Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 19: Cõng hay bế?




Một giọng nói vang lên, Khuê chưa kịp quay lại nhìn thì đã bị một cánh tay kéo vào, cô ngã vào lòng của người đó nhưng chiếc xe máy kia đã sượt qua chân cô trước. Định thần một hồi thì Khuê cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu có sao không?" Bách lo lắng hỏi.
Khuê ngạc nhiên nhìn Bách:"Sao cậu lại ở đây?"
Bách không quan tâm đến câu hỏi của cô cho lắm, cậu cau mày nhìn vết thương trên đầu gối Khuê: "Chảy máu rồi."
Khuê cũng nhìn xuống đầu gối mình, hôm nay cô mặc áo phong trắng phối quần đùi đen nên dễ nhìn thấy da thịt, đúng là chảy máu thật, ban nãy không có cảm giác đau bây giờ lại thấy rát.
Bách tức giận, cố gắng không chửi thề: "Mấy thằng đó đi xe kiểu gì vậy chứ?" rồi cậu quay sang nhìn Khuê lo lắng hỏi: "Đau lắm không?"
Khuê lắc đầu, cô tính tránh xa cậu thì bị Bách giữ lại: "Xin phép cho mình làm điều này."
Bách cúi người xuống bế Khuê lên một cách nhẹ nhàng, Khuê giật mình theo phản xạ ôm chặt lấy cổ cậu: "Cậu làm gì thế? Thả mình xuống."
Bách bế Khuê lại gần một quán ăn vặt gần đó, cậu đặt cô xuống ghế:"Ở đây chờ mình chút."
Bách chạy đi đến tiệm thuốc gần đây nhất, mua thuốc khử trùng và một vài miếng dán băng bó vết thương. Cậu sốt ruột cả lên bảo người ta bán gấp cho mình, chẳng mấy chốc Bách đã quay lại chỗ Khuê.
"Xin lỗi, để cậu chờ rồi."
Bách khụy một đầu gối xuống, cậu lấy thuốc khử trùng nhỏ vào tăm bông chấm chấm nhẹ trên đầu gối Khuê, cậu vừa thổi vừa nói: "Đau thì nói với mình nhé."
Khuê khó xử nhìn cậu bôi thuốc cho mình, cô tỏ ý từ chối: "Để mình tự làm." nhưng Bách nào chịu: "Ngồi yên nào."
Khuê cũng không còn cách nào khác đành im lặng để cậu xử lý vết thương cho mình. Bách rất tỉ mỉ khi bôi thuốc cho Khuê, cậu làm rất nhẹ nhàng và cẩn thận, Khuê chỉ cảm thấy rát nhẹ một chút chứ không hề đau. Cô vẫn có thể chịu được mà không phát ra tiếng kêu.
Có lẽ Khuê không biết nhưng đây là lần đầu tiên Bách xử lý vết thương cho ai đó, trước đây cậu cũng bị chấn thương khi chơi bóng đá nhưng toàn có bác sĩ riêng xử lý vết thương, ốm đau cũng có mẹ chăm sóc, cậu không cần làm gì cả.
Bách có khả năng tiếp nhận và xử lí thông tin một cách linh hoạt, cậu có trí nhớ rất tốt, cậu chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ được quy trình thực hiện và bắt tay vào thực hành ngay, dẫu vậy cậu vẫn không tự tin lắm khi xử lý vết thương cho Khuê, bởi chỉ cần có một sai sót nhỏ thôi cũng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng vì thế Bách rất cẩn thận.
Bách dán băng urgo lên vết thương của Khuê, cậu ngước lên nhìn Khuê: "Xong rồi."
Hai ánh mắt chạm nhau, Khuê nhìn sang chỗ khác. Tư thế này, cậu ngồi xổm ngước nhìn cô bằng ánh mắt không thể dịu dàng hơn, giống như cách hoàng tử ngồi đeo giày cho công chúa vậy đó.
"Cảm ơn cậu." Khuê nói.
Bách chỉ gật đầu nhưng vẫn còn lo lắng, cậu lấy điện thoại ra gọi cho công an: "Vâng ạ, biển số là 29-XXXX."
Khuê trầm trồ không nói nên lời, mới chỉ lướt qua một khoảnh khắc mà cậu có thể nhớ rõ tên biển số xe đó, chẳng trách bình thường cậu nhắm mắt mà thầy gọi trả lời đáp án vẫn chính xác. Ngưỡng mộ những người nhạy bén với các con số ghê.
Bách gọi vài món ăn vặt ra, nào là bánh tráng trộn, cút lộn xào me, chè bưởi, cá viên, xúc xích. Chợt Bách nhớ ra gì đó, hình như Khuê không hay ăn mấy món này có thể do Khuê có chế độ ăn uống đặc biệt.
"Cậu ăn được không?" Bách ngập ngừng hỏi.
Khuê khá bất ngờ khi cậu hỏi câu này, cô gật đầu: "Được chứ."
Hai người ăn uống khá vui vẻ. Như mọi khi, Bách là người thanh toán. Khuê đứng dậy, Bách nhanh chóng đỡ cô: "Cậu đi được không đấy?"
Khuê cười xua tay: "Vết thương nhỏ thôi mình vẫn đi được."
Khuê lê vài bước, cô suýt ngã, may có Bách ở đằng sau đỡ kịp, ai ngờ nó rát thế chứ. Bách đi lên trước Khuê, cậu ngồi xuống: "Lên đi."
"Hả?" Khuê ngơ ngác.
"Mình cõng cậu, chân thế này về nhà kiểu gì?"
"Thôi, không cần đâu mình tự đi được."
"Cậu không lên vậy thì mình đành bế cậu vậy."
Khuê hoảng hốt, ai chứ Bách là làm thật đó. Cô vội vàng leo lên để Bách cõng mình, Khuê cảm thấy ngượng kinh khủng luôn đặc biệt sau cái hôm Bách tỏ tình thì cô không thể đối mặt với Bách như bình thường được. Bách thấy Khuê ngoan ngoãn nghe lời thì cười nhẹ một cái.
Đi dọc đường cả hai không nói với nhau câu nào, đến nhà cũng là lúc mẹ Khuê đi làm về. Thấy Bách cõng Khuê, bà liếc nhìn đôi chân cô cau mày hỏi:
"Con làm sao đấy?"
Khuê chưa kịp trả lời mẹ thì Bách đã lên tiếng trước: "Chân bạn ấy bị thương nên cháu cõng bạn về nhà ạ."
Bách vừa cõng Khuê vào nhà vừa kể lại mọi chuyện cho mẹ Khuê nghe. Bà nghe xong khá tức giận: "Dạo gần đây nhiều tay lái ẩu lắm, con phải cẩn thận. Chuyện hôm nay cô cảm ơn Bách nhiều nhé."
Mẹ Thắm lấy cho Bách chút bánh kẹo và hoa quả để cậu ăn, Bách theo lẽ thường thì nhận lấy rồi cảm ơn nhưng cậu không ăn nhiều lắm. Đây là lần đầu tiên Bách đến nhà Khuê, cậu bỗng thấy hối hận khi trước đây không theo mẹ qua đây chơi. Nếu cậu mà biết đây là nhà của crush tương lai, nếu có thể quay ngược lại quá khứ cậu sẽ đi theo mẹ nhiều hơn.
Bách ngồi lại một lúc thì tạm biệt hai mẹ con Khuê rồi đi về. Về đến nhà, mẹ Bách tra hỏi cậu, bà thấy từ cái hôm Bách đứng nói chuyện với gương là bà thấy không ổn rồi, bà không dám hỏi cậu có đang yêu ai không nhưng nghe cậu nói mới từ nhà Khuê về, Khuê đang bị thương ở chân thì tối hôm đó bà cũng qua nhà Khuê luôn.
"Chân cháu có đau lắm không Khuê?" Mẹ Bách lo lắng hỏi.
"Dạ chân cháu vẫn ổn ạ, có Bách kịp sơ cứu nên không sao ạ, khoảng vài ngày là lành lại thôi." Khuê lễ phép đáp.
Mẹ Bách nghe Khuê nói Bách sơ cứu cho mình thì ngạc nhiên: "Cháu nói Bách nhà cô sơ cứu cho cháu sao?"
"Vâng ạ."
Cô Nga như không thể tin vào mắt mình, cái thằng này nó còn không sơ cứu được cho bản thân mình mà có thể sơ cứu cho người khác đặc biệt là với con gái nữa chứ. Nhưng cô Nga cũng tin Khuê là đứa trẻ ngoan nên không nói dối bà làm gì. Bà ngập ngừng một chút rồi khéo hỏi Khuê:
"Thằng Bách nhà cô dạo gần đây hình như đang thích ai đó phải không Khuê?"
"Dạ?" Khuê hơi giật mình trước câu hỏi của mẹ Bách.
"Cô thấy nó lạ lắm, nó tự giác hơn mọi khi, nhiều lúc nó cứ ngồi thất thần rồi nói mấy câu gì kỳ lạ lắm. Bố nó bảo đó là dấu hiệu của một thằng con trai khi thích một ai đó. Khuê nè, trong lớp cháu thấy nó có chơi thân với bạn nữ nào không?"
"Dạ không ạ."
"Thật ra cô không cấm nó yêu sớm nhưng nhìn nó cứ thất thần như thế cô thấy hơi lo, chắc cô bé kia không chịu đáp lại tình cảm của nó. Bách nhà cô nhìn chơi bời lêu lỏng vậy thôi chứ nó là đứa trẻ ngoan, cũng tại gia đình cô không quan tâm đến cảm xúc của nó nên mới đâm ra vậy thôi."
Khuê im lăng nghe mẹ Bách nói, cô cũng gật đầu đồng ý: "Bách rất tốt ạ, trước đây cháu và cậu ấy không thân nhau lắm nên chúng cháu không có dịp tiếp xúc nhiều nhưng khi tiếp xúc với cậu ấy thì cháu đã thay đổi suy nghĩ của mình rồi."
Nghe Khuê khen con trai mình, cô Nga cũng cười cười: "Mặc dù nó còn có nhiều khuyết điểm nhưng nó biết cách sửa đổi, không biết cô bé kia trông như thế nào nhỉ? Cô tò mò không biết con gái nhà ai mà có thể khiến thằng con trai của dì mê đắm đến như vậy. Trước đây cô thấy nó có nhắc đến con gái đâu."
Khuê hơi chột dạ một chút, cô chỉ cười cho qua mọi chuyện. Khuê cũng không ngờ khi Bách thích một ai đó lại trở nên kỳ lạ như thế, vậy mà trước mặt cô cậu lại tỏ ra rất bình thường. Thực tế là cả hai đều rất căng thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.