Trứng rung này là do Phó Hàn Xuyên tự tay mình chọn.
Anh không chỉ đọc bản thuyết minh mà còn so sánh những cái cùng loại, lớn nhỏ, độ thoải mái, số liệu rung động, cái này đều có phản hồi tốt, xử nữ cũng đều cảm thấy thoải mái.
Đặc biệt là cái kia. Tần suất thấp, âm thanh nhỏ, mềm mại, lực đạo cũng cực kỳ nhỏ, nếu không phải do tâm lý tác động thì căn bản là không nghe ra được âm thanh chấn động.
Lấy khả năng tiếp thu của thân thể Lâm Chi Hạ, đến côn th*t thô to của anh còn có thể 'ăn' vào, bị anh hung hăng mà thao mạnh, chỉ có một cái trứng rung nho nhỏ căn bản không tính là gì.
Cô có thể hàm chứa nó.
Phó Hàn Xuyên đã tính toán kế hoạch từ sớm nhưng khi nghe được thanh âm nhu mì của Lâm Chi Hạ, nhão nhão dính dính giống như cục bột nếp lại làm anh nhịn không được mà mềm lòng.
Phó Hàn Xuyên rõ ràng là một người sát phạt quyết đoán. Từ trước đến nay nói một không nói hai, nhưng lại nhiều lần vì Lâm Chi Hạ cầu xin mà rút lui.
Đại lão hổ hung mãnh thế nhưng lại bị tiểu bạch thỏ ăn đến gắt gao.
Anh ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, trên mặt như cũ không chút sứt mẻ, nhìn Lâm Chi Hạ nói: "Hôm nay anh chỉ buông tha cho em một lần, hiện tại em thật sự muốn dùng cơ hội này sao?"
Đại não cùng tiểu huyệt của Lâm Chi Hạ giống nhau, đều đã bị chấn động đến vang lên tiếng ong ong, hoàn toàn không nghe ra nghĩa khác trong lời nói của Phó Hàn Xuyên. Cô chỉ cảm thấy anh rốt cuộc cũng buông tha cho mình liền vội vàng không ngừng gật đầu đáp ứng.
Phó Hàn Xuyên nói chuyện giữ lời, quả nhiên đem trứng rung tắt đi.
Sau khi chấn động biến mất, Lâm Chi Hạ vẫn là không lập tức ngồi xuống. Cô cảm thấy tiểu huyệt như còn bị chấn động, vách trong ướt dầm dề, tê dại. Cô cúi đầu, miệng nhỏ thở dốc.
Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng nơm nớp lo sợ của cô thì trong mắt toàn là ý cười, duỗi tay đem người ấn ở trên chỗ ngồi.
Lâm Chi Hạ thật vất vả thả lỏng, đồng nghiệp ở ghế phía trước đột nhiên xoay đầu lại.
Cô hoảng sợ, mà động tác của Phó Hàn Xuyên còn nhanh hơn cô. Anh ôm lấy bả vai của cô ấn vào ngực mình, gắt gao mà bảo vệ.
Lâm Chi Hạ cúi đầu, tóc dài tán loạn, đem khuôn mặt đỏ bừng che lại kín mít, còn dựa sát vào ngực Phó Hàn Xuyên. Lúc này cô cũng không còn cảm thấy sợ hãi, an tâm đem sự tình giao cho Phó Hàn Xuyên ứng phó.
Cô nghe được đồng nghiệp cùng Phó Hàn Xuyên nói chuyện.
"Chi Hạ cùng bạn trai tình cảm thật tốt!" Đồng nghiệp nhìn bọn họ hai người thân mật dựa sát vào nhau, nhịn không được trêu ghẹo, lại đưa mấy trái quýt cùng đồ ăn vặt, nói: "Hai người ăn không?"
"Cảm ơn." Phó Hàn Xuyên không khách khí nhận lấy, sau đó nghiêm túc giải thích nói: "Chi Hạ có bệnh say xe nên lúc nãy cô ấy vừa uống thuốc, bây giờ thuốc phát tác liền muốn đi ngủ."
"Ra là như vậy…" Đồng nghiệp tiếp nhận lời Phó Hàn Xuyên nói, rồi lại nhướng mày hâm mộ: "Còn trẻ tuổi thật là tốt."
Đồng nghiệp còn hỏi Phó Hàn Xuyên gọi là gì, anh nói kêu anh Tiểu Phó là được rồi.
Luyên thuyên một lúc thì đồng nghiệp quay lại chỗ ngồi. Bọn họ đang ngồi ở hàng ghế cuối, chỗ ngồi bên cạnh lại không có ai, cảm giác như nơi này là một không gian riêng tư.
Lâm Chi Hạ càng yên tâm thoải mái dựa vào vai Phó Hàn Xuyên, cảm thấy mới lạ thú vị, lặp lại nói: "Tiểu Phó, Tiểu Phó", cô lại nghĩ đến bộ dáng ngày thường của Phó Hàn Xuyên đều là cương nghị lãnh đạm, nhịn không được mà cười trộm.
"Như thế nào, không hài lòng với tên này của anh?"
Phó Hàn Xuyên nghe được cô nhỏ giọng lẩm bẩm, thấp giọng hỏi.
Lâm Chi Hạ dựa vào vai anh, lắc lắc đầu. Cô làm sao dám có bất mãn gì, điều
khiển từ xa của trứng rung còn ở trong tay Phó Hàn Xuyên đó.
"Em cảm thấy rất dễ nghe, Tiểu Phó." Cô vừa nói vừa trộm cười.
"Em gọi anh là ông xã càng dễ nghe hơn."
Bị Phó Hàn Xuyên nói như vậy, mặt Lâm Chi Hạ đã đỏ lên lợi hại. Cô nghĩ đến bộ dáng không biết xấu hổ vừa rồi, gọi một tiếng lại một tiếng 'ông xã' nhão nhão, cũng không biết sao mình có thể gọi như thế.
Phó Hàn Xuyên biết cô da mặt mỏng, anh trêu chọc một câu liền buông tha.
Anh lột quýt mà đồng nghiệp đưa, một mảnh lại một mảnh, tỉ mỉ gỡ xuống xơ quýt màu trắng mới đưa cho Lâm Chi Hạ: "Em ăn không?"
Lâm Chi Hạ nhìn quả quýt màu cam kia, ánh mắt lập lòe.
Cô thực thích ăn quýt, nhưng lại không thể nào ăn, bơi vì khi còn nhỏ cô bị dọa qua một lần.
Đó là sự việc lúc 6 tuổi. Khi đó trong nhà có khách, mẹ Lâm đưa cho cô một trái quýt rồi bắt cô ở trong phòng đừng ra ngoài, bà chỉ giới thiệu chị gái cho người ta biết, dường như trong nhà chỉ có một đứa con.
Việc này cũng không có gì, cô khi đó đã tập thành thói quen.
Chính là sau đó không biết vì xảy ra chuyện gì mà chị gái đột nhiên tức giận đến đá văng cửa phòng của cô, đối với cô đang ăn quýt tức giận mắng một hồi.
Lâm Chi Hạ trong miệng ngậm quả quýt bị dọa đến choáng váng, ngốc lăng. Chờ đến khi chị gái nổi giận đùng đùng rời đi cô mới bình tĩnh lại, phát hiện chính mình bị sặc quýt rồi, thở không nổi, ho rất lâu mới đem quả quýt kia lấy ra.
Sau đó cô mới biết được là vì chị gái biểu hiện không tốt, không được người khách đó khích lệ.
Từ đó, cô ăn quýt đều sợ bị sặc, nhất định phải tách ra từng miếng nhỏ, tỉ mỉ gỡ sạch xơ thì cái miệng nhỏ mới dám ăn.
Lâm Chi Hạ không nói điều này với người ngoài, dù sao đây cũng chỉ là chi tiết nhỏ trong sinh hoạt mà thôi.
Cô không xác định được Phó Hàn Xuyên có biết hay không, nhưng nhìn quả quýt đã lột sạch kia cô lại cảm thấy vui vẻ. Chưa từng có người nào giúp cô lột quýt như vậy cả.
Cô nhận lấy quả quýt từ trong tay Phó Hàn Xuyên nhét vào bên trong miệng, cắn một chút, hương vị chua chua ngọt ngọt.
Phó Hàn Xuyên hơi cúi đầu, anh tỉ mỉ gỡ xuống sơ quýt màu trắng, bên tai nghe được một thanh âm nho nhỏ.
"Cảm ơn ông xã."
Một quả quýt thôi mà đã làm Lâm Chi Hạ quên mất phiền lòng vừa rồi khi bị trứng rung chọc ghẹo, cũng quên mất Phó Hàn Xuyên đáng giận là người khởi xướng.
Cô vợ nhỏ của anh, chính là dễ dàng thỏa mãn như vậy.
- ---------------------------------
"Cảm ơn ông xã." Chi Chi nói vậy sao anh Phó chịu đượccc =)))