Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 26: Từ chối




Ngày hôm sau, giờ ra chơi, cả lớp người thì đi căn tin, người thì chơi bóng, người thì đến thư viện mượn sách. Trong lớp chỉ còn mỗi mình Bách, cậu đang loay hoay viết thư tình ẩn danh cho Khuê. Vừa viết, cậu vừa xé vì không hài lòng, vừa lẩm bẩm: "Phải thật lãng mạn, phải thật tình cảm."
Bách nắn nót từng chữ: "Gọi em là cỏ, còn anh là bò. Vì em là nguồn sống duy nhất của anh.", "Gọi em là thóc, còn anh là gà. Vì trong bụng dạ anh chỉ chứa mỗi mình em mà thôi."
Bách viết xong thì đọc đi đọc lại, cho đến khi nghe thấy giọng nói của người sẽ nhận được bức thư tình của mình:
"Cậu đang làm gì thế?" Khuê đang đứng trước mặt cậu từ bao giờ, trên tay đang cầm chồng sách mới mượn từ thư viện.
Thấy Khuê, Bách giật mình vội vàng giấu bức thư đi, cậu lắc đầu: "Có làm gì đâu."
Khuê cũng không để ý nữa mà ngồi xuống lướt đống sách kia, Bách thở phào. Kiểu này mà gửi cho cô chắc chắn cô biết cậu viết mất. Thôi, để khi khác vậy.
Sắp tới, công ty bố Bách tổ chức tiệc kỷ niệm 20 năm thành lập công ty, gia đình Khuê cũng được mời đến. Lúc tan học, Bách đi sau Khuê hỏi: "Tiệc kỷ niệm thành lập công ty bố mình cậu có đến không?"
Khuê lắc đầu: "Mình không thích nơi đông người, tiệc tùng cũng là một nơi để mọi người lồng ghép chuyện quan hệ làm ăn, mình không hứng thú lắm."
Bách cảm thấy hơi buồn, cậu thở dài. Bách cũng không có hứng thú với bữa tiệc đó chỉ là cậu nghe bố nói có mời cả gia đình Khuê đến mà cô không đi vậy cậu cũng ở nhà luôn.
Đến hôm bữa tiệc diễn ra, mẹ cô đã chuẩn bị từ rất lâu, trang điểm, thay đồ hết cả mấy tiếng đồng hồ.
"Bé Bông, con cũng mau thay đồ chuẩn bị đi đi."
"Sao ạ?"
"Sao chăng gì nữa, thay đồ nhanh lên, con phải đi với bố mẹ."
"Vâng."
Hôm nay cả gia đình Khuê đều đến dự bữa tiệc này. Đến nơi, bố mẹ Bách chạy đến tiếp đón mọi người rất nồng nhiệt. Hôm nay Bách mặc một bộ vest khiến cậu trưởng thành hơn mọi khi, bộ đồ dường như thiết kế sẵn cho Bách vậy, cậu mặc rất vừa, không giống trẻ con tập mặc đồ người lớn cho lắm. Bách có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, vai rộng, có cơ bắp đang rất phát triển, đôi chân thon dài và săn chắc. Bách toát lên vẻ cao quý, trưởng thành lại lịch lãm. Nếu không ai biết cậu là con trai của chủ nhân bữa tiệc này thì có lẽ họ nghĩ cậu là một doanh nhân trẻ tuổi nào đấy.
"Cháu là Khuê phải không? Đây là lần đầu tiên chú gặp cháu đấy." Bố Bách mỉm cười nhìn Khuê.
"Vâng, cháu chào chú ạ." Khuê lễ phép đáp.
"Bách ơi, lại dẫn bạn đi chơi." Mẹ Nga vẫy vẫy tay ý bảo Bách lại, sau đó bà nhìn bố mẹ Khuê và nói: "Chỗ người lớn bàn chuyện làm ăn, bọn trẻ như hai đứa dễ nhàm chán. Để Bách dẫn con bé đi chơi đâu đó."
Bữa tiệc được diễn ra tại công ty của nhà Bách, Khuê có thể thấy mọi người đã dày công chuẩn bị như thế nào. Tổ chức tiệc kỷ niệm thành lập công ty không chỉ đơn thuần là để nâng ly cùng chúc mừng công ty đã trải qua một chặng đường dài để đi đến ngày hôm nay.
Ẩn chứa trong sự kiện này còn mang một ý nghĩa quan trọng của của một doanh nghiệp. Đó là nơi để mọi người thiết lập các mối quan hệ với khách hàng, nhà đầu tư và cũng là cách để gửi lời cảm ơn đến đội ngũ nhân viên đã gắn bó với công ty. Đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để doanh nghiệp thực hiện chiến lược marketing - truyền thông, là dịp để quảng bá thương hiệu của mình và thiết lập mối quan hệ mới với nhiều khách hàng tiềm năng.
Được tổ chức ngoài trời tại sân golf của công ty, nơi được xem có view đẹp nhất công ty. Từ đây, Khuê có thể nhìn bao quát toàn bộ những tòa nhà cao tầng của công ty. Thiên nhiên nơi đây cũng rất chiều lòng người, sự tươi mới, xanh mát của cỏ cây cùng sự hào nhoáng được thắp lên bởi ánh đèn lấp lánh, máy chiếu, loa, các thiết bị ánh sáng, âm thanh tạo nên sự đối lập kích thích thị giác của người nhìn.
Không khó để nhận ra ông ty đã chi rất nhiều tiền để tổ chức bữa tiệc này, Khuê có thể thấy nhiều MC, ca sĩ nổi tiếng được mời đến để dẫn dắt chương trình trở nên sôi động hơn. Bố của Bách bước lên phát biểu lý do của bữa tiệc, vinh danh, khen thưởng các nhân viên. Cũng có khá nhiều nội dung, sau khi bố Bách phát biểu xong thì tất cả mọi người đều vỗ tay.
Khuê nhìn mặt mày Bách cau có, cô hỏi: "Cậu bị ép đến đây à?"
Nghe Khuê hỏi thì Bách cũng nhìn sang, vì tiếng ồn của loa và tiếng vỗ tay của mọi người đã lấn át đi giọng của Khuê khiến cậu không nghe được, cậu cúi sát lại gần Khuê: "Cậu nói gì cơ?"
Khuê cố nói to để Bách nghe: "Mình nói là cậu bị ép đến đây à?"
Bách bật cười: "Cậu cũng bị ép chứ gì?"
Khuê nghe xong cũng vô thức cười, tiệc tùng của người lớn không phù hợp với hai cô cậu cho lắm. Bách đột nắm tay Khuê khiến cô giật mình muốn giựt ra: "Đi thôi, để mình dẫn cậu đến nơi này yên tĩnh một chút."
Khuê nghe vậy cũng để mặc cậu kéo mình đi, dù sao cô cũng không mặn mà lắm với bữa tiệc. Bách dẫn Khuê đến gần một hồ bơi, họ ngồi ra xa ở đó một chút. Nơi này cách bữa tiệc không xa nhưng cũng đủ để tránh được một chút tiếng ồn.
Bách đưa cho Khuê một hộp sữa chua dâu:"Này, cho cậu. Cậu thích nhất là sữa chua phải không? Mình không biết cậu thích cậu thích vị gì nên lấy đại vị dâu."
Khuê ngạc nhiên nhìn Bách: "Sao cậu biết mình thích sữa chua."
"Hôm bữa mình gọi trà sữa mà thấy cậu đâu có uống, cậu cứ nhìn chằm chằm vào mấy hộp sữa chua."
"Lộ liễu vậy luôn sao?" Khuê bất ngờ.
"Cũng không hẳn."
Một người thật lòng thích bạn thì sẽ để ý bạn đến từng chi tiết nhỏ nhất, người ấy biết bạn thích gì, ghét gì cho dù bạn không nói ra hay biểu hiện rõ thì người ấy vẫn biết.
"Đẹp lắm." Bách đột nhiên nói khiến Khuê khó hiểu không biết cậu đang nói gì: "Cậu nói gì cơ?"
Bách trầm giọng đáp: "Ý mình là bộ đồ của cậu rất đẹp." rồi Bách âm thầm bổ sung trong lòng những lời mà Khuê không biết: "Cậu cũng rất đẹp."
Khuê mỉm cười: "Cảm ơn cậu, hôm nay cậu cũng rất ngầu."
Bách mở to hai con mắt, vẻ mặt ngạc nhiên, cậu chỉ tay vào mặt mình: "Cậu khen mình?"
Khuê gật đầu: "Đúng vậy"
Bách quay mặt nhìn ra chỗ khác, cậu đưa tay đặt lên trước ngực, trái tim cậu đập liên hồi. Cảm giác nóng nực tuôn trào lên gương mặt của cậu, thoáng chốc mặt cậu đã đỏ bừng lên. Rõ ràng mấy ngày hôm trước cậu đã lấy hết tất cả dũng khí để tỏ tình cô nhưng bây giờ khi đối diện với cô khiến tất cả dũng khí khi ấy của cậu biến mất. Có lẽ Khuê không biết, một câu khen ngợi đó của cô thật sự là một chất kích thích tác động vào các dây thần kinh, mọi tế bào trong người cậu.
Sự rung động thoáng lướt qua trong bầu không khí mập mờ này, Khuê không muốn thừa nhận nhưng trái tim cô đã không làm theo ý muốn của chủ nhân nữa rồi. Sự dịu dàng và tinh tế của Bách đã chậm rãi chạm vào ổ khóa trái tim, cô cảm giác ổ khóa kia đang bị lung lay, sắp không giữ vững được rồi.
Liệu cô có quá ích kỷ hay không? Một người tự do muốn giang rộng đôi cánh bay khắp thế gian như con chim đại bàng, một vầng quang sáng chói lọi rực rỡ ấy liệu có chấp nhận thu hẹp lại ánh hào quang để ở cạnh một người như cô? Cậu rạng rỡ tỏa sáng như ánh mặt trời, còn thế giới của cô vốn ảm đạm bởi những gam màu đen tối. Liệu cô có quá tham lam khi muốn giữ cậu bên mình?
Trong lòng Khuê đang đấu tranh giữa việc mở lòng với cậu hay khóa chặt lại trái tim của mình để không nghĩ đến việc thích cậu. Trong chuyện tình cảm không phải chỉ cần hai trái tim rung động với nhau là có thể đến được với nhau, có rất nhiều lý do khiến cho mối tình không thể có kết quả tốt đẹp. Và cũng chính tình cảm đơn thuần bộc phát từ cả hai trái tim sẽ ràng buộc đi tương lai của chính họ.
Bách im lặng một lúc rồi cậu mấp mấy môi, nghiêm túc gọi Khuê: "Khuê này, cậu đã từng rung động với mình dù chỉ một chút chưa?"
Khuê cũng khá bất ngờ khi nghe câu hỏi này của cậu, cậu rất nghiêm túc khi hỏi câu này và cũng có một chút lo lắng để chờ đợi câu trả lời của Khuê.
Khuê nhìn xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng của cô thoang thoảng bên tai Bách: "Nếu mình nói chưa từng rung động với cậu thì là giả", cô khựng lại rồi nói tiếp: "Nhưng mình không muốn điều đó xảy ra nữa."
Khuê quay mặt sang nhìn Bách, chậm rãi nói: "Lời tỏ tình hôm trước của cậu, bây giờ mình sẽ trả lời. Mình xin lỗi nhưng mình xin phép từ chối."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.