Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện bạn không cách nào khống
chế được, cũng có rất nhiều việc bạn không thể đoán trước được.
Ví như, bạn đã xuyên không.
Ví như sau khi bạn xuyên không, đột nhiên biến thành đại hiệp.
Ví như sau khi bạn xuyên không, trở thành đại hiệp, lại bị
các mỹ nam vây quanh.
Ví như bạn gặp phải sơn tặc, mà thực ra sơn tặc đó chính là
Hoàng tử, hoảng hốt khi vị Hoàng tử ấy muốn cưới bạn làm phi tần.
Ví như bạn sẽ thương mến một tên tội phạm giết người, cuối
cùng vì hắn mà chết.
Ví như đệ đệ của bạn trở thành tình nhân của Diêm Vương.
Ví như sau khi bạn hồi sinh, lại có được võ công cao cường.
Ví như xuyên không trở về, lại hạ quyết tâm xuyên không trở
lại cổ đại.
Ví như bạn gặp một tên GAY. Ví như vào thời khắc này, bạn
dùng thân phận của một nam nhân, thử khuyên giải một tên GAY đang thích bạn.
Nói tóm lại, bạn sẽ rút ra được kết luận gì?
Đúng vậy! Hãy tin Xuân ca thực sự là một chàng trai đi!
Thôi được, tôi thừa nhận mình nói quá nhiều, dây dưa rất lắm,
đại khái là lừa dối độc giả, thậm chí tôi còn biết lúc này, có người đang mắng
mình.
Nhưng nếu tôi không tự cảm thán như vậy, làm sao tôi có thể
khôi phục lại tâm trạng của mình lúc này chứ.
Tôi luôn biết tửu lượng của mình không tốt, nhưng rượu của
tên Giang Hoài Liễu này tôi không thể không uống.
Vì từng giờ từng khắc lúc này, tôi luôn phải nhớ rằng mình
chính là nam nhân! Nam nhân!
Khốn kiếp, chẳng hiểu vì lý do gì mà tôi phải đi uống rượu
cùng người ta thế này.
Lại còn ăn nói lung tung, bảo người ta không hiểu tình yêu
gì gì đó?
Tôi hiểu, tôi hiểu mình sắp bị sáu tên tiểu tử kia giày vò đến
chết rồi.
Trong cơn chuếnh choáng, tôi mơ màng trông thấy một con thuyền
nhỏ, trên thuyền có bốn bóng người đang chống gậy trúc đẩy thuyền về phía mình.
Tôi say rồi, say rồi, nhưng đầu có vẫn còn tỉnh táo lắm.
Thú rượu trào dâng, tôi bắt đầu ăn uống điên cuồng như một
con nghiện.
Nắm chặt cánh tay Giang Hoài Liễu, trong ánh mắt nghi hoặc của
đối phương, những lời cuồng ngôn tôi vừa thốt ra đã không thể dừng lại nữa rồi.
Cũng lúc đó, Giang Hoài Liễu nắm chặt tay tôi hỏi: “Triều
Lưu, Triều Lưu từng yêu ai chưa?”.
Tôi lắc đầu như cố lấy lại bình tĩnh, chỉ muốn kể ra một
tràng dài cái tên.
Thậm chí tôi còn lập tức muốn nói trong số những người mà
mình yêu thương, có một người là đương kim Hoàng đế.
May mà tôi kiềm chế được, nhảy đến bên thuyền, vội hất nước
lên mặt cho tỉnh táo một chút.
Nước sông mát lạnh, tôi cũng tỉnh táo hơn đôi chút.
Ngồi trên thuyền hít lấy từng ngụm không khí, tôi nói với
Giang Hoài Liễu: “Nếu có một ngày, khi Hoài Liễu hy vọng đánh đổi cả chân tâm của
mình để có được một người yêu thương, chính là Hoài Liễu đã yêu hắn ta. Hoài Liễu,
ta thừa nhận các hạ có đủ những thứ tốt đẹp để làm động lòng bất cứ nam nhân
nào trong thiên hạ. Nhưng ta đã có người yêu. Xin lỗi, chúng ta chỉ có thể là bạn”.
Tôi nghĩ, mình điên rồi nên mới nói những lời như thế.
Đúng vậy, tiếng ca thê lương từ thuyền bên vọng lại đã nói
cho tôi biết rằng mình thực sự điên rồi.
Giang Hoài Liễu mỉm cười, đôi mày như lá liễu cau lại: “Nói
như thế tức là, nếu thêm một ngày, Triều Lưu các hạ cũng sẽ yêu ta. Tại sao các
hạ không thử một lần xem sao. Triều Lưu, chi bằng hãy ở bên ta. Sau này có như
thế nào, ta sẽ yêu các hạ và các hạ cũng sẽ yêu ta”.
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Không, các hạ vẫn chưa hiểu được như
thế nào là yêu. Tình yêu không phải là thử nghiệm kiên trì. Tình yêu chính là
khi yêu ai đó, dù có ở trước mặt hay cách xa, các hạ cũng luôn nhớ thương, luôn
suy nghĩ về người đó, như thế mới gọi là tình yêu”.
Mọi sự thử nghiệm, đều không phải là điểm khởi đầu của tình
yêu, đó sẽ chỉ là một hành trình mơ hồ mà thôi.
“Nếu ở giữa một rừng hoa, xuất hiện một bông đẹp nhất, tại
sao không hái lấy chứ”, Giang Hoài Liễu vẫn nhất quyết không từ bỏ.
Làn gió vẫn hiu hiu thổi, tôi càng lúc càng tỉnh táo, và rồi
chợt thấy hối hận về chủ đề câu chuyện kia.
Tôi sao lại đang yên đang lành tìm đến cái chết thế này.
Không nói chuyện này nữa.
“Bông hoa đẹp nhất, chưa chắc là bông hoa các hạ yêu thích
nhất. Trong cuộc đời ta, đã có một bông hoa mà ta yêu thích nhất, cho nên,
Giang Hoài Liễu, ta không thể, không thể yêu các hạ được”, tôi khẽ nói.
Cầm chén rượu trong tay, Giang Hoài Liễu mỉm cười, đôi môi hấp
dẫn khẽ cong lên: “Có phải các hạ muốn nói với ta, chúng ta hãy lập tức rời khỏi
đây không?”.
“Ừm, chúng ta mau đi thôi. Có thể quen biết các hạ ta rất
vui”, tôi thành thực nói với Giang Hoài Liễu.
Tuy có chút mâu thuẫn, nhưng sự thực là tôi rất vui.
Vì… tôi là một hủ nữ[1] mà.
[1] Hủ nữ: Để chỉ những cô gái yêu thích đam mỹ, sống trong
mơ tưởng tình yêu thuần khiết giữa hai nhân vật nam.
Có thể gặp được cực phẩm thế này, cũng là phúc tu mấy chén
rượu của tôi rồi đấy.
Gió thổi khẽ lay những chiếc đèn trên sông, dưới ánh trăng,
chén rượu trong tay Giang Hoài Liễu khẽ đưa lên, tựa như lắc lư theo nhịp đèn
phía sau.
Giang Hoài Liễu mỉm cười diễm lệ, quỷ dị đến lạ thường, khóe
môi khẽ động đậy, thì thầm: “Các hạ cảm thấy ta sẽ để các hạ đi dễ dàng vậy
sao? Thượng Quan Tình”.
Tim tôi chợt chùng xuống, nụ cười trên mặt bất giác căng cứng.
Trong mắt hắn ngập tràn vẻ bình tĩnh. Tôi biết hắn không phải
vô duyên vô cớ mà gọi thẳng tên mình như vậy. Nhất định đã nắm chắc trăm phần
trăm điều gì đó rồi.
Thu lại nụ cười, tôi không muốn tiếp tục giả mạo nữa, thản
nhiên hỏi: “Tại sao ngươi biết?”.
Giang Hoài Liễu ngửi chén rượu trên tay, khẽ nghiêng nghiêng
đầu, tóc dài rủ xuống che đi cặp mắt đầy ma lực.
“Vì, cô là nữ nhân. Mùi hương thoang thoảng, dù có là rượu
cũng không che dấu được. Cho nên, ta đương nhiên biết.”
Tôi lén dịch người sang bên, cười nói: “Hả? Vậy ngươi không
định để ta rời khỏi đây thật sao?”.
“Cô nói xem? Lừa gạt ta, còn muốn chạy khỏi chỗ của ta, cô
thấy có khả năng đó không?”, Giang Hoài Liễu nhẹ nhàng hỏi tôi.
Lắm lời, đương nhiên là không thể, tôi cũng không phải con
ngốc mà.
Một tay nắm lấy thanh đao, một tay cầm chặt cây quạt.
Tuy chữ viết trên quạt rất xấu, nhưng hiện tại khi phải đối
mặt với cao thủ, cây quạt này vẫn có thể coi là một thứ vũ khí lợi hại.
Thôi vậy, tôi thừa nhận, thực ra khi có ý định bỏ chạy, tôi
đã muốn dùng cây quạt này để làm ám khí.
Rất ti tiện phải không? Thực sự là giây phút ngàn cân treo sợi
tóc, các bạn có hiểu được không? Phong thái đại hiệp, anh dũng đàng hoàng, căn
bản chẳng là gì cả, không nhờ những thứ đó mà chạy thoát được đâu. Mà nếu đã bỏ
chạy thì cũng chẳng thể gọi là anh hùng gì nữa.
Cầm vũ khí lên, tôi cười cười: “Hôm đó còn chưa đánh đã tay,
hôm nay đánh tiếp đi”.
Giang Hoài Liễu gật đầu sảng khoái, ném chiếc chén trong tay
đi. Xoay tay cầm lấy cây quạt.
“Cô không lo lắng cho bằng hữu của mình sao?”, nghiêng đầu, Giang
Hoài Liễu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Vào lúc này, họ cũng nên đến bảo vệ ta rồi mới
phải”.
Tôi không phải Xuân ca, cũng chẳng phải đàn ông đích thực,
các huynh có đến đây ngay không thì bảo.
Nghiêng đầu, tim tôi như bị sét đánh trúng, run lên bần bật
mãi không thôi.
“Giang Hoài Liễu!”, tôi bốc hỏa nói.
“Yên tâm, chỉ là cho họ uống chút “Mông hãn dược” thôi.”
Tôi cau mày, hắn hạ thủ Mông hãn dược từ khi nào?
Dù động tác của hắn rất mau lẹ, cũng không đến mức tôi không
nhìn thấy đấy chứ.
Lẽ nào hắn đã tính toán chu toàn từ lâu rồi. Tôi cười, ném
cây quạt trong tay xuống.
“Xem ra ngươi không chỉ đơn giản ngửi thấy mùi hương trên cơ
thể thì bảo ta là nữ nhân. Đã biết từ lâu rồi phải không. Thôi bỏ đi, không chạy
thì không chạy, nhưng hiện tại ta đang cực kỳ nóng giận, cho nên nhất định phải
đánh mới được.”
Giang Hoài Liễu lập tức cười sảng khoái: “Đương nhiên rồi.
Ta cũng rất muốn tỉ thí với cô một trận”.
Bước lên mấy bước, tôi định giao chiến với Giang Hoài Liễu
Bỗng nhiên ánh đèn vụt tắt, tôi cảm thấy toàn thân choáng
váng.
Khi ý thức đã biến mất hoàn toàn, tôi biết bản thân mình lại
bị thua, đang chuốc đen đủi rồi, vả lại còn tạo tư thế cực kỳ bẽ mặt ngã vào
lòng người ta nữa chứ.
Thật là, xấu mặt quá đi!
Đợi khi tôi tỉnh lại.
Đã thấy mình bị nhốt trong một phòng giam khá hào hoa.
Mấy phòng giam bên cạnh chính là đám người Âu Dương Thiếu
Nhân.
Trong số những người đó, tôi chỉ không thấy bóng dáng của Tần
Ngữ.
Tôi mỉm cười, trong lòng vô cùng bình thản.
Mặc Nguyệt sau cơn mê man vừa tỉnh lại, nhìn tới nhìn lui một
hồi, cuối cùng cũng hiếu ra vấn đề.
“Chúng ta là bị tên tiểu quỷ kia bắt sao?”, Mặc Nguyệt nói.
Tôi cười cười, “Thôi bỏ đi, dù thế nào chúng ta cũng phải tới
đây, không cần nghĩ nhiều nữa”.
Âu Dương Thiếu Nhân cũng đã tỉnh lại, lắc đầu cảm thán:
“Không ngờ, cuối cùng lại bị hắn lừa”.
Tối nhún vai, đúng là không ngờ được, không ngờ được.
Vì chúng tôi là những người đi theo bảo vệ cho hắn, vì thế
chẳng ai nghi ngờ hắn là phản đồ.
Vỗ vỗ lên mặt, tôi chạy đến trước cửa phòng giam, kiên định
nói: “Bây giờ không phải là lúc chúng ta nhụt chí”.
“Đúng vậy, chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây thôi”, Triều
Lưu gật đầu nói.
Tôi liếc huynh ấy một cái: “Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Tôi rất ghét những kẻ phản bội. Cho nên tôi quyết định, phải bắt bằng được tên
tiểu tử đó. Sau đó…”.
“Sau đó phải dạy cho hắn một bài học cay đắng, hoặc thẳng
tay giết hắn”, Mặc Nguyệt nói.
Tôi chầm chậm lắc đầu.
“Đương nhiên, bắt rồi thì phải đánh.”
Tên tiểu tử đó đã phạm lỗi lầm, nhất định phải đánh vào
mông.