*Tú sắc khả xan: Chỉ một người có sắc đẹp mê người, sắc đẹp thay được cho cơm. (Nguồn: gg)
----------
Lâm Chi Hạ cùng Phó Hàn Xuyên quen biết nhau từ một buổi xem mắt.
Người giới thiệu nói đối phương chỉ là một giáo sư đại học bình thường, nhưng khi Lâm Chi Hạ tới điểm hẹn thì người ngồi trước mặt cô lại là Phó Hàn Xuyên - Người thường xuyên xuất hiện trên bìa tạp chí về kinh tế.
Lâm Chi Hạ cũng không có quá nhiều quan tâm đến kinh tế tài chính, chẳng qua Phó Hàn Xuyên không chỉ có gia thế xuất sắc mà ngay cả diện mạo cũng không còn lời gì để bàn, một thân anh tuấn cùng gương mặt bất phàm làm người đã nhìn qua đều khó có thể quên.
Lâm Chi Hạ một bên trộm ngắm Phó Hàn Xuyên, một bên ăn cơm. Rốt cuộc trong hiện thực có rất ít cơ hội để gặp được người đàn ông cực phẩm như vậy, nếu đã gặp được vậy nhất định phải ngắm nhiều một chút.
Thời điểm buổi xem mắt kết thúc, Phó Hàn Xuyên nhận được một cuộc điện thoại rồi rời đi trước, là tài xế Phó gia đưa cô về nhà.
Lâm Chi Hạ cho rằng quan hệ của cô cùng Phó Hàn Xuyên đến đây là kết thúc, tựa như một giấc mộng ngắn ngủi. Nhưng không nghĩ rằng ba ngày sau Phó Hàn Xuyên xuất hiện dưới lầu nhà cô, đưa ra thỉnh cầu kết giao chính thức.
Cô hốt hoảng đáp ứng rồi cứ như vậy trời xui đất khiến bắt đầu kết giao, rồi sau một tháng kết giao liền kết hôn.
Cho tới bây giờ đã kết hôn được nửa năm nhưng Lâm Chi Hạ vẫn không rõ Phó Hàn Xuyên coi trọng cô điểm gì.
Lâm gia chỉ là một gia đình khá giả. Lâm mẹ là giáo viên cấp ba bình thường, Lâm ba tuy là giáo thụ đại học nhưng ông lại là người quá mức thanh cao, ở trong trường không được coi trọng. Miễn cưỡng được coi như khá giả nhưng hoàn toàn không thể so sánh được với cuộc sống xa hoa của Phó gia.
Khi người khác khen Lâm Chi Hạ cũng đều dùng từ như dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự, người con gái ngoan ngoãn. Cô thật sự không phải đại minh tinh có thể khiến ánh mắt người nhìn đều sáng ngời, cũng không có tự tin sẽ làm người khác nhất kiến chung tình.
Từ nhỏ ba mẹ đã an bài từng bước học tập cho cô. Khi học đại học dù bản thân không thích ngành sư phạm nhưng đến dũng khí để phản kháng cũng đều không có.
Cô chính là người phụ nữ bình thường như vậy, duy nhất có thứ coi như ưu điểm chính là làn da thực trắng cùng dáng người không tệ lắm.
Như lời của cô bạn thân Tống Thanh Nghiên đã nói: "Bộ ngực 36E, vòng eo thon nhỏ tầm 69cm, còn có một đôi chân dài vừa trắng vừa thẳng. Hầu như hồ ly tinh thì đều như vậy."
Chính là Lâm Chi Hạ hằng ngày ăn mặc bảo thủ, đem dáng người ma quỷ này giấu đi. Khi hẹn hò cùng Phó Hàn Xuyên hai người cũng chỉ dắt tay và hôn môi, bị lột sạch cũng là sau khi kết hôn.
Hơn nữa với thân phận của Phó Hàn Xuyên, anh muốn dạng phụ nữ gì cũng đều có thể, như thế nào lại cố tình là cô?
Lâm Chi Hạ nghĩ đến mệt óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, ngược lại trong đầu lại hiện lên một đoạn kí ức không muốn nhớ lại, càng ngày càng rõ ràng.
Đó là đêm tân hôn.
Cũng là lần đầu tiên của cô....
Lâm Chi Hạ rũ mắt xuống, khuôn mặt lộ ra chút biểu tình cô đơn lại bị thanh âm mở cửa truyền đến quấy nhiễu, suy nghĩ nháy mắt bị cắt đứt, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc chạm phải một thân dính đầy hơi nước của Phó Hàn Xuyên từ trong phòng tắm đi ra.
Trong phòng lúc này sáng đèn, ánh đèn dừng ở trên người Phó Hàn Xuyên. Dung mạo tuấn lãng cùng dáng người đĩnh bạt bị cô nhìn đến không sót thứ gì, lồng ngực tinh tráng còn sót lại bọt nước chưa kịp lau khô, theo đường cong cơ bắp chảy xuống một đường.
Ánh mắt Lâm Chi Hạ nhìn theo giọt nước cùng nhau đi xuống, những ưu tư u sầu lúc trước đều bị quét sạch, giờ chỉ còn lại sắc đẹp của người đàn ông trước mắt.
'Tú sắc khả san' thật sự rất thích hợp với Phó Hàn Xuyên, so với người mẫu trên tạp chí thì anh càng khiến cho tâm người khác thèm nhỏ dãi.
Người đàn ông này là chồng của cô, một khắc trước còn cùng cô nằm trên giường, da thịt dán sát, nắm lấy tay cô làm điều thân mật nhất.
Miệng lưỡi Lâm Chi Hạ đột nhiên lại khô nóng, trên khuôn mặt đỏ bừng.
"Còn chưa ngủ?" Phó Hàn Xuyên nhìn Lâm Chi Hạ đang ngồi yên sững sờ, anh nhướng mày, thanh âm trầm thấp mang theo một chút ý vị không rõ hỏi: "Không mệt sao?"
Nếu là ngày thường, giờ phút này Lâm Chi Hạ đã sớm bị anh thao tới xỉu đi, giải quyết hậu quả cùng công tác lau rửa sạch sẽ đều là Phó Hàn Xuyên tự mình làm.
"Mệt... Em mệt!"
Lâm Chi Hạ vội lấy lại tinh thần, còn tự quyết định mà dùng sức gật gật đầu. Cô cuống quýt kéo chăn qua nằm xuống, thân thể theo bản năng đưa lưng về phía Phó Hàn Xuyên.
Phó Hàn Xuyên nhìn bộ dáng hoảng hốt sốt ruột của cô, trong mắt ẩn ẩn có chút ý cười. Anh đặc biệt chú ý tới Lâm Chi Hạ đã mặc lại bộ quần áo bảo thủ kia, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Anh cũng có một bộ quần áo giống y như cô, là Lâm Chi Hạ mua rồi đưa cho anh, nói là đồ đôi tình nhân.
Đồ đôi tình nhân...
Phó Hàn Xuyên thích từ này, đây cũng là nguyên nhân anh dung túng cho Lâm Chi Hạ mặc một thân bộ đồ bảo thủ kia.
Anh lại lần nữa tắt đèn lên giường, cũng lại một lần nữa đem người kéo vào trong lồng ngực.
Trước ngực dán phía sau lưng, cánh tay bá đạo ôm chặt vòng eo nhỏ, lòng bàn tay anh hướng lên trên bắt lấy một bên nhũ thịt. Trong lồng ngực mềm mại ấm áp, trên tay lại non mềm đầy đặn làm người ta hết sức thỏa mãn.
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ, kim đồng hồ xẹt qua 12 giờ.