Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 14: Quan tâm




Chuyện Bách tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi Toán gây chấn động, cả lớp ai cũng bất ngờ nhưng mọi người đều có chung một suy nghĩ là năm cuối cấp nên Bách chăm chỉ thi thố để dễ dàng xét tuyển vào ngôi trường Đại học tốt.
Buổi chiều lớp có tiết thể dục, như thường lệ cứ đến mỗi tiết là đều phải chạy bền khởi động làm nóng người, nam 3 vòng, nữ 2 vòng. Giữa cái thời tiết nóng nực thế này thì chạy bền là một cực hình, không một đứa con gái nào thích điều này cả, chúng nó vừa chạy vừa than vãn, vừa lấy tay quạt quạt. Còn tụi con trai thì thi nhau xem ai chạy đến đích nhanh nhất, Bách thấy thật trẻ con vì thế cậu không ham hố gì nên chỉ dùng một nửa sức lực để chạy.
Tiếng còi của thầy Dũng vang lên cũng là lúc kết thúc vòng chạy. Thầy cho cả lớp nghỉ ngơi một chút, mấy đứa con trai vẫn còn dư sức nên chúng chia đội chơi bóng rổ, mấy đứa con gái nghỉ một chút rồi chơi cầu lông, có đứa mệt quá ngồi uống nước, quạt cho mát.
Hôm nay Khuê không được khỏe cho lắm, sắc mặt trở nên trắng bệch, nhợt nhạt, có vài giọt mồ hôi lấm lấm dính trên trán nên nhìn chẳng khác gì một bệnh nhân. Thấy Khuê có vẻ không ổn, Thùy Dung lo lắng hỏi:
"Khuê à, cậu có sao không? Sắc mặt cậu không ổn lắm, hay là lên phòng y tế nghỉ ngơi đi."
Khuê gượng cười: "Mình không sao, chỉ là do đến ngày đèn đỏ nên hơi đau bụng chút."
Phạm Anh Tuấn tay cầm quạt, uống một ngụm nước sau đó mặt cậu ta bỗng dưng nhăn nhó liếc ngang liếc dọc: "Đứa nào tới tháng vậy, mùi băng vệ sinh hôi quá."
Tuấn đã thu hút sự chú ý, cậu ta vừa dứt lời đã có người quay lại nhìn cậu ta. Một số đám con trai không chơi bóng rổ mà ở lại hóng chuyện, chúng nó hùa vào: "Đứa nào đấy nhỉ?"
Mấy đứa con gái ngại cả lên, thiếu nữ đang ở trong độ tuổi dậy thì dễ ngại ngùng đặc biệt là trong mấy chuyện khó nói như thế này, tuy nhiên vẫn có đứa mạnh dạn đứng ra nói: "Tụi bây quá đáng vừa thôi, chuyện kín đáo này mà cũng lôi ra cho bằng được."
Tuấn cười khẩy một cái: "Tao biết đâu, thấy sao nói vậy thôi, tại cái mùi nó bốc lên không chịu được."
Khuê ghé sát Thùy Dung nói nhỏ: "Mình đến phòng y tế một lát, cậu xin thầy giúp mình."
"Có cần mình đưa cậu đi không?" Dung hơi lo lắng hỏi.
"Không cần đâu, mình tự đi được." Khuê vội vàng xua tay rồi lê bước đi.
Linh mới chạy đi mua kem về, lúc quay lại không thấy Khuê đâu, Linh quay qua hỏi Dung:
"Ê Dung, con Khuê đâu?"
"Khuê hơi mệt nên xin lên phòng y tế rồi"
Sân thể dục bỗng trở nên ồn ào khi lớp khác cũng có tiết trùng với lớp, mà sự ồn ào này được gây ra bởi tiếng hét thất thanh của mấy đứa con gái:
"Aaaaa, Phan Võ Hoàng Bách chồng em."
"Bách đẹp trai quá."
"Nguyễn Thành Công, Lê Minh Hùng mới đập tay nhau kìa, OTP của tui, trái tim thiếu nữ tan chảy mất rồi."
"Nhưng anh Công có chị My rồi, tiếc quá."
"Vũ Nhất Lâm xinh đẹp quá."
Con gái lớp 12A1 nhìn mà choáng ngợp, đây không phải là lần đầu tiên chúng thấy con gái lớp khác điêu đứng vì trai lớp mình nhưng vẫn không thể tin nổi. Bọn con trai lớp mình có gì đẹp mà khiến con gái lớp khác mê nhỉ?
Có lẽ vì học chung với nhau, suốt ngày nhìn thấy mặt nhau cho nên chúng đã quen nhưng nếu xét tổng thể khi nhìn con trai lớp mình với con trai lớp khác thì chúng cũng đảm bảo rằng trai lớp mình đẹp hơn.
Trong khi tất cả đều đang tập trung chơi bóng và không để ý đến mấy tiếng hét kia thì Lâm đưa đôi mắt sắc bén liếc về đám con gái. Đám con gái giật mình. Dám bảo ông đây xinh đẹp à, hết từ để dùng rồi sao?
Lâm ghét nhất ai đó khen mình xinh đẹp, Lâm có thể mặc kệ họ bàn tán ra sao về mình nhưng nếu dùng từ đó thì không thể không khơi lại nỗi đau năm ấy của cậu.
Hết hiệp một, đám con trai nghỉ ngơi uống nước. Với cương vị là lớp trưởng, Bách phải kiểm tra lại sĩ số của lớp, cậu nhìn thoáng qua một lát là có thể biết thiếu ai.
"Phó học tập đâu rồi?" Bách hỏi mọi người xung quanh.
"Khuê không được khỏe nên cậu ấy xin phép lên phòng y tế rồi."
Lâm nhíu mày, câu người Linh hỏi: "Nó có làm sao không?"
Linh lắc đầu: "Tao cũng không biết nữa, hay mình lên xem sao."
Lâm không do dự tính cất bước đi, Thùy Dung bỗng đến trước mặt cậu chặn lại: "Cậu không được đi."
Lâm giật mình khi bị Dung chặn, cậu lùi lại khó hiểu nhìn Dung: "Cậu làm gì thế?"
Dung đảo mắt liên tục, cố ý tìm ra một lý do nào đó: "Khuê bảo là không được làm phiền cậu ấy."
"Nhưng tôi là bạn thân của nó."
"Khuê bảo bạn thân cũng không được làm phiền cậu ấy nghỉ ngơi."
Lâm nghiêng đầu nhìn Dung một lúc sau đó lại gần ghế đá ngồi. Dung khẽ thở phào.
"Tao đi có việc một chút, tụi bây chơi tiếp đi." Bách nói với đám con trai rồi một mạch đi thẳng về phía trước.
"Ơ...cái thằng này."
Khuê ôm bụng cố gắng đi qua dãy nhà C, xui xẻo làm sao tới ngày đúng giờ học thể dục thế mà lúc nãy cô còn cố gắng chạy hai vòng sân nữa. Cứ mỗi lần tới ngày đèn đỏ là bụng Khuê đau kinh khủng, có lần phải xin nghỉ học nữa.
Con gái khổ quá, đã vậy lại còn nghe phải những lời Tuấn vừa nói khiến Khuê xấu hổ, khó chịu kinh khủng. Nếu cô không chuồn lẹ thì lúc đấy có phải bị phát hiện rồi trở thành trò cười của lũ con trai hay không?
Phòng y tế hôm nay không có ai cả, cô ý tế cũng chẳng biết đi đâu. Thôi không có ai cũng tốt. Khuê nằm xuống chiếc giường trắng tinh, cơn đau bụng kinh ầm ĩ, quằn quại khiến Khuê nhăn nhó, cô lấy chiếc gối đặt lên bụng mình rồi nằm nghiêng co rút lại.
Cơn đau bụng sẽ biến mất nếu chìm vào giấc ngủ, Khuê gắng gượng cố không suy nghĩ đến cơn đau, cô nhắm mắt, dần dần trở nên mơ màng, tầm nhìn cũng không còn rõ nữa, chỉ biết rằng cơn đau bụng cũng dần dễ chịu hơn.
Khuê nghe thấy tiếng động, có lẽ là cô y tế đã trở về. Khuê cảm thấy người đó đang lại gần về phía mình, mùi hương nước xả vải này rất quen thuộc. Bàn tay ấm áp khẽ áp lên trán Khuê, hình như bàn tay cô y tế rất to, Khuê có thể cảm nhận được bàn tay ấy không chỉ che đi cả trán của Khuê mà còn có thể che hết cả khuôn mặt của mình.
Không gian xung quanh im lặng đến mức Khuê chỉ nghe thấy tiếng thở của chính mình và tiếng thở có phần nam tính của người kia. Hình như không phải là cô y tế, Khuê hé mở mắt ra nhìn, cô giật mình tỉnh dậy.
"Cậu tỉnh rồi à?"
"Lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?"
Khuê kinh ngạc không nói nên lời, cô không tin nổi khi Bách xuất hiện ở đây. Trái lại với vẻ ngạc nhiên của Khuê thì Bách khá bình tĩnh, cậu trầm giọng nhẹ nhàng đáp:
"Mình thấy sĩ số lớp thiếu cậu, có hỏi mấy đứa kia thì chúng bảo cậu ở đây. Cậu không khỏe à?"
"À..ừ nhưng mà giờ đỡ hơn rồi."
"Cứ nằm nghỉ đi, mình đi gọi cô y tế."
"Không cần đâu, mình có bệnh gì đâu?"
"Thế sao cậu lại ở đây?"
Bị Bách hỏi ngược lại khiến Khuê khá lúng túng, cô không biết trả lời cậu thế nào, chẳng lẽ nói mình đau bụng kinh với một người con trai sao? Xấu hổ lắm.
"Chắc chạy mệt phải không?"
"Ừ..đúng vậy."
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, mình không làm phiền cậu nữa."
Bách xoay người rời đi, Khuê thở phào nhẹ nhõm nằm xuống. Một lát sau cô y tế quay trở lại trên tay cầm một vài thứ gì đó. Khuê vươn dậy tính chào cô.
"Ấy, em cứ nằm xuống đi, không cần chào."
Cô đưa một vài miếng dán giữ nhiệt cho Khuê: "Dán cái này vào đỡ đau hơn."
Khuê bất ngờ nhìn cô y tế: "Sao cô..." Khuê chưa kịp hỏi thì cô y tế đã cắt ngang lời Khuê, cô mỉm cười nói: "Sao cô biết chứ gì? Có một bạn nam mới nói với cô nên cô đi lấy vài miếng dán cho em, bạn trai em phải không?"
Khuê chớp đôi mắt to tròn nhìn cô y tế. Bạn nam nào? Chẳng lẽ là Bách? Tại sao cậu lại biết chứ? Rõ ràng lúc nãy...Chẳng lẽ cậu giả vờ như không biết trong khi bản thân đã nhìn ra?
"Bọn con trai nó không hay để ý mấy cái nhỏ nhặt này đâu, bạn trai em làm cô ngạc nhiên đấy."
"Cô ơi bạn ấy không phải là bạn trai em đâu ạ."
"Thế à? Nhưng mà có vẻ thằng bé quan tâm em lắm. Nó thấy biểu hiện của em rồi hỏi cô xem có phải em bị con gái không. Haha, cái thằng này thật là, lúc nói câu đó xong nó ngại lắm. Nó dặn dò cô đủ kiểu, nó còn hỏi làm cách nào để giảm đau hiệu quả không nữa"
Cô y tế cười rồi nói tiếp: "Hiếm có đứa con trai nào ngoan ngoãn, hiểu chuyện như nó lắm lại còn có ngoại hình ưa nhìn nữa."
"Bạn ấy là lớp trưởng lớp em nên quan tâm là điều bình thường thôi ạ."
Khuê nhận lấy miếng dán giữ nhiệt rồi dán lên bụng, cô y tế còn rót cho cô một cốc nước sôi. Cơn đau bụng cũng đã thuyên giảm. Chắc một lát nữa cô có thể về lớp.
Khuê nằm suy nghĩ hành động của Bách hôm nay. Thú thật Khuê có chút cảm động vì sự tinh tế của cậu, đúng là chúng ta không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài của họ. Trước đây Khuê nghĩ Bách không tốt đẹp đến như thế, bây giờ xem ra cô đã có một cái nhìn khác về cậu. Cậu cũng tốt đấy chứ. Ít ra cậu là người có trách nhiệm trên cương vị của một lớp trưởng.
_____
Lời nhắn của tác giả: Hãy theo dõi mình trên Facebook tại đây: https://www.facebook.com/huduongcomat/

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.