Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 12: Mình thích cậu ấy rồi sao?




Không biết sau khi nghe xong câu nói của Lâm hay vì lý do nào khác mà Bách đi rất chậm, người ta đi xe đạp còn nhanh hơn cả cậu. Khuê không lên tiếng vì nhờ cậu chở nên cô cũng khá ngại không biết nói gì.
Trên đường đi Bách là người chủ động hỏi cô, cậu thấy cô có vẻ thích bé Thu em gái Hùng. Khuê bảo rằng nhìn cô bé khá giống mình, cũng từng có khoảng thời gian nhút nhát như vậy.
Bách im lặng nghe, mặc dù trước đây cậu thấy Khuê rất ít nói nhưng không đến nỗi là nhút nhát. Nghe Khuê kể cậu cũng dần có chút thương cảm dành cho Thu, giọng Khuê rất hay cũng rất nhẹ nhàng, cậu cũng không biết mình đang hứng thú nghe cô kể cảm nghĩ của mình về bé Thu hay vì giọng cô cuốn hút quá nên đắm chìm vào trong câu chuyện cô kể.
Với tốc độ này mà về đến nhà cũng đã tối hẳn rồi. Khuê xuống xe, trước khi vào nhà thì cảm ơn Bách:
"Ngày mai cậu không cần đón mình nữa đâu, mình nhớ đường rồi."
Bách cũng ờm ừ một tiếng, trong lòng có vẻ hơi tiếc nuối một chút. Khuê vào nhà hẳn thì cậu mới về. Hôm đó Bách tắm rửa, ăn uống xong thì làm vài ván game, chán quá lôi đống bài tập Toán trên lớp để làm nhưng vì giải quyết chúng không tốn nhiều thời gian nên cậu tìm một vài bài Toán cao cấp để làm. Bách ngồi giải toán giết thời gian, xong vẫn cảm thấy có gì đó khó chịu.
Lúc giải xong cũng đã hơn hơn 11h rồi, chắc giờ này ba mẹ đều ngủ cả. Bách thay đồ tính đi đâu đó. Cậu mặc set đồ đen, áo khoác da. Cậu xuống nhà lấy chiếc mô tô màu đen BMW HP4 giá 127.000 USD(tương đương 2,9 tỷ VNĐ) mới mua vào dịp sinh nhật năm ngoái.
Khi đó ba mẹ không tổ chức sinh nhật cho cậu, chỉ để lại tiền cho cậu chơi. Bách là một người đam mê tốc độ từ lâu nhưng cậu không có xe, nhân dịp đó cậu tậu luôn một em xe. Ba mẹ Bách cũng không để ý lắm dù sao tiền họ đã cho cậu, cậu muốn làm gì thì làm.
Bách đeo găng tay, đội mũ có kính che hết mặt rồi lái xe ra khỏi nhà. Cậu đi dọc theo một con đường vắng vẻ, con đường này hiếm ai đi qua nên an ninh ở đây cũng kém hẳn. Vì hiện nay có nhiều thanh niên tổ chức đua xe trái phép nên công an tập trung tuần tra vào ban đêm cũng rất nhiều. Bách không muốn rước họa vào thân và phải tốn một đống tiền nên không tham gia mấy giải đua đó, cậu cũng chọn con đường vắng vẻ ít ai đến để lượn vài vòng.
Bách lượn một vòng lớn rồi dừng lại ngồi bên ghế đá cạnh bờ hồ. Cậu lấy điện thoại ra tính bấm nhưng lại dừng: "Chắc giờ này cô ấy ngủ rồi. Nhưng mình gọi cho cô ấy làm gì? Mình có chuyện gì để nói đâu?"
Bách vò tóc, cậu hét lên một tiếng. Bực mình quá, cái cảm giác khó chịu bức bối này thật đáng ghét. Cậu cũng không hiểu bây giờ mình bị gì nữa. Trong đầu cậu giờ toàn là hình bóng của Khuê, không thể dứt ra được, có một chút cảm giác gì đó khó chịu xen lẫn bực bội: "Hay là mình thích cô ấy rồi? Không thể nào, chắc không phải đâu."
Trước đây khi ở cạnh con gái cậu đâu có cảm giác như thế này. Cậu cũng thử yêu đương một thời gian, chấp nhận một vài người con gái sau đó thấy chán rồi chia tay. Các cô gái kia chưa cho cậu cảm giác này. Cảm giác thấp thỏm, khó chịu không nói nên lời vừa có chút nhớ mong muốn gặp lại, vừa có chút tự ti nữa.
Chẳng biết lý do gì mà khi ở cạnh Khuê là mọi can đảm của cậu biến mất, cậu ngại ngùng, khó mở lời với ai đó. Cậu cũng không tự chủ được ánh mắt của mình khi hướng về phía cô. Lúc suýt bị Khuê phát hiện thì cậu lại quay đầu sang chỗ khác. Cảm giác này, thật là khó có thể nói ra được bằng lời.
Cậu ngồi suy nghĩ một lúc, tay nắm chặt mũ, dựa vào ghế ngửa mặt lên nhìn bầu trời về đêm, khẽ thở dài: "Mình điên thật rồi."
Sáng Chủ nhật, cả nhóm lại tiếp tục đến nhà Hùng để hoàn thành nốt bài tập. Khuê dắt xe ra định đi thì Bách chạy đến nhà cô, cậu thở dốc, quần áo hơi xộc xệch một chút.
"Sao cậu lại..." Khuê bất ngờ không nói nên lời.
Bách điều chỉnh lại nhịp thở, cậu hít một hơi rồi nói: "Xe của mình bị thủng lốp rồi, hôm qua mình không để ý, sáng nay mới phát hiện ra. Cậu cho mình đi nhờ được không? Chiều mình đem xe đi sửa."
Khuê nhìn cậu không do dự đồng ý ngay. Bách tranh thủ giành lấy chở cô, hôm nay lại đi cùng nhau kiểu gì cũng bị mấy đứa bạn trêu chọc thêm. Thật ra xe Bách đâu có bị hư mà nhiệm vụ của cậu cũng đã hoàn thành, làm xong slide rồi chỉ còn việc đến ngày thuyết trình đọc qua bài đã soạn là được. Chỉ là cậu muốn gần Khuê hơn nên mới bịa ra lý do như thế mà bạn nhỏ Khuê lại không nghi ngờ gì mà cho cậu đi cùng.
Cuối cùng thì cả nhóm cũng đã hoàn thành xong bài tập. Đến ngày dự giờ, cô Hiền giới thiệu các thầy cô giáo đến tham dự và chủ đề của bài học. Cô dịu dàng đột xuất khiến mấy đứa chúng nó muốn lên mạng viết vài topic so sánh sự khác nhau giữa giáo viên trong tiết học bình thường và khi dự giờ.
Sau khi các nhóm thuyết trình xong thì nhóm của các cô là nhóm cuối cùng. Bắt đầu bằng lời giới thiệu, Khuê đảm nhận phần line dài nhất nhóm nên hầu như mọi nội dung của bài đều được cô nói đến. Khuê vốn có chất giọng hay, phát âm khá chuẩn đó là kết quả của những buổi học thêm. Năm ngoái Khuê thi đạt 7.5 IELTS.
Nhóm của Khuê chọn đất nước Singapore:
"Hello everyone! We are group 5. Today, we are going to tell you about Singapore with its unique approach to urbanisation."
(Chào tất cả mọi người. Chúng tôi là nhóm số 5. Hôm nay chúng tôi kể cho các bạn nghe về Singapore với hướng tiếp cận đặc biệt với quá trình đô thị hóa)
Cả nhóm bắt đầu dẫn dắt chủ đề từ thực trạng, nguyên nhân, giải pháp và kết quả. Đầu tiên quá trình đô thị hóa ở Singapore bắt đầu khá sớm so với các thành phố khác ở châu Á. Do không có kế hoạch và thiếu sự kiểm soát của chính quyền, các khu ổ chuột đã xuất hiện ở nhiều khu vực cũ của thành phố và các khu vực xa xôi hẻo lánh. Những con đường cũng trở nên tắc nghẽn, không thể đáp ứng được sự gia tăng lượng xe ô tô.
Để giải quyết những vấn đề này, cơ quan phát triển nhà ở (SIT) được thành lập vào năm 1927 cùng với việc ban hành Sắc lệnh Cải thiện Singapore. Sau một số điều chỉnh được thực hiện cho Sắc lệnh này, thành phố đã thay đổi diện mạo mới. Cơ sở hạ tầng cùng những tòa nhà cao, đường rộng, bảo tàng và công viên hoành tráng được xây dựng một cách cẩn thận và theo phong cách hiện đại. Hầu hết những con đường được trải dài những hàng hoa và cây cối được bố trí cẩn thận và nhiều tòa nhà được bao phủ bởi cây cối trên nóc.
"Do you know why?"
(Các bạn có biết lý do tại sao không?)
Ở Singapore, nếu bạn ném rác nhỏ như tàn thuốc hoặc vỏ kẹo trên phố lần đầu, bạn sẽ bị phạt từ 300 đến 1000 đô la. Nếu bạn phạm lỗi xả rác tới lần thứ 3, bạn sẽ phải dọn đường một tuần một lần đeo theo tấm biển treo 'I am a litterer'(Tôi là tên xả rác). Điều này được thừa nhận là nhằm mục đích khiến người phạm lỗi xấu hổ trước mọi người để đảm bảo rằng họ không phạm lỗi xả rác lần nữa.
"This is the end of our sharing today. We hope that the information we provided is helpful and interesting to all of you. Thank you for your attention!"
((Đến đây chúng tôi xin kết thúc phần chia sẻ ngày hôm nay. Chúng tôi hy vọng rằng thông tin chúng tôi cung cấp là hữu ích và thú vị với tất cả các bạn. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe)
Kết thúc màn thuyết trình thì cả lớp cùng các giáo viên đồng loạt vỗ tay. Có lẽ bài của nhóm là xuất sắc nhất, slide được thiết kế rất đẹp, chỉn chu nhờ. Mô hình không có gì phải chê khi được dẫn dắt bởi đôi tay vàng của Đức và sự trợ giúp của Hùng, Linh, Lâm. Bài thuyết trình được biên soạn một cách lưu loát, chặt chẽ, dẫn chứng thuyết phục bởi Khuê và Diễm. So với các nhóm khác thì bài làm của nhóm là tốt nhất vì có sự thống nhất giữa nội dung và hình thức, gần như đạt điểm tuyệt đối.
Sau đó cô Hiền so sánh quá trình đô thị hóa của Việt Nam với các nước trên thế giới, cô có hỏi một số câu hỏi cho đến khi tiết học kết thúc, các giáo viên đều rất hài lòng. Cô Hiền cũng được dịp nở mày nở mặt.
"Vì cái buổi dự giờ này mà bà đây tay chân rã rời" Cái Linh than thở, Lâm nghe thấy thì bĩu môi chế giễu: "Mày ngồi ăn thôi có làm được cái gì mà than với chả vãn"
"Tao là đứa có công rất lớn đấy, mày mới là đứa ngồi không?"
"Mày..."
Lâm chưa kịp nói thì Linh đã cắt ngang: "Thôi tao không nói với mày nữa, tao đi hẹn hò đây."
Khuê ở bên cạnh cũng tò mò nên hỏi: "Chẳng phải mày mới chia tay à?"
"Tao có mối mới rồi, em trai lớp 10 dễ thương lắm."
Lâm cau mày, cái miệng không chịu yên lặng cũng tiếp lời: "Tao thấy mày đúng là đồ tồi, yêu một lúc nhiều người, thay bồ như thay áo. Bảo sao thằng người yêu trước đó chia tay mày."
Linh có vẻ như không có gì là áy náy, nhỏ nghiêm túc nói: "Yêu nhiều người cũng được miễn là thật lòng."
"..."
Bách đi lại gần Khuê, cậu khẽ vỗ vai cô: "Phát âm chuẩn lắm."
Khuê sững người một lúc, đôi vai khẽ giật mình vì cái chạm nhẹ của cậu. Cậu đi lướt qua cô, chưa để cô kịp nói gì cả. Trong nhóm còn có các thành viên khác, họ cũng làm tốt vậy mà cậu chẳng khen ai chỉ khen mình cô.
"Sao tao có cảm giác như Bách để ý mày đấy Khuê?" Linh nhìn thấy hành động của Bách chỉ dành riêng cho một mình Khuê thì không khỏi suy nghĩ.
Lâm khó chịu nhìn bóng lưng Bách đã rời đi: Không chừng nó đang tiếp cận Khuê cho mục đích nào đó, có thấy nó thật lòng yêu ai đâu. Khuê nè, mày phải cẩn thận đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.