếu không muốn bị mưa đè chết, cách duy nhất là phải ở lại đây một đêm”.
Thôi được, tôi không thể không thừa nhận, lúc này không còn cách nào tốt hơn cách đó.
Gõ cửa thình thình, Âu Dương Thiếu Nhân nói lớn: “Xin hỏi, có ai không?”.
Đợi hồi lâu bên trong vẫn tĩnh lặng như tờ, khi Âu Dương Thiếu Nhân gõ cửa lần thứ hai, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.
Là một lão bá mặc đồ đen, nhìn thấy Âu Dương Thiếu Nhân, lão bá đó lạnh lùng nói: “Đây không phải khách điếm”.
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Chúng tôi cũng đâu có nghĩ chỗ của lão là nơi nghỉ trọ, chỉ là giữa núi lớn này, chẳng còn nơi nào có thể đi, hết cách nên mới phải dừng chân ở đây.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười gượng gạo nói: “Lão nhân gia, chúng ta là người qua đường, chẳng may gặp trời mưa lớn, muốn xin nghỉ lại một đêm”.
Lão bá kia soi đèn tỏ vẻ khó chịu, nói: “Chỗ ta không giữ người ngoài”.
Tôi có chút lo lắng.
Đêm đã khuya rồi, đâu còn tìm được chỗ trú chân nào khác nữa chứ.
“Lão nhân gia à, chúng tôi không ở không đâu, chúng tôi sẽ cho lão rất nhiều ngân lượng. Đêm đã khuya rồi, cũng không thể tìm được nơi nào khác, lão hãy cho chúng tôi ở lại một đêm đi.”
Tiểu gia tôi khó khăn lắm mới nói được với giọng điệu mềm mại như thế, lão nhân gia à, lão không thể không nể mặt tôi thế được.
Lão nhân gia nghe tôi nói vậy, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Xin hỏi, trong số các vị có cô nương phải không?”.
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Trời đúng là rất tối, nhưng có cần phải đả kích người ta như thế không?
“Đúng vậy, là tôi.”
Lão bá sau khi nghe xong, lại tiếp tục nói: “Thôi được, vào đi. Chủ nhân nhà chúng ta tuy chẳng phải người hào phóng gì, nhưng chuyện để cô nương phải dầm mưa, lão gia ta tuyệt đối không cho phép. Các vị đi theo ta, ta sẽ đưa các vị đến bái kiến lão gia”.
Tôi nhếch mép, bất giác nghĩ, chủ nhân nhà này thật là kỳ quái.
Túm lấy tay Mặc Nguyệt, tôi thì thào nói: “Nè, bên trong đó không phải có quỷ chuyên ăn tim của nữ nhân đấy chứ”.
Mặc Nguyệt không kiềm chế được phá lên cười, thì thầm hỏi lại: “Quỷ chuyên ăn tim của nữ nhân là quỷ gì hả, ta thực sự chưa từng nghe qua, còn hồ ly chuyên ăn tim nam nhân ta đã nghe nhiều rồi”.
Miệng tôi méo xệch.
Khẽ lầu bầu: “Tóc dài mà ngu si”.
Trong truyền thuyết chẳng có gì là không có cả, đừng nói đến quỷ ăn trái tim của nữ nhân, mà quỷ ăn thần tiên cũng có ấy chứ.
Không nói nữa, cùng lắm viết một cuốn tiểu thuyết là xong.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình cũng có thể viết được tiểu thuyết đấy, nói không chừng còn có thể trở thành một đại tác gia siêu cấp được người đời sau sùng bái vô cùng ấy chứ.
Kiểu như Tào Tuyết Cần[1] ấy.
[1] Tào Tuyết Cần tên thật là Tào Triêm, tự là Mộng Nguyễn, hiệu là Tuyết Cần, Cần Phố, Cần Khê, là một tiểu thuyết gia vĩ đại người Trung Quốc, tác giả của cuốn tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, một trong tứ đại kỳ thư của văn học cổ điển Trung Quốc. Tổ tiên ông vốn là người Hán ở Liêu Dương, sau đó tổ xa của ông là Tào Tuấn quy hàng Mãn Châu, nhập tịch Mãn tộc.
Tóc tai ngay tức khắc lại bị Mặc Nguyệt túm lấy.
Còn phải nghe một câu: “Nói bản thân mình ấy, tiểu nha đầu”.
Tròn mắt, tôi thực sự rất căm hận đám người tai mắt như thần khuyển này.
Đi cùng với lão nhân tự xưng là quản gia tiến sâu vào trạch viện.
Tôi cảm thấy nơi này âm khí quá nặng nề.
Trong trạch viện có đặt mấy bức tượng rất kỳ quái.
Tôi nhất thời không kiềm chế được, hỏi lão bá kia: “Quản gia, nơi này đặt những thứ gì vậy?”.
Trong ánh đèn mờ ảo, lão bá kia mỉm cười hung ác nói: “Là ngũ quỷ đấy. Nơi này đương nhiên phải cung phụng ngũ quỷ rồi”.
Nếu tôi không nhìn nhầm, lão nhân này khi nói đến ngũ quỷ, đã cố tình làm cho bầu không khí càng thêm u ám đáng sợ hơn.
Tôi kinh hãi, vội chạy đến bên cạnh Triều Lưu hỏi: “Ngũ quỷ là cái gì?”.
Triều Lưu trấn an tôi nói: “Ngũ quỷ là dã quỷ trong sơn lâm, nhà này được đặt trong rừng sâu, cung phụng ngũ quỷ là chuyện rất bình thường”.
“Điều không bình thường là, sao họ lại đặt tượng này ở trong trạch viện mà thôi”, Tần Ngữ bên cạnh vội cướp lời.
Tôi lập tức dừng bước, liếc mắt nhìn quanh tòa đại viện.
Trên hành lang có để rất nhiều liên hoa đăng sắc đỏ, trên mỗi lồng đèn đó có treo một tấm vải trắng. Tôi rất hiếu kỳ, người nhà này rốt cuộc tại sao lại treo những dải lụa trắng này.
Gió bỗng nổi lên, vô cùng kỳ quái, đúng là dọa người mà.
Nói đến dọa người, tôi thấy lạnh quá.
Đứng giữa tòa viện đầy âm khí, sao tôi thấy lạnh giá vô cùng.
“Mấy vị trước tiên hãy thay y phục đi. Nước tắm hạ nhân đã chuẩn bị xong xuôi rồi. Đợi lát nữa ta đưa các vị đi dùng bữa”, đưa chúng tôi đến trước mấy gian phòng, quản gia nói xong liền đi ngay.
Tôi không khỏi cảm thán hiệu quả làm việc của đám hạ nhân trong nhà này, tốc độ thật chóng mặt.
Chúng tôi vừa mới đến, thế mà nước tắm đã chuẩn bị xong xuôi.
Đứng trước gian phòng tối om, tôi có chút sợ sệt.
Không phải, không phải sẽ gặp quỷ đấy chứ.
Tần Ngữ nhìn cánh tay run rẩy của tôi, khôi hài bước tới hỏi: “Mẫu thân, có cần con ở cùng không, nhân tiện giúp mẫu thân tắm rửa”.
Ánh mắt sắc như dao lướt qua, tôi hung tợn lườm hắn.
“Sang bên kia, nhóc con chết tiệt.”
Muốn chết không hả mà lúc này còn muốn làm loạn thêm.
Giả bộ chính thái gì chứ, quả nhiên thật đáng ghét.
Âu Dương Thiếu Nhân biết tôi sợ, liền mở cửa rồi châm đèn cho tôi, sau đó giúp tôi thử qua nước, mới bước ra nói: “Yên tâm đi, bên trong rất sạch sẽ, chúng ta ở phòng bên, có chuyện gì nàng kêu lớn lên là được”.
Tôi gật gật đầu, lúc này mới bước vào.
Trong phòng sắp xếp rất gọn gàng, trên giường đã để sẵn y phục mới. Nhếch mép, tôi lại lần nữa cảm thán hiệu quả làm việc của gia nân nà này, đúng là nhanh khủng khiếp.
Nhưng cách thiết kế căn phòng này lại rất kỳ quái.
Sao không giống những căn phòng tôi từng thấy cơ chứ.
Tranh trên tường không phải là tranh sơn thủy như bình thường, cũng chẳng phải là bức họa nữ nhân đoan chính, mà lại là một Hồ Tiên[2] xinh đẹp.
[2] Hồ tiên: Hồ ly tu luyện thành tiên
Hồ Tiên mặc y sam bán lộ[3], cực kỳ hấp dẫn nam nhân.
[3] Y sam bán lộ: Y phục buông thả, hở hang.
Sắc mặt tôi thoáng đỏ, không kiềm chế được liền mắng rằng: “Phòng này đâu phải dành cho khách nhân chứ! Thật không biết xấu hổ gì hết”.
Lời nói thì cực lễ độ mà tiếp đãi lại chẳng trang nhã chút nào.
Trên bàn còn có mấy thứ càng kỳ quái hơn, căn bản là ngay đến bản thân tôi cũng chưa từng thấy bao giờ.
Thứ đồ vật này trông giống như chiếc khay bằng gỗ, nhưng lại không phải khay gỗ. Ai bảo trên chiếc khay gỗ đó có mấy nét vẽ nguệch ngoạc màu đỏ xấu xí cơ chứ.
Quay sang, tôi phát hiện một thứ càng kỳ quái hơn.
“Oa! Lẽ nào đây chính là hoa trên tường trong truyền thuyết?”
Chỉ thấy một góc trong phòng, lại có những bông hoa thật đẹp, từ trên tường mấy bông hoa xòe nở. Tôi thực sự muốn hái một bông. Nhưng màu hoa quá đỏ, quá lòe loẹt. Nói thực sự tôi không dám đụng tay vào. Dẫu sao, tòa viện tốt tăm này cũng có quá nhiều thứ đáng sợ rồi.
Đánh giá sơ bộ một hồi, tôi quyết định nhanh nhanh đi tắm.
Đi lâu như thế, lại bị dầm mưa, tôi đói sắp lả ra rồi.
Cởi bỏ y phục, bước vào thùng tắm, trong thùng lả tả cánh hoa rơi, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Hạnh phúc chính là sau khi bị dầm mưa, có một thùng nước ấm rắc đầy hoa đẹp thế này.
Trong làn nước, tôi không kiềm chế được lại ư ử ca bài ca nấm hương.
Lâu lắm rồi tôi không co thời gian ngâm nga bài hát này.
“Ta là một cây nấm hương xinh đẹp, la la la la. Ta là một cây nấm hương thông minh, la la la la. Nấm hương, nấm hương, la la la la.”
Gió thổi qua song cửa sổ.
Tôi tựa hồ nghe thấy âm thanh ngân nga khe khẽ.
Kết hợp cùng giọng hát của tôi, từng tiếng từng tiếng vang lên: “Nấm hương, nấm hương, la la la la”.
Trái tim tôi bất giác run rẩy, vội ngừng lại.
Tôi im lặng, âm thanh đó tức khắc cũng dừng lại.
Tôi hồ nghi ngoái nhìn xung quanh.
Không một bóng người.
Lẽ nào là vì ở trong núi, cho nên có tiếng vọng lại?
Tôi càng nghĩ lại càng thêm sợ. Do vậy quyết định lờ thanh âm đó đi.
Nhưng bình yên chẳng trải dài vô tận…
Vì tôi biết võ công, cho nên thính lực cũng nhanh nhạy hơn trước rất nhiều. Do vậy trong mơ hồ, tôi dường như nghe thấy tiếng thở rất nhẹ.
Còn nữa, cả cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm.
Khiến tôi nổi hết da gà.
Tôi cố nín thở, hỏi: “Ai? Ngươi đã bị phát hiện! Mau ra đây!”.
Xung quanh bốn phía vẫn trống không, chẳng có ai hồi đáp.
Tôi cố tự nhủ với bản thân, chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác. Tiếp tục tắm rửa. Nhưng! Nhưng tôi hoàn toàn mất hứng rồi, tức tốc tắm rửa, chỉnh trang lại một chút.
Tôi ngồi trên giường, với lấy y phục mà hạ nhân chuẩn bị cho.


“A! Rốt cuộc là cái gì thế này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.