Làm nữ nhân thật khổ, làm hiệp nữ lại càng khổ hơn, làm một
nữ nhân mà ngày ngày phải lo lắng mỹ nam nhà mình bị người khác bắt đi thật
đúng là muôn lần khổ.
Mang khuôn mặt đau thương ngồi trên hành lang dài trước cửa
khách điếm, tôi bứt rứt giật cỏ.
Chết tiệt, cuối cùng vẫn phải đi đến chỗ đáng ghét đó để hội
họp.
Lại còn gặp phải cái tên Giang Hoài Liễu chết tiệt kia nữa!
Tôi phát hiện, đường ngang ngõ dọc ở cái chốn giang hồ này
dù đi cách nào cũng không thuận lợi. Ngước mắt nhìn ánh tà dương đang từ từ khuất
bóng, tôi càng thêm đau thương vô hạn.
Vầng dương đã dần xuống núi, trời sẽ tối rất nhanh, đến đêm
khuya tôi lại phát bệnh thì biết làm thế nào đây?
Lẽ nào tôi phải đích thân đi tìm Âu Dương Thiếu Nhân để giải
quyết? Chẳng lẽ tôi phải lờ đi nỗi hổ thẹn trong lòng.
Tôi không hiểu, tại sao mình không thể thoải mái trong chuyện
này hơn một chút.
Thôi được, tôi vốn không thể làm như thế.
Khách điếm hoang vu hẻo lánh, tâm trạng tôi lại càng thêm ủ
dột.
“Tiểu Tình, nàng sao thế?”, Triều Lưu tiến đến ngồi xuống
bên cạnh, đưa cho tôi một hũ rượu.
Tôi đưa tay ra nhận lấy, uống một ngụm rượu, buồn rầu nói:
“Tôi không sao”.
“Ha ha, lừa ta phải không. Ta biết nàng có tâm sự, không cần
phải giấu nữa”, Triều Lưu mỉm cười, tựa như nhìn thấu tâm sự của tôi, dịu dàng
nói.
Tôi ngước mắt nhìn về phía ánh dương chỉ còn le lói, bất
giác hỏi: “Triều Lưu, huynh… thích nam nhân không?”.
Triều Lưu cười cười: “Sao lại hỏi thế?”.
“Vì tôi cảm thấy phàm là nam nhân đều sẽ nói không thích.
Nhưng tôi từng thấy rất nhiều người miệng nói không thích nhưng cuối cùng lại cố
sống cố chết yêu được một nam nhân. Yêu, đúng là một thứ rất kỳ lạ, lúc đầu có
thể huynh nói không thích, nhưng bỗng có một ngày, huynh lại coi người đó là
báu vật quý giá nhất của mình. Cũng có những khi huynh cho rằng mình rất thích
người này, nhưng sau khi trải qua rất nhiều chuyện, đột nhiên lại không còn
thích nữa.”
Đúng vậy, tình yêu có khi lại là thứ mơ hồ không thể xác định
được như thế.
Bản thân tôi thích học trưởng nhiều năm như vậy, nhưng khi
được đối tượng tỏ tình, lại phát hiện ra đã không còn thích nữa.
“Tiểu Tình, nàng đang lo lắng phải không? Lo rằng sự hấp dẫn
của Giang Hoài Liễu còn mạnh hơn nàng?”
“Không có nam nhân nào chạy thoát khỏi hắn, không một ai”,
tôi ngẩng đầu, buồn bã nói.
Tôi không phải vô duyên vô cớ lo lắng như vậy, tôi luôn tin
rằng có một vài nam nhân còn hấp dẫn hơn nữ nhân rất nhiều.
Triều Lưu khẽ cười, mái tóc đen ánh xõa xuống hai vai, tựa
như tia nắng cuối ngày, phiêu phất trước cửa khách điếm cô liêu.
“Tiểu Tình, nàng là người đầu tiên bước vào tim ta. Ta vĩnh
viễn không cách nào quên được, hôm đó bóng dáng nàng giữa muôn ngàn cánh hoa
rơi chạy khắp chốn tìm ta. Nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời. Khi ấy ta đã
nghĩ: A, trên đời này, tại sao lại có người mỉm cười dễ thương như vậy, ánh mắt
sao mà đẹp đến thế. Sau này, lần đầu tiên phải làm tổn thương nàng, trái tim ta
cơ hồ tan vỡ. Ta giận dữ với nàng, là sợ nàng sẽ quên mình, ta nghĩ rằng dù là
hận nàng, ta cũng phải để nàng nhớ đến ta. Ta cũng từng thề rằng, phải quên
nàng đi vì cuộc đời còn rất nhiều ngã rẽ. Nhưng khi nàng thay đổi dung mạo đến
tìm ta. Lần đầu tiên nhìn vào mắt nàng, ta đã sớm biết nàng chính là Thượng Quan
Tình. Vì chỉ có ánh mắt nàng mới có thể khiến tim ta chấn động như thế. Khi ta
trao cho nàng ba chưởng, ta dường như đã chết. Cũng bắt đầu từ lúc đó, ta hy vọng
có thể chết vì nàng. Vì ta biết rằng, giữa chúng ta, tất có một người phải chết,
mới có thể kết thúc được trò chơi đáng sợ ấy.”
Tôi nghe huynh ấy nói ngón tay đan chặt vào nhau.
Triều Lưu, vì tôi, rốt cuộc huynh đã phải chịu bao nhiêu
giày vò?
Tôi rất buồn, khi đó tôi đã không ở bên huynh.
“Đêm đêm đứng bên ngoài cửa sổ phòng nàng, sợ nàng phát hiện,
ta lại kiềm chế bản thân mình. Ta thích nụ cười của nàng, Tiểu Tình, ta sống được
bao lâu, thì cũng từng đó thời gian nhớ về nàng, nhớ về khoảng thời gian ngắn
ngủi chúng ta ở bên nhau. Ta nguyện vì nàng mà sống, vì nàng mà chết. Cho nên,
dù người khác có ra sao, mong nàng hãy tin ta, ta sẽ bên nàng mãi mãi.”
Tôi mỉm cười, đấm huynh ấy thùm thụp, khẽ giọng nói: “Triều
Lưu, tôi biết, tôi luôn biết”.
Sao tôi có thể không tin họ chứ. Những người này đều đã vào
sinh ra tử cùng tôi, người như thế sao có thể thay đổi được cơ chứ.
Cho nên mới nói, khuyết điểm lớn nhất của nữ nhân chính là
đa nghi.
“Cảnh tượng ngọt ngào này cũng nên dừng lại rồi chứ, cô nương
này là thuộc về ta”, một giọng nói đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí ngọt
ngào giữa tôi và Triều Lưu.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên phía sau là Âu Dương Thiếu Nhân.
Triều Lưu tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Tôi chợt thấy bối rối: “Thiếp đâu phải đồ vật, sao lại phải
đòi về chứ”.
Âu Dương Thiếu Nhân cau mày nói: “Thôi được, vậy mong nàng
hãy làm những thứ mà nàng cho là đúng”.
Rõ ràng là một lời đề nghị nho nhã, nhưng hành động thì hoàn
toàn ngược lại, Âu Dương Thiếu Nhân ngang ngược ôm tôi vào lòng.
Tôi có chút lo lắng nhìn Triều Lưu, lúc này cách giải quyết
vấn đề tốt nhất, đương nhiên là đi cùng Âu Dương Thiếu Nhân, nhưng còn Triều
Lưu…
Ngước lên, tôi thấy đôi mắt đầy ma lực của Triều Lưu mang
nét cười như cuốn lấy người khác: “Không sao đâu, ta hiểu mà”.
Trong ánh tà dương, dáng vẻ huynh ấy rất đẹp, những đường
phác họa rõ nét vô cùng, hình ảnh đó vụt qua mắt tôi trong khoảnh khắc. Tôi
nghĩ, nhất định huynh ấy biết, tôi yêu quý huynh ấy thế nào, nhưng thực sự trong
số các huynh ấy tôi chỉ có thể chọn được một người, và người tôi chọn, tất
nhiên là… Âu Dương Thiếu Nhân.
Đến khi tôi định thần trở lại thì đã thấy mình đang ở trong
phòng rồi. Trong khách điếm lạnh lẽo, bỗng như gặp được một ngày xuân, gian
phòng này chẳng còn lạnh giá, cô liêu như trước nữa.
Tôi cắn chặt môi, mặt thoáng đỏ, thì thào: “Chàng làm gì vậy,
ra ngoài, ra ngoài đi, thiếp muốn đi ngủ”.
Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười, khẽ nói: “Ngoan nào, Tần Ngữ
nói cho ta biết rồi. Tiểu Tình, đừng cự tuyệt ta nữa có được không? Ta sẽ giúp
nàng”.
Tôi bất giác cứng họng.
Tần Ngữ! Tần Ngữ! Không có việc gì thì về nhà mà chơi đồ
hàng đi, còn ở đây quấy nhiễu gì chứ.
Vùi đầu vào ngực Âu Dương Thiếu Nhân, tôi khẽ gật đầu.
Màn đêm lắng đọng, cánh hoa hồng trải khắp trên giường.
Tôi thích sự lãng mạn ngọt ngào mà vô cùng ấm áp của Âu
Dương Thiếu Nhân.
Thật giống như những gì thuộc về con người chàng, chàng
chính là một đóa phù dung, điềm tĩnh như nước, an nhiên tự tại như làn hương.
Chỉ có trong màn đêm tĩnh mịch, ngẩng đầu nhìn kĩ mới có thể lần đầu tiên trông
thấy đóa hoa ấy đang lặng lẽ vươn mình nở rộ.
Y phục rơi trên nền đất, ý thức đã trở nên mơ hồ.
Trước nụ hôn đắm đuối của Âu Dương Thiếu Nhân, tôi không thể
khống chế hơi thở dồn dập của mình. Bàn tay chàng khẽ vỗ về, như mang theo ma lực.
“Tiểu Tình, hãy nói nàng cần ta”, thanh âm trầm thấp yêu mị
như vấn vít bên tai tôi.
Xuân dược trong cơ thể lại lần nữa đốt cháy tâm can.
Cơ thể đang thèm khát sự tiếp xúc da thịt mãnh liệt, nhất là
nơi đã lần đầu tiên được tận hưởng niềm khoái cảm vô bờ, truyền lại một cảm
giác vô cùng lạ lẫm.
Mặt đỏ lựng lên, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, lời nói không
cách nào thốt ra khỏi miệng.
“Thiếu… Thiếu Nhân… không…”
“Tiểu Tình, nàng đẹp như thế này làm ta không cách nào kiềm
chế được. Nhưng làm thế nào đây, nàng không nói cần ta, ta sẽ chẳng dám chạm
vào nàng”, lời nói ấm áp mang từ tính mạnh mẽ.
Chàng đang dụ dỗ, dụ dỗ tôi trở nên ngày càng kỳ quái.
Đồ xấu xa, sao chàng không chịu tha cho tôi chứ. Những ngón
tay của chàng cứ không ngừng phiêu lãng, đến những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể
tôi.
“Ngọt quá”, hôn lên bờ môi tôi, Âu Dương Thiếu Nhân mỉm cười
nói.
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ hồng đang hé mở, huyết dịch trong
có thể càng lúc càng nóng bừng lên.
“Thiếp… cần chàng, Thiếu Nhân, thiếp cần chàng.”
Dục vọng của cơ thể cũng đánh bại lý trí.
Đêm đó, thanh âm tuyệt mỹ không ngừng vang lên giữa vô vàn
cánh hoa hồng lãng mạn.
Thiếu Nhân, thiếp… yêu chàng…