[Phó Diệp] Kim Tịch Hà Tịch

Chương 30: Chuẩn bị ly khai




Khi Diệp Khai tỉnh lại cảm thấy đầu đau muốn nứt. Không chỉ đau đầu, trên người cũng rất đau. Hôm nay bức màn bị kéo xuống che khuất tầm nhìn, nhưng ánh mặt trời ngoài kia vẫn xuyên qua nó chiếu vào phòng, thoạt nhìn có vẻ đã là giữa trưa.
Diệp Khai bật ngồi dậy, cảm thấy ngay cả đầu gối cũng đau, kỳ quái là trên mặt cũng ẩn ẩn đau. Hắn nhẹ nhàng sờ sờ mặt mình, không thấy gì rõ ràng cả. Bỗng nhiên nhớ tới sự tình hôm qua, không biết mình đã thả lại vòng hoa chưa. Rốt cuộc cố mãi vẫn tìm không ra vì sao lại đau, Diệp Khai vội vàng đứng dậy mặc quần áo.
Diệp Khai đẩy cửa sổ ra, đề khí tính dùng khinh công bay lên, nhưng chỉ vừa vận công đã bị một trận đau đớn đánh úp lại. Hắn lảo đảo một trận, trực tiếp theo cửa chính ra khỏi phòng.
Xa xa cửa thư phòng mở ra, Diệp Khai ẩn ẩn cảm thấy hơi chút bất an, bước nhanh qua đó.
Một người ngồi trong thư phòng, là Phó Hồng Tuyết.
Cơ quan chỗ giá sách đã đóng lại, Phó Hồng Tuyết đang xem bức họa kia.
Diệp Khai trong lòng bất an cực độ, gọi một tiếng, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết ngẩng đầu, trong mắt thần sắc phức tạp. Giữa trưa ánh nắng cường liệt, chưởng ngân đỏ tươi nổi rõ mồn một trên gương mặt tuyết trắng của Diệp Khai, thấy mà ghê người. Phó Hồng Tuyết thở sâu, thần sắc đau lòng nơi đáy mắt dần áp chế khổ sở phẫn nộ. Y hướng Diệp Khai vẫy vẫy tay.
Diệp Khai đi qua, đứng bên người Phó Hồng Tuyết, cúi nhìn bức họa.
Bức họa so với ngày hôm qua không có bao nhiêu khác biệt, chỗ bất đồng duy nhất là trên bức họa vương một mảnh hoa vụn nát bươm.
Diệp Khai như bị đánh thật mạnh, mạnh mẽ lui về phía sau ba bước, không thể tin lắc lắc đầu, lại lần nữa tiến tới gần. Tâm hắn không ngừng chìm xuống, bằng trí tuệ hơn người của hắn, vừa thấy Phó Hồng Tuyết ngồi ở chỗ này đã cảm thấy bất an, giờ lại thấy mảnh hoa này, đã rõ sự tình phát triển tới đâu.
Phó Hồng Tuyết vươn tay đỡ eo hắn, giúp hắn đứng vững, “Diệp Khai.”
Diệp Khai sốt ruột, “Hồng Tuyết, ta không phải…….Ta không có……Ta…..”
Hắn không biết phải giải thích thế nào, trong lòng biết nhất định mình đã làm chuyện xấu, nhưng lại không biết rõ toàn bộ quá trình, dưới tình thế cấp bách, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta biết.”
Diệp Khai thấy y tựa hồ không sinh khí, mà giống như bị tổn thương sâu sắc, trong lòng càng thêm bất an, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đào xới bí mật của ngươi. Ta….ta…..”
Hắn chỉ muốn biết vì sao Phó Hồng Tuyết lại viết hai chữ ‘Khai nhi’ kia lên trang sách, không ngờ lại tìm thấy nơi kia.
Diệp Khai biết ý nghĩa của Thúy Nùng đối với Phó Hồng Tuyết.
Những ngày Phó Hồng Tuyết sống cùng Hoa Bạch Phụng, từng ngày đều như trong địa ngục. Y cho rằng mẫu thân là vì quá yêu phụ thân, y phải vi phụ báo thù, vi mẫu phân ưu, nên cố gắng chịu đựng hết thảy thống khổ. Cuộc sống của Phó Hồng Tuyết, nếu đổi lại là những người khác, không quá vài ngày sẽ phát điên, y lại phải nhẫn chịu suốt hai mươi năm.
Trong hắc ám thống khổ khôn cùng này, chỉ có một tia sáng duy nhất. Thúy Nùng đội vòng hoa trên đầu, là ấm áp duy nhất chiếu rọi cuộc đời Phó Hồng Tuyết, là an ủi duy nhất trong địa ngục Phó Hồng Tuyết phải chịu đựng.
Nữ hài tử này chết, lại chết ngay trước mặt Phó Hồng Tuyết. Nàng là niềm hạnh phúc lớn lao nhất suốt thời thơ ấu của Phó Hồng Tuyết, cũng là thống khổ cùng áy náy lớn nhất của Phó Hồng Tuyết khi ấy. Sung sướng chân thực bao nhiêu, thống khổ liền sâu sắc bấy nhiêu.
Một người liệu có thể một lần nữa lớn lên?
Người chết đi rồi liệu có thể sống lại?
Có thể hay không?
Có thể hay không!
Diệp Khai lệ nóng doanh tròng. Hắn là người hy vọng Phó Hồng Tuyết được khoái hoạt hạnh phúc nhất, thế nhưng lại tự tay phá hủy hồi ức của Phó Hồng Tuyết, trong lòng thống khổ kinh hoàng so với bản thân Phó Hồng Tuyết cũng không kém hơn.
Phó Hồng Tuyết quay đầu nhìn hắn, “Diệp Khai, ngươi hiện tại có phải mỗi ngày đều không được vui vẻ không?”
Diệp Khai không biết y vì sao lại hỏi vậy, không trả lời.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Diệp Khai, ta muốn đi tìm giải dược. Ta không muốn tiếp tục nhìn ngươi mỗi ngày lại phải trải qua một lần mê thất tâm trí.”
Diệp Khai vội la lên, “Không muốn! Không muốn! Nam Hải rất hung hiểm, chúng ta lại chưa từng tới bao giờ.”
Phó Hồng Tuyết nói, “Không phải ngươi đi, là ta đi.”
Diệp Khai nhất thời khựng lại.
Phó Hồng Tuyết an ủi vỗ vỗ hắn. Y phát hiện vạt áo Diệp Khai vì quá vội mà thắt sai, vươn tay giúp Diệp Khai cởi bỏ, một lần nữa thắt lại.
Diệp Khai nôn nóng, “Hồng Tuyết, ta không phải cố ý đâu. Ngươi đừng đi Nam Hải! Muốn đi chúng ta cùng đi!”
Phó Hồng Tuyết nói, “Ta không thể tiếp tục nhìn ngươi như vậy. Ta vốn cho rằng chờ thời gian trôi qua, ngươi sẽ chậm rãi tốt lên. Chỉ một năm mà thôi, ta có thể chờ. Nhưng giờ ngươi lại bị thương, độc tính tác động lẫn nhau, không biết tới khi nào mới khỏi hẳn. Ngươi là đệ đệ duy nhất của ta, nếu ngươi cứ như vậy mãi, phụ thân trên trời có linh thiêng cũng sẽ thất vọng vì ta!”
Diệp Khai vội la lên, “Ai quản hắn trên trời có linh thiêng hay không, nhi tử sinh ra hắn ôm cũng chưa từng ôm qua. Hồng Tuyết, ta biết ngươi tức giận chuyện ta phá hỏng vòng hoa của Thúy Nùng, ta thật sự không phải cố ý. Để ta sửa rồi sẽ trả lại cho ngươi, Hồng Tuyết.”
Kính ý của Phó Hồng Tuyết đối với Dương Thường Phong là được bồi dưỡng từ nhỏ tới lớn, vi phụ báo thù là động lức lớn nhất đời y. Diệp Khai thuở nhỏ nghĩ mình là cô nhi, trước khi bước chân vào giang hồ biết được chân tướng, hắn hoàn toàn không có chút khái niệm với hai chữ ‘cha mẹ’, tôn kính phụ thân cũng còn thua xa so với Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết nghe vậy cười khổ, ảm đạm nói, “Đã hỏng thành như vậy, sao còn có thể sửa được?”
Diệp Khai đáp, “Có thể, nhất định có thể. Hồng Tuyết, ta nhất định sẽ sửa lại vòng hoa cho ngươi.”
Phó Hồng Tuyết thở dài, “Diệp Khai, thực xin lỗi, chuyện này chúng ta đừng nhắc lại nữa.”
Y thấy sắc mặt Diệp Khai tái nhợt, cước bộ lảo đảo, đau lòng ôm Diệp Khai lên, “Ngươi đã mệt mỏi một đêm, trở về nghỉ ngơi đi.”
Phó Hồng Tuyết mang Diệp Khai về phòng, thấy Diệp Khai còn muốn nói chuyện, vươn tay điểm thụy huyệt trên người hắn. Y vươn tay khẽ vuốt chưởng ngân trên mặt Diệp Khai, nếu muốn đi tìm giải dược cho Diệp Khai, thì Diệp Khai lúc buổi tối chỉ có tâm trí hài đồng do ai chiếu cố là vấn đề nhất định phải giải quyết.
Dựa theo tính cách Diệp Khai, khẳng định không muốn để Băng Di chiếu cố. Nếu mướn người bên ngoài, không có chút tình cảm nào với Diệp Khai, nhất định sẽ không thể dụng tâm chăm sóc. Liễu Thiên tinh thông y thuật, đối Diệp Khai lại thực kính nể, là người thích hợp nhất.
Liễu Thiên lúc ăn cơm chiều cảm thấy không khí thực quái lạ. Diệp Khai không xuất hiện, còn Phó Hồng Tuyết hàn khí trên người so với bình thường nặng hơn rất nhiều. Phó Hồng Tuyết vẫn luôn kiệm lời, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Phó Hồng Tuyết lại bỗng nhiên cùng hắn nói chuyện phiếm.
Y nói, “Liễu Thiên, ngươi có bao nhiêu tỷ muội?”
Liễu Thiên trả lời, “Hai tỷ tỷ, ba muội muội.”
Phó Hồng Tuyết lại hỏi, “Cha mẹ ngươi…..quản giáo tử nữ* như thế nào?”
*tử – nữ: con trai – con gái
Liễu Thiên đáp, “Cha mẹ ta rất thương hài tử, mấy tỷ muội ta bị quản giáo rất ít, phạm sai lầm thường thường chỉ phạt quỳ. Ta lại không may mắn như vậy, mới trước đây bướng bỉnh, bị cha mẹ ta đánh cho không biết bao nhiêu lần.”
Phó Hồng Tuyết căn bản không biết gia đình bình thường giáo dục tử nữ như thế nào, xuất thần suy nghĩ một hồi, hỏi Liễu Thiên, “Ngươi có ghi hận bọn họ không?”
“Đương nhiên không, tiểu hài tử đáng đánh. Ngươi nếu chỉ giảng đạo lý chúng sẽ không nghe hiểu, nhà nhà đều vậy mà.”
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, gia đình Liễu Thiên quản giáo tử nữ như vậy, hoàn toàn bất đồng với những gì viết trong sách. Hắn nói nhà nhà đều như vậy, có phải sự thực không? Người trong thiên hạ hàng vạn hàng ngàn, tính cách cũng bất đồng, sao có thể cùng sử dụng chung một biện pháp được. Diệp Khai lúc biến thành hài đồng tâm trí cực dễ khiếp đảm, cũng không biết là do quãng thời gian ở đỉnh Vân Thiên hay thiên tính vốn thế. Thiên hạ rộng lớn như vậy, hài tử giống như Diệp Khai chắc không chỉ có một. Liễu Thiên đã quen cách giáo huấn của cha mẹ, để hắn tới chiếu cố Diệp Khai, tuy sẽ không đối đãi Diệp Khai như thế, nhưng thời gian lâu cuối cùng cũng sẽ không kiên nhẫn. Ta đi chuyến này không biết bao lâu mới có thể trở về, sao yên tâm được. Nhưng nếu để ta mang Diệp Khai cùng đi, gặp phải nguy hiểm, buổi tối làm sao có thể chiếu cố hắn chu toàn?
Trải qua một ngày một đêm, cơn tức giận trong lòng y đã bị áp chế, xách theo đồ ăn mang về cho Diệp Khai, còn chuẩn bị đào đã rửa sạch, cắt thành từng miếng nhỏ đặt trong bát cho Diệp Khai.
Y giải thụy huyệt cho Diệp Khai, lông mi thật dài của Diệp Khai không ngừng run rẩy, rên một tiếng liền mở to mắt. Diệp Khai cẩn thận đánh giá y một hồi, giống như đang cố nhận ra y là ai vậy. Sau khi nhận ra, liền kêu lên một tiếng sợ hãi, kéo chăn che đầu, cả người đều phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.