“Sở dĩ nói, đêm không được quá sức, sẽ làm thận hư…”
“Ngươi có thể ngậm miệng lại được không!”
“Bị ta nói trúng tim đen rồi hả.”
Trợn trừng mắt. Lúc này tôi thực sự không thể nào yêu quý nổi
thằng nhóc chết tiệt kia.
Dù rằng đó chỉ là thằng nhóc mới mười sáu tuổi.
Chẳng lẽ năm nay lại lưu hành mốt chính thái mang phong cách
phúc hắc sao?
Xòe quạt ra, nhìn đóa cúc vàng hoa lệ trên nền giấy, tôi
chán nản ngẩng đầu hỏi: “Tôi cảm thấy, chuyện này không hợp cho lắm”.
Triều Lưu mỉm cười, vẻ mặt bình thản nói: “Chẳng có chỗ nào
không hợp cả, thời tiết rất đẹp, trời trong mây trắng, xem ra sắp tới không có
mưa đâu”.
Khóe miệng tôi giật giật không ngừng, trợn trừng mắt. Đúng vậy,
xem ra mọi thứ đều bình thường. Duy có một thứ bất bình thường, chính là thân
phận của tôi lúc này.
Tôi thực sự không hiểu, tên tiểu tử này rốt cuộc cứ tâm đắc
điều gì cơ chứ.
Bạn nói xem trên đường gặp phải nhiều nam nhân như thế, cũng
chưa từng thấy họ tốt bụng để tôi cải trang thành nam tử.
Thậm chí có người còn nói: Nàng không cần phải cải trang nam
nhi, nàng chỉ cần nói mình là Thượng Quan Tình, chắc chắn không có nam nhi nào
dám gần nàng đâu.
Thôi được, tôi không muốn so đo tính toán với họ.
Nhưng tại sao lúc này, khi sắp phải đụng độ một tên “GAY”,
đám tiểu tử này lại cứ bắt tôi cải trang thành nam nhân là thế nào?
Âu Dương Thiếu Nhân khẽ cười nói: “Cải trang để tiện đi đường”.
Tôi bốc hỏa, tiện cái chết tiệt gì chứ.
“Đừng bảo các huynh đang thầm tính toán ném tôi ra làm mồi
nhử đấy. A, ngẫm ra thì cũng là cách hay, dù sao từ trước đến nay Giang Hoài Liễu
cũng chưa từng đụng vào cơ thể nữ nhi.”
“Cô cũng cảm thấy đây là cách hay phải không?”, Tần Ngữ bên
cạnh thản nhiên nói.
Trán tôi bỗng chốc nổi đầy gân xanh: “Ngươi muốn chết dưới
lưỡi kiếm của ta phải không, nhất định muốn chết dưới lưỡi kiếm của ta phải
không?”.
Hừ, giữa nơi thôn dã hoang vu hẻo lánh này, dù ta có đánh
ngươi cũng chả ai biết được.
“Nói đi, rốt cuộc các huynh có ý đồ gì”, tôi khoanh tay trước
ngực, lạnh lùng hỏi.
Sống giữa bầy sói này, tôi thật sự phải đề phòng từng phút từng
giây.
Mặc Nguyệt cười cười nói: “Chuyện rất đơn giản. Kỳ thực đúng
là muốn để ánh mắt đưa tình của Giang Hoài Liễu đáp lên người nàng, cuối cùng
nói cho hắn biết nàng là thân nữ nhi. Như thế bọn ta đều có thể bình an rời khỏi
đó”.
Tôi nhếch mép: “Tại sao các huynh dám chắc Giang Hoài Liễu sẽ
mắc câu?”.
Hắn ta đâu phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra chứ?
Vả lại, hắn đã sớm biệt thân phận thực sự của chúng tôi rồi.
Mặc Nguyệt mỉm cười xảo quyệt, nói: “Nàng quên rồi sao, thằng
nhóc bên cạnh nàng, là một tay ảo thuật cực kỳ uyên thâm”.
Khóe miệng tôi giật giật không thôi, dự cảm không hay cứ luẩn
quẩn mãi trong đầu.
Quả nhiên, kết quả cuối cùng là, tôi cải trang thành một
trong số họ, và một người trong số họ cũng ngược lại, phải thay đổi diện mạo,
dáng vẻ sao cho thật giống với thân phận nữ nhi của tôi.
Sau đó dùng ảo giác của Tần Ngữ để che đậy, bất kỳ ai cũng
không thể tìm ra được sơ hở.
Chỉ có điều đổi khuôn mặt hơi phiền phức một chút, cho nên
người cải trang thành tôi không còn cách nào khác, bắt buộc phải đeo mạng che mặt.
Thật bất hạnh cho người thế thân ấy, chính là Triều Lưu. Tôi
vỗ vỗ vai Triều Lưu tỏ vẻ đồng cảm, “Huynh đệ, trà trộn ra ngoài là như thế đấy”.
Trên đường tiến đến thành phố phồn hoa nhất.
Nhìn cảnh tượng nên thơ nước chảy lững lờ dưới cây cầu nhỏ,
tôi bất giác cảm thán. Khung cảnh này mà không bị nhiễm bụi trần thì thật tốt
biết bao.
Khẽ phe phẩy tán quạt, tôi vô cùng hứng trí nói lớn: “Chúng
ta đi dạo đi. Lâu lắm rồi không được nhàn nhã rong chơi”.
Mặc Nguyệt nghe tôi nói, mỉm cười bất đắc dĩ.
Có điều, Triều Lưu rõ ràng không thể chịu nổi thân phận nữ
nhi thêm nữa, Tần Ngữ cũng không tiện để chạy đi chạy lại bên ngoài. Còn Âu
Dương Thiếu Nhân thì ừm…, đêm qua đã quá lao lực rồi, đành phải cho chàng nghỉ.
Đáng ghét, ai bảo không chịu lượng sức cơ chứ.
Cuối cùng, người có thể xuất đầu lộ diện chỉ còn hai người:
tôi và Mặc Nguyệt.
Mảnh trăng đêm lơ lửng phía chân trời, trên đường đèn đuốc đỏ
rực nơi nơi.
Tôi thích cảnh tượng đêm trăng thế này.
Vớ một chiếc mặt lạ đeo lên, tôi hét về phía Mặc Nguyệt: “Ta
là Tôn Ngộ Không”.
Mặc Nguyệt mỉm cười, nói: “Hóa ra nàng là khỉ biến thành”.
Tôi nhếch mép: “Tất cả loài người đều từ khỉ biến thành đấy”.
Mặc Nguyệt thấy tôi đáp trả như vậy lập tức cười phá lên.
Lắc đầu, tỏ vẻ khinh thị, không thèm phản bác.
Thế giới của Darwin[1], cổ nhân các người làm sao hiểu được.
[1] Darwin: Charles Robert Darwin (12 tháng 2, 1809 – 19
tháng 4, 1882) là một nhà nghiên cứu người Anh nổi tiếng trong lĩnh vực tự
nhiên học. Ông là người đã phát hiện và chứng minh rằng mọi loài đều tiến hóa
theo thời gian từ những tổ tiên chung qua quá trình chọn lọc tự nhiên. Cuốn
sách “Nguồn gốc muôn loài”(On the Origin of Species, 1859) của ông nói rằng tiến
hóa qua các thế hệ là do biến dị và điều này là lời giải thích khoa học cho sự
đa dạng trong tự nhiên. Ông kiểm định sự tiến hóa của loài người và chọn lọc giới
tính trong các cuốn “Dòng dõi của Con người” (The Descent of Man), “Quá trình
chọn lọc Liên quan đến Giới tính” (Selection in Relation to ***), sau đó là “Biểu
lộ Cảm xúc ở Con người và Loài vật” (The Expression of Emotions in Man and
Animals).
Tiến về phía trước mấy bước, tôi đột nhiên nhìn thấy một lôi
đài. Lập tức hưng phấn kéo Mặc Nguyệt chạy đến.
Tôi vô cùng kích động.
Thượng Quan Tình tôi thích nhất là xem mấy trò náo nhiệt.
Một đám người đứng xung quanh lôi đài, nói: “Chỉ cần ai có
thể gỡ được khăn che mặt của vị công tử bên cạnh ta đây, sẽ có thể giành được
ngọc Nguyệt Lung trong tay ta”.
Tôi nghiêng đầu, quan sát cái vẻ dương dương tự đắc của nam
nhân đứng bên cạnh ông ta.
Vị công tử đó đã đánh bại rất nhiều người, hiện tại không
còn ai dám lên lôi đài nữa.
Ông chủ lại nói tiếp: “Có điều, người thua sẽ phải bỏ ra một
trăm lượng bạc. Vị anh hùng nào muốn khiêu chiến?”.
Tôi nhìn sang Mặc Nguyệt bên cạnh, huynh ấy từ đầu đến cuối
chỉ nhìn chằm chằm vào ngọc Nguyệt Lung. Tôi liền hướng theo ánh mắt huynh ấy
mà nhìn lên.
Viên ngọc đó thật đẹp, lại toát ra thứ ánh sáng xanh như ánh
trăng vậy, nếu kết hợp với Mặc Nguyệt, thật đúng tạo nên mỹ cảnh tuyệt vời.
Lay lay cánh tay Mặc Nguyệt, tôi dịu giọng hỏi: “Mặc Nguyệt,
huynh thích viên ngọc đó sao?”.
Mặc Nguyệt mỉm cười điềm nhiên nói: “Cũng đẹp, ta cảm thấy
nó rất sáng”.
Tôi trong mắt nhìn, cảm thấy Mặc Nguyệt suốt thời gian qua ở
bên tôi, giọng điệu đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mỉm cười dịu dàng, tôi nói với huynh ấy: “Không thể hái
trăng trên trời xuống cho huynh, vậy tôi sẽ đi giật cái mạng che mặt kia xuống”.
Tôi vươn hai tay ra, phi thân bay thẳng lên lôi đài.
Ông chủ nhìn thấy tôi, mặt mày rạng rỡ, lớn tiếng nói: “Xin
hỏi quý tính đại danh của vị anh hùng này?”.
Tôi xòe cây quạt giấy trong tay, nói: “Danh tính không quan
trọng, quan trọng là ta có thể giật được mạng che mặt của vị công tử đây”.
Vung tán quạt, tôi chỉ thẳng về phía vị công tử đang ra vẻ
ngán ngẩm, uể oải kia, đối phương tựa như khẽ cười một tiếng, sóng mắt long
lanh, nhìn tôi một cái.
Ông chủ sững người, mỉm cười khà khà nói: “Vị anh hùng này
thật can đảm. Chuyện này không nên chậm trễ, xin hãy bắt đầu đi”.
Phi thân lên, tôi cười khẽ: “Đắc tội rồi”.
Sau khi đón một cước của tôi, đối phương tựa như đã nhận thấy
tôi hoàn toàn không giống với những người từng đấu với hắn, liền lập tức đứng
lên, dáng hình phiêu động nhẹ như cơn gió lướt qua cành liễu vậy. Tán quạt
trong tay chớp mắt đánh về phía chân tôi, bức tôi phải lùi ra sau, hắn mỉm cười,
nói: “Công tử quả nhiên rất lợi hại”.
Tôi quay lại mỉm cười: “Công phu của công tử cũng chẳng hề
thua kém”.
Tôi nghĩ có lẽ ai cũng đều có chút tâm lý muốn thể hiện vẻ đẹp
nam tính của mình.
Cải trang nam nhi đúng là đã mang đến cho tôi tâm lý này.
Tôi đột nhiên rất muốn để lộ bộ dạng này trước mặt Mặc Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên tỉ võ với một người không mang sát khí,
cho nên tôi có chút hưng phấn.
Võ công, hóa ra có thể được thưởng thức bằng cách này.
Đưa tay ra, tôi khẽ vuốt lọn tóc của vị công tử kia, mỉm cười
dịu dàng, nói: “Tóc xanh như lá liễu, chẳng biết người này sẽ thế nào”.
Cây quạt trong tay phất lên, tôi xoay người, bàn tay chớp
nhoáng vươn ra giật lấy sợi dây cột tóc của đối phương.
Phía dưới nhất loạt vang lên tiếng cổ vũ. Tôi đáp xuống, lắc
lắc sợi dây buộc tóc trong tay. Cao giọng nói: “Lần tiếp chính là mạng che mặt”.
Quay đầu buông nụ cười về phía Mặc Nguyệt, tôi thấy Mặc Nguyệt
trông thật rạng rỡ, dung nhan như ánh sáng trăng, thật hoàn mỹ vô cùng.
Đôi môi khẽ động, Mặc Nguyệt dùng khẩu hình nói với tôi: “Đồ
nghịch ngợm”.
Tôi cười ha ha. Quay đầu, mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi với vị công
tử đang đeo mạng che trước mặt, tôi nói: “Đắc tội rồi”.
Đối phương gật đầu, tôi phi thân bay tới, cảm thấy bên dưới
cứ mờ mờ ảo ảo, còn mình lại như hồ điệp đang tung cánh giữa trời. Lúc này, đối
mặt với sự tấn công dồn dập của tôi. Vị công tử kia mới thực sự lộ rõ là một
cao thủ, võ công điêu luyện. Chỉ ngay sau đó, một làn gió thổi đến, bóng hình
kia đột nhiên biến mất. Tôi vô cùng kinh ngạc, đứng yên bất động. Tên tiểu tử
này, lợi hại hơn so với tưởng tượng của tôi rất nhiều. Luồng gió đó cuốn lá liễu
tung bay khắp lôi đài, một cánh tay mềm mại ôm tôi từ phía sau rồi cả hai cùng
đáp xuống.
Vị công tử kia cười nói: “Công tử, chớ nên lơ là”.
Tôi mỉm cười giảo hoạt. Hi hi, hắn ta sơ hở rồi.
Vươn tay ra, tôi khẽ vung tán quạt, mạng che mặt của vị công
tử kia ngay tức khắc rơi xuống.
Tôi ngay lập tức xoay người cười ha hả: “Thật là ngại quá…”.
Khi nhìn thấy dung nhan người đó, tôi cảm thấy toàn bộ suy
nghĩ của mình hình như đã trở nên trống rỗng.
Thật sự, dung nhan đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Đối phương mỉm cười nói: “Ta thế này đúng là đi không nổi nữa
rồi. Chẳng biết vị công tử đây, liệu có tiện đưa ta một đoạn không”.
Tôi có chút mơ hồ. Haizzz, hắn cao tay hơn tôi, lại cần tôi
hộ tống hay sao…
Quay người nhìn Mặc Nguyệt, tôi lắc đầu. Vẫn biết rằng không
nên từ chối mỹ nam, nhưng thật đáng tiếc, hiện tại bên cạnh tôi có rất nhiều
nam nhân rồi, lại không hề thiếu những mỹ nam như huynh.
Hoàn trả lại chiếc mạng che mặt cho hắn, tôi nói: “Cảm ơn
công tử đã nhường nhịn. Xin lỗi, tôi không thể đưa công tử đi được”.
Tôi biết hắn đã nhường mình. Giành được ngọc Nguyệt Lung này
tôi rất vui. Vì Mặc Nguyệt chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Cầm viên ngọc trong tay, tôi bay ngay đến chỗ Mặc Nguyệt.
Huynh ấy chẳng cần quan tâm tới mọi thứ xung quanh, cũng lao nhanh về phía đôi
tay tôi đang rộng mở.
Gió thổi bay từng lọn tóc, tôi mỉm cười: “Mặc Nguyệt, huynh
vui không?”.
“Ừm, ta rất vui.”
Ha ha, huynh vui là được rồi.
Rời đi cùng Mặc Nguyệt trong bầu không khí huyên náo ồn ào,
tôi hoàn toàn không phát hiện, nam nhân kia vẫn đang chằm chằm dõi mắt theo
bóng lưng mình.