Phiêu Du Giang Hồ

Chương 37: Ghét nhất là đụng phải một kẻ cũng đào hang như mình




Tôi nói là phải giúp người ta hoàn thành tâm nguyện, cũng chính là tự mình chuốc phiền phức vào thân.
Đúng vậy, cái gọi là trộm mộ gì gì đó, ăn cắp bảo vật gì đó, chính là cái thứ công việc đào hang khoét đất này đây.
Chúng tôi đào hùng hục cả đêm mới được một cái lỗ bé xíu thông xuống một cái hang phía dưới. Quệt quệt lau lau đám bùn đất trên mặt, tôi nhìn về chân trời phía xa. Ánh mây nơi đó đang dần chuyển màu trắng phau.
Chiếc khay gỗ trong tay Tần Ngữ bỗng nhiên phản ứng rất mạnh, như thế phía dưới cái hang này chính là cây đàn mà chúng tôi đang tìm vậy.
“Giờ chúng ta phải chui xuống cái hang này để đào sâu hơn”, Tần Ngữ chỉ chỉ cái lỗ vừa đào rồi nói với tôi.
“Ngươi có thể cho ta một cái hang nhỏ hơn một chút được không?”, tôi hỏi.
Tần Ngữ hỏi vẻ không hiểu: “Tại sao?”.
“Vì nếu nhỏ như thế, ta mới có cớ gọi Tôn Ngộ Không tới, Tôn đại ca sẽ giúp chúng ta đào tiếp”, tôi nói.
Tần Ngữ nói với tôi: “Ở dưới đã là một cái hang rất lớn rồi, hay là cô muốn đào thêm một đêm nữa cho nó to ra. Hơn nữa chỉ có trên bề mặt là hẹp chút thôi, phía dưới kia rất rộng, rất thoải mái”.
Thôi bỏ đi, trên phim đều diễn như thế mà, chẳng phải vẫn nói là miệng hang tuy nhỏ, nhưng trên thực tế, phía dưới lại rộng ngang trời hay sao.
Dù sao tôi cũng đã hứa giúp hắn, bát nước hắt đi chẳng thể lấy lại, tôi cũng không thể để Tần Ngữ chui xuống một mình được.
Chính vì thế, cả hai chúng tôi đỡ nhau nhảy xuống. Hai người cùng chui vào cái hang đất như những con giun đang học cách bò vậy.
Nhích lên, nhích lên, lại nhích lên. Sau đó…
“Chẳng phải bảo là rộng lắm sao!”, tôi tức giận nói.
“Làm sao ta biết được, đây là tình huống đặc biệt, ta quên mất thứ chôn bên trong không phải là người, mà là đàn”, Tần Ngữ tay cầm chiếc xẻng, nói ra những lời như thế.
Trong lòng tôi, nộ khí bốc cao.
Chuyện gì thế này?
Vừa xúc đất chúng tôi vừa phải cẩn thận, rón rén, nếu không sẽ đụng phải cây đàn.
Sau đó, chuyện tôi không ngờ đến nhất đã xảy ra.
Đúng lúc chiếc xẻng của tôi đang đào xuống nhịp nhàng, cực kỳ nhịp nhàng, đột nhiên nghe thấy thanh âm phát ra từ dưới lớp đất.
“Tần Ngữ, ngươi có nghe thấy tiếng gì không?”, tôi lo lắng hỏi, trên trán, bùn đất và mồ hôi đã quyện lẫn vào nhau tạo thành một thứ hỗn hợp nhão nhoét.
Tôi đang suy tính mọi khả năng có thể xảy đến.
Nước ngầm phun trào, động đất, nham thạch…
Đủ loại thiên tai tự nhiên cứ tuôn ra trong đầu, thậm chí tôi còn tưởng tượng đến việc chúng tôi vô tình đào ra cả một cái xác ướp, sau đó xác ướng ngủ vùi nhiều năm đó bắt đầu trừng phạt chúng tôi.
Cánh tay tôi bất giác run rẩy không ngừng.
Tần Ngữ lại càng run rẩy, cơ thể hắn bây giờ cứ như sơn lộ mười tám khúc cua vậy.
Đất dưới chân chúng tôi không ngừng rung động.
“Tần Ngữ! Mau nghĩ cách đi!”, tôi hét lớn.
Tần Ngữ còn run lẩy bẩy hơn cả tôi, nói: “Nghĩ…nghĩ…nghĩ cách gì bây giờ”,
Bất giác tôi chợt hiểu ra, cũng đúng, hắn mới chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, tôi có thể hy vọng được gì từ hắn chứ.
Đưa tay ra, tôi kéo Tần Ngữ lại, nắm chặt tay hắn.
Tôi nói: “Lát nữa, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được buông tay”.
Tần Ngữ quay đầu nhìn tôi, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
“Không, Tình tỷ tỷ, kéo ta đi theo tỷ sẽ bị liên lụy, khinh công của tỷ rất tốt, đợi đến khi đất nứt ra, tỷ có thể tự mình bay lên trước, không cần quan tâm đến ta. Ta sẽ tự lên một mình.”
Tôi cười thoải mái: “Chỉ dựa vào một tiếng ‘Tình tỷ’ này, nhất định ta sẽ không buông tay ngươi”.
Đất ở bốn phía xung quanh bắt đầu sạt lở, tôi nắm chặt tay Tần Ngữ, hít sâu, lại hít sâu.
Đúng lúc đám đất bắt đầu long ra, tôi định kéo Tần Ngữ bay lên thì đột nhiên nghe thấy phía dưới lòng đất vọng lên một giọng nói: “Đúng thật là, ta đã đào mấy ngày trời như thế, vậy mà vẫn chưa nhìn thấy mặt đất đâu”.
Tôi…vừa nghe thấy cái gì thế?
Tôi…không phải tai tôi có vấn đề rồi chứ?
Không phải não tôi bị làm sao chứ?
Khốn nạn thân tôi, dưới này cũng có người đang đào là sao.
Tôi nổi giận đùng đùng, hất tay Tần Ngữ ra, vung chiếc xẻng trong tay cắm xuống đất, hét lớn: “Kẻ nào phía dưới mau tránh ra”.
Vận nội công, tôi dồn toàn bộ sức lực vào chiếc xẻng, đất đã hoàn toàn bị long ra, tôi nghe thấy một tiếng hét thảm thương bên dưới.
Dưới chân tôi và Tần Ngữ, hiện ra một khoảng đất trống không, tôi nhún vai, lôi hắn nhảy xuống.
Vừa chạm xuống mặt đất, tôi liền liếc mắt nhìn quanh, khoảng không bên dưới này đã hiện lên rõ ràng, đập vào mắt tôi là một tòa điện hoang phế, bên cạnh tòa điện có một dòng suối nhỏ quanh co.
“Đau! Đau chết ta mất!”, một giọng nói đột nhiên vọng tới, sau đó kẻ đang bị vùi trong đất nhảy vọt lên.
Người đó mặc trang phục ngắn, cẳng tay, cẳng chân cuốn đầy vải đen, cao tầm mét tám, dù sao cũng cao hơn cả tôi và Tần Ngữ.
Tôi trừng mắt nhìn kẻ vừa chui lên, hoan hỉ nói: “Ôi chao, ta còn tưởng dưới lòng đất có con vật khổng lồ nào, không ngờ lại là người cao lớn thế này”.
Haizzz, lại để ngươi đụng phải nữ hiệp phiền phức là ta rồi. Nữ hiệp ta đâu phải loại người ngươi có thể tùy tiện tìm tới gây chuyện như thế. Nếu đụng đến ta, ta chắc chắn sẽ không khách khí với ngươi đâu.
Tên kia quét mắt nhìn tôi, sau đó phủi phủi bụi trên mặt, tức giận hét lên: “Nè! Ngươi lúc này chẳng khác nào một đống phân, còn không biết xấu hổ mà nói người ta thế hả”.
Tôi lập tức bốc hỏa, nói với Tần Ngữ bên cạnh: “Tiểu Ngữ, giết hắn”.
Tần Ngữ lau mặt, nói: “Tuân lệnh!”.
Tên kia cũng lập tức khoát tay nói: “Trước tiên hãy nói cho ta biết, vừa rồi là kẻ nào đả thương ta, không oán không thù, tại sao lại hạ thủ với ta”.
Tôi cười: “Vừa rồi người động thủ chính là bổn nữ hiệp. Có ba nguyên nhân để ta động thủ với ngươi. Một là: Khi ngươi đào hầm đã không chú tâm đến tính mạng của người khác, coi mạng người như cỏ rác, đó là đại tội. Thứ hai, khi ngươi đào lại không cảm nhận được hơi thở của ta, đây cũng là đại tội. Thứ ba, chính là ngươi không chú ý đến sự tồn tại của ta, dọa ta suýt ngất”.
Tần Ngữ kéo tôi, khẽ thì thào: “Tình tỷ, lý do của tỷ sao kỳ quái thế, như vậy hắn sẽ cười giễu chúng ta đó”.
Tôi kiên định quét mắt về phía hắn, nói: “Không sao, mặt hắn ta đầy đất, chúng ta chẳng thấy được là hắn cười hay không đâu”.
Kẻ đối diện tựa như nghe thấy những gì chúng tôi nói, lại cùng phối hợp nhịp nhàng, cười “ha ha” hai tiếng.
Tôi bốc hỏa: “Ngươi đợi đấy, đợi ta rửa mặt rồi sẽ xử lý ngươi”.
Người kia tựa hồ bị câu nói đó của tôi làm cho chấn động, im lặng không thốt nên lời nhìn tôi kéo Tần Ngữ đi rửa chân tay.
Có thể vì trông thấy chúng tôi đi rửa mặt, cảm thấy mặt mình cũng rất bẩn, nên tên đó cũng bước đến bên suối rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, tên nam nhân kia đúng là quá đẹp.
Tôi bất giác cảm thán, tại sao số mình toàn gặp được mỹ nam thế này. Bản thân không kiềm chế được mà thầm ngưỡng mộ mình mãi không thôi.
Sau này của sau này, tôi có đúc rút được một đạo lý cực kỳ chuẩn xác.
Đó chính là người xấu thường không hay đi lang thang, chỉ có những anh chàng đẹp trai, võ công tuyệt thế mới hay đi lung tung và gặp nhiều phiền phức. Còn tôi, theo lời của đám Âu Dương Thiếu Nhân thì: “Là cô gái trời sinh đã mang nhiều phiền phức. Cho nên gọi đơn giản là cô nương rắc rối”.
Các người là đám nam nhân rắc rối thì có, các người mới chính là những kẻ gây phiền phức đấy.
Quay lại chủ đề chính, sau khi tên kia rửa mặt xong xuôi, cũng quay sang nhìn tôi một cái, kinh ngạc nói: “Không ngờ hành nghề này còn có cả nữ nhân nữa”.
Tôi ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói: “Thế thì sao?”.
Chẳng phải ngươi cũng đang làm cái nghề này sao, thử nói xem nào.
“Nhất định cô nương sẽ không xuất giá được”, hắn ta cười cười, nói vẻ kiên định.
Tôi tròn mắt kinh ngạc: “Đám nhân duyên phức tạp của ta chẳng phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được đâu”.
Đối phương sững người, nói: “Cô nương thật dí dỏm”.
Tần Ngữ kéo kéo tôi, khẽ giọng nói: “Tình tỷ tỷ, tỷ không giải thích, hắn không hiểu chuyện gì đâu, nhất định sẽ lại cười tỷ cho mà xem”.
Tôi vui vẻ nói: “Không cần giải thích, những tiếc nuối trong đời không cần giải thích”.
Thực ra, lúc này chúng tôi không nên ở đây đôi co làm gì. Chính xác là nên thẳng thắn tìm hiểu lý do đối phương cũng ở đây đào hang động.
Dù sao cũng chẳng phải tới đây để nói mấy chuyện vớ vẩn.
Tần Ngữ từng nói, đàn đó là do loạn lạc nên mới bị chưởng môn đương thời mang đi rồi thả xuống con suối, thuận theo dòng chảy mà phiêu bạt đến nơi này. Cho nên hắn mới lần theo dòng suối này mà tìm đến, chúng tôi cứ theo đó sẽ tìm được đàn.
Nhìn ngó xung quanh, nơi đây trông thật tiêu điều đổ nát, nhưng tựa hồ vẫn có thể nhìn ra đây là một ngôi điện cổ.
Kỳ lạ thật, tại sao trong lòng đất thế này lại có cung điện, lẽ nào trước khi tòa trạch viện của Giang gia được xây lên, nơi này đã từng có người sống hay sao?
Nhìn tên nam nhân trước mặt, đột nhiên tôi cảm thấy mình cần phải cực kỳ đề phòng.
“Không biết vị nhân huynh này đến đây có việc gì?”, tôi ôm quyền hỏi.
Đối phương mỉm cưới: “Mục đích cô nương đến đây là…”.
“Xin lỗi, là ta hỏi nhân huynh trước.”
“Xin lỗi, ta không cần phải hồi đáp câu hỏi của cô nương.”
“Đây là trạch viện của nhà họ Giang, chúng ta là thượng khách, còn nhân huynh, hình như là lén lút lẻn vào”, tôi bốc hỏa.
Tên tiểu tử này, ngươi nhìn cho rõ vị trí của bản thân mình đi, tỷ tỷ đây không phải là loại người ngươi có thể bắt nạt đâu nhé?
Đối phương nghe tôi nói thế, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hỏi: “Cô là Thượng Quan Tình?”.
Tôi có chút nghi hoặc, bản thân mình lại nổi tiếng như vậy ư? Còn chưa nói tên mà người ta đã nhận ra mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.