Phó Hàn Xuyên không thúc giục Lâm Chi Hạ mà là kiên nhẫn chờ cô trả lời, bởi vì anh biết, vấn đề này Lâm Chi Hạ cần nhiều thời gian để tự suy nghĩ.
Sự thật giống như Phó Hàn Xuyên đã
nghĩ.
Lâm Chi Hạ cúi đầu suy nghĩ, trên khuôn mặt nhỏ bị rượu huân đến đỏ hồng, cô nhíu mày, mím môi, lại trộm liếc nhìn anh một cái, từng biểu tình nho nhỏ nối tiếp nhau.
Nếu không phải trong mắt cô vẫn là một mảnh hỗn độn như cũ thì Phó Hàn Xuyên cho rằng cô đã thanh tỉnh.
Rất lâu sau đó, cô tựa hồ như đã hạ quyết tâm, muốn mở miệng.
"Em…thật sự có thể nói sao?" Lâm Chi Hạ mê mang nhìn khuôn mặt của Phó Hàn Xuyên, cô hoàn toàn mất ý thức, tựa hồ như quên mất người đàn ông này chính là chồng của cô, nhưng lại bởi vì gương mặt quen thuộc đó mà cảm thấy rất thân thiết và tín nhiệm.
"Đương nhiên có thể. Cũng chỉ có anh mới biết, những người khác sẽ không nghe được, em có thể yên tâm nói." Phó Hàn Xuyên cho cô đủ cảm giác an toàn.
Lâm Chi Hạ hít sâu một hơi, như là cố lấy dũng khí, rốt cuộc đem câu nói giấu ở đáy lòng rất lâu mới có thể nói ra thành lời.
"Em cũng chỉ nói cho một người là anh…em…em." Cô giương miệng, do dự rất nhiều lần, cuối cùng vẫn là dưới ánh mắt tha thiết của Phó Hàn Xuyên mà nói ra: "Kỳ thật em…không thích làm tình…"
Sau khi nói xong, Lâm Chi Hạ lập tức cúi đầu, muốn đem khuôn mặt đỏ bừng giấu đi.
Câu trả lời này đối với Phó Hàn Xuyên không thể nói là ngoài ý muốn, anh từ thái độ lúc làm tình của Lâm Chi Hạ đã có thể phát giác ra, nhưng khi nghe cô chính miệng nói ra, trong lòng vẫn cảm thấy có chút đau đớn.
Một người vợ không thích cùng chồng làm tình, vấn đề này đương nhiên là do người đàn ông.
Phó Hàn Xuyên cưỡng bách chính mình bình tĩnh, tận lực ổn định thanh âm, hỏi: "Vì sao em lại không thích?"
"Không thích chính là không thích… Nào có vì sao đâu…" Lâm Chi Hạ cúi đầu như cũ, cô cúi mặt nhìn ngón tay đang rũ xuống, thẹn thùng không dám nhìn về phía anh.
"Khẳng định là có nguyên nhân. Em có thể nói với anh, có lẽ anh sẽ giúp được em." Phó Hàn Xuyên thấp giọng dụ dỗ.
Lâm Chi Hạ nhíu nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc lại đem ánh mắt chuyển tới trên người Phó Hàn Xuyên: "Thật sự?"
"Thật sự."
Thanh âm trầm ổn của Phó Hàn Xuyên rơi xuống, lặng yên không một tiếng động vuốt phẳng những thấp thỏm, bất an của Lâm Chi Hạ.
Ánh mắt cô một tấc lại một tấc dời xuống, theo thân thể Phó Hàn Xuyên đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên đũng quần đang phồng lên của người đàn ông.
Lâm Chi Hạ không biết độ cung đang phồng cao lên là đại biểu cho cái gì, cũng không biết dưới lớp quần tây kia, côn th*t thật lớn đã trướng đến đỏ bừng.
Cô chỉ là, nhìn đến không chớp mắt.
Ánh mắt trần trụi như vậy, rất khác với bộ dáng thẹn thùng thường ngày của cô, hoàn toàn khác.
Trong lúc im lặng, ngược lại là Phó Hàn Xuyên bị nhìn đến ngượng ngùng, hạ thân giật giật, muốn đem dương v*t đã phồng lên giấu đi.
Lại ở ngay lúc này, Lâm Chi Hạ đột nhiên vươn tay đến…
Nói đúng ra là cô chỉ vươn một ngón tay, xẹt qua không khí, dừng ở trên chỗ cao nhất của đũng quần màu đen, nhẹ nhàng mà điểm điểm.
Một khắc kia, bụng nhỏ của Phó Hàn Xuyên chịu một trận căng chặt.
côn th*t của anh bị vải dệt bó buộc nên không có bị chân chính chạm vào, nhưng anh vẫn không nhịn được mà run rẩy, côn th*t căng chặt đồng thời cũng cơ hồ muốn bắn ra, đau đớn cùng khoái cảm tràn ngập ở trong thân thể.
Lâm Chi Hạ động động ngón tay, hàm hồ nói: "Quá lớn."
Phó Hàn Xuyên còn quay cuồng trong khoái cảm dục vọng, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, anh không nghe được câu nói này của Lâm Chi Hạ, mà là nghe được câu lẩm bẩm tiếp theo của cô.
Lâm Chi Hạ lại nói một lần: "Thứ này của chồng em quá lớn, đau, em không thích."
Lúc này Phó Hàn Xuyên mới xem như đã hiểu.
Anh một mặt cố nén dục vọng, nếu mới như vậy liền bắn trong quần cũng thật sự là quá mất mặt. Một bên lại nghĩ sau khi Lâm Chi Hạ say rượu quả nhiên giống bốn năm trước như đúc.
Gọn gàng dứt khoát như vậy.
Bốn năm trước là sờ ngực, bốn năm sau là chọt côn th*t.
Phó Hàn Xuyên không đẩy tay Lâm Chi Hạ ra, khiến cho cô lại động động ngón tay một chút, tựa hồ như đem đồ vật kia trở thành một món đồ chơi.
Trong lòng anh còn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn: "Em nói thứ này của chồng em quá lớn, thời điểm làm tình thường xuyên làm em đau. Nhưng mà hai người kết hôn đã nửa năm, làm nhiều như vậy, em thật sự không có một chút vui vẻ, không một chút thích sao?"
Sau khi anh hỏi xong, Lâm Chi Hạ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh, trên mặt toàn là mê mang.
"Anh nói cái gì?... Em nghe không hiểu."
Cô hoang mang.
Câu nói của Phó Hàn Xuyên quá dài, Lâm Chi Hạ lại hỗn độn, suy nghĩ chậm rì rì, thế nên cô không có biện pháp lí giải rốt cuộc anh có ý tứ gì.
Nhưng cô lại nhớ kỹ chữ 'thích' này.
Thích…
Lâm Chi Hạ lại một lần nữa mặc niệm, thanh âm cũng không phát ra.
Phó Hàn Xuyên bị vây trong ảo não vô tận, lại một lần nữa đối mặt với chuyện bị bà xã ghét bỏ làm tình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
côn th*t lớn khiến anh lấy làm tự hào của đàn ông hiện giờ lại thành phiền não.
Chẳng lẽ không phải là càng lớn càng thoải mái sao?
Hoặc là, kĩ thuật làm tình của anh kém như vậy sao?
Phó Hàn Xuyên rõ ràng không có uống say, nhưng lại giống như người say, ý tưởng lung tung rối loạn, xem nhẹ từng biểu tình của Lâm Chi Hạ kế bên.
Sau khi im lặng một lát, anh đem ý tưởng buồn cười này quăng ra sau đầu, vấn đề cũng hỏi xong, chuẩn bị đỡ Lâm Chi Hạ nằm xuống.
Cánh tay vừa mới động, Lâm Chi Hạ liền nhào vào trong lòng anh. Một âm thanh nhỏ vang lên, cái trán của cô đập vào lồng ngực cứng rắn, cô nguyên bản đã nhũn nhão giờ lại bị đụng đến choáng váng.
"Thế nào? Có đau không?" Phó Hàn Xuyên vội vàng ôm lấy cô, duỗi tay xoa xoa cái trán đang đỏ lên.
"Vâng?" Lâm Chi Hạ chớp chớp mắt, đem Phó Hàn Xuyên nhìn rõ ràng hơn một chút, lầm bầm hô: "Anh là…ông xã?"
Phó Hàn Xuyên có chút ảo não, lại có chút dở khóc dở cười, tức giận nói: "Em rốt cuộc cũng nhận ra? Anh không phải ông xã của em còn là ai nữa?"
"Ông xã, thì ra là anh…" Lâm Chi Hạ ôn nhu cười, khuôn mặt hướng đến lồng ngực ấm áp của Phó Hàn Xuyên mà cọ cọ, giống như mèo con làm nũng.
Phó Hàn Xuyên bị động tác thân mật của cô lấy lòng, dứt khoát không vội nằm xuống, mà lẳng lặng ôm cô.
Lại vào lúc này, Lâm Chi Hạ chủ động mở miệng, thanh âm rầu rĩ từ trong ngực truyền ra.
Cô nhỏ giọng nói: "Ông xã, kỳ thật em…em gần đây…có chút phiền não mới…"