Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 17: Tỏ tình




Khuê tròn mắt nhìn cậu như không thể tin vào những lời cậu vừa nói. Bây giờ cậu đang tỏ tình với cô sao? Cậu thích cô sao? Khuê hít một hơi, cười rồi nói:
"Cảm ơn cậu vì đã quý mình, mình cũng quý cậu."
Bách cau mày, cậu có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô:
"Ý mình không phải như thế. Mình thích cậu với tư cách là một thằng con trai thích con gái chứ không phải thích theo kiểu bạn bè. Ai muốn làm bạn với cậu chứ, mình muốn làm bạn trai cậu cơ."
"Mình...mình xin lỗi."
"Tại sao chứ? Là vì mình không đủ tốt sao? Mình biết trước đây mình không được đàng hoàng nhưng mình xin thề là mình chưa làm chuyện gì sai trái để phải hổ thẹn với đời cả. Mình biết cậu cũng đã nghe nhiều tin đồn không hay về mình. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cậu nghĩ về mình như thế nào?"
"Hoàng Bách này."
Bách sững người, hình như đây là lần đầu cô gọi tên cậu, cô không gọi là Bách mà gọi là Hoàng Bách, so với cách gọi kia thì cậu thích cách gọi này hơn. Chỉ cần là Khuê, gọi thế nào cậu cũng thích.
"Mình không nghĩ cậu là người xấu, mình biết cậu rất tốt."
"Vậy thì sao? Cậu nghĩ mình không thật lòng ư?"
"Không phải vậy."
"Mình thích cậu, là thật đó. Mình không nói dối đâu nhưng cậu là người đầu tiên mà mình thích."
Khuê nhìn đôi mắt cậu, cô có thể cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ đáy lòng của cậu, khi cậu nói những lời này với cô, Khuê thấy cậu có phần lo lắng cũng hơi run người.
Cô chưa bao giờ nghĩ Bách là người xấu cả, cứ cho là Bách hư đi nhưng cậu không hỏng. Cậu vẫn là học sinh có thành tích học tập tốt, cậu cũng biết cách lễ phép với người lớn. Cậu là một người rất ưu tú. Nhưng người như cậu sao lại thích cô? Cô có gì khiến cậu thích chứ?
"Tại sao lại thích mình? Xung quanh cậu có vô vàn người tốt đến vậy mà."
Bách cười nhạt, hỏi ngược lại cô: "Thích một người cần phải có lý do sao?" rồi cậu bổ sung thêm: "Mình thích cậu không vì lý do nào cả. Vì đó là cậu nên mới tồn tại chữ thích."
Ai bảo Bách nhạt nhẽo không văn vẻ? Rõ ràng cậu có thể thốt ra những lời mật ngọt khiến trái tim cô tan chảy thế này cơ mà. Tim Khuê đập liên hồi, đây là lần đầu tiên có ai đó tỏ tình với Khuê nên cô không biết phải làm sao.
Hóa ra cảm giác được tỏ tình là như thế này, Khuê túm chặt lấy quai túi, không biết nên cho cậu câu trả lời thế nào mới là phù hợp. Bởi Khuê chưa bao giờ nghĩ đến việc Bách thích mình, thú thật cô có chút rung động với cậu nhưng cô vẫn chưa rõ cảm giác này có thật sự là vì thích cậu hay không. Khuê vẫn chưa rõ cảm giác mình dành cho cậu.
Thấy Khuê có phần khó xử, Bách cũng không muốn làm khó cô nữa. Cậu tiến tới ôm lấy hai vai cô, cúi xuống để cô có thể nhìn rõ mặt mình:
"Mình biết cậu vẫn chưa sẵn sàng vì thế mình cho cậu thời gian suy nghĩ. Khi nào có câu trả lời thì hãy nói với mình, mình không muốn nghe lời từ chối của cậu bây giờ đâu." Bách trầm giọng nói nhẹ, dường như cậu đã dùng hết tất cả sự dịu dàng cho những lời này.
Bách lấy cuốn album đặt vào tay Khuê: "Cái này cậu phải nhận, không được từ chối. Là quà mình cảm ơn vì cậu đã hướng dẫn mình trong quá trình đu idol."
Bách kiên quyết dúi cuốn album vào tay Khuê khiến cô không thể nào từ chối được mà cậu cũng không cho Khuê cơ hội từ chối, cậu bắt cô phải nhận nếu không thì cậu sẽ không đem về thế nên Khuê đành nhận vậy.
Sau khi Bách thổ lộ xong, cả hai đi dạo một chút rồi về. Dọc đường cả hai không nói với nhau câu nào, Khuê thì thấy căng thẳng nhưng nhìn Bách trông khá thoải mái, có lẽ sau khi bày tỏ lòng mình xong thì cậu cũng thấy nhẹ nhõm hơn là giữ mãi trong lòng.
Về đến nhà, Khuê nằm úp mặt trên giường, cô nhớ lại những lời cậu vừa nói mà mặt đỏ cả lên. Khuê lắc đầu cố quên đi, cô đi tắm rửa qua người một chút rồi ngồi xem cuốn album cậu đưa cho mình, Khuê khẽ vuốt ve chúng. Cô đang nghĩ không biết ngoài cô ra thì cậu có tặng quà 20/10 cho một người con gái khác không nhỉ?
Ôi! Cái gì đây? Cậu có tặng cho ai thì có liên quan gì đến cô chứ? Khuê cất cuốn album vào trong tủ sau đó lên giường đắp chân nằm ngủ.
Bên phía Bách, cậu mới tắm xong. Trên mái tóc còn có dính một vài giọt nước. Cậu khoanh tay trước ngực, nhìn chính mình trong gương mãi rồi lẩm bẩm một mình:
"Mình đẹp trai như thế này, cậu ấy mà không đồng ý thì hơi phí. Lông mày rậm, mũi cao thẳng tấp, mắt hai mí cuốn hút, đôi môi mỏng tanh. Chính mình mà còn chết mê vì vẻ đẹp của mình chẳng lẽ Bích Khuê không để ý?"
Bách đứng lẩm bẩm một mình, cậu vừa khen mình vừa thắc mắc liệu vẻ đẹp của mình có thực hay không? Tại sao Khuê không đồng ý? Hay cô ngại? Hay là do mình không đủ đẹp, không đủ tốt sao?
Lúc mẹ Nga đi ngang qua phòng con trai mình, bà khẽ mở nhẹ cửa thì thấy hành vi bất thường của con trai mình, bà hốt hoảng chạy về phòng.
"Bố nó ơi, thằng Bách nhà mình bị làm sao ấy."
Bố Hải đang ngồi uống trà đọc báo nhàn hạ nghe mẹ Nga nói cũng tò mò, khó hiểu nhìn bà rồi hỏi:
"Làm sao?"
"Chẳng hiểu nó bị cái gì mà cứ đứng nhìn trong gương xong lẩm ba lẩm bẩm một mình."
"Em nói thật không?"
"Thật mà."
Thế là hai người lại qua phòng Bách lén rình cậu, Bách vẫn cứ đứng lẩm bẩm nói gì đó rồi cậu đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn nghe cậu đọc mấy hằng đẳng thức đáng nhớ, công thức lượng giác rồi lại ngồi trên máy tính gõ code.
"Theo như kinh nghiệm của anh thì thằng bé đang bắt đầu bước ra thế giới của con người rồi đấy."
"Hả? Thế trước anh coi con trai tôi là động vật à? Tôi đánh chết anh."
Mẹ Nga giơ tay đánh loạn xạ khiến bố Hải sợ hãi, ông nhanh chóng chụp lấy tay bà, vuốt lưng bà rồi bảo:
"Ấy ấy em bình tĩnh, nhìn biểu hiện của thằng bé thì anh đoán nó đang yêu. Biểu hiện đầu tiên của một thằng con trai khi yêu chính là căng thẳng, thậm chí có phần tự ti nữa. Em không thấy nó cứ soi gương xem bản thân mình có đẹp không à?"
"Thế..người nó thích là ai? Không được, mai em phải hỏi bé Khuê xem con bé có biết không đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.