Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 27: Trấn an




Bách đưa đôi mắt đen láy nhìn Khuê, trong ánh mắt thoáng có chút buồn bã vừa có chút thất vọng, mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần để đón nhận chuyện Khuê sẽ từ chối nhưng lý trí của cậu vẫn còn tỉnh táo, bộ não đang suy luận để phân tích ý Khuê muốn nói.
Cô nói chưa từng rung động với cậu là giả tức là cô cũng có tình cảm với cậu. Vậy có nghĩa Khuê cũng thích cậu nhưng cô đang cố đè nén thứ cảm xúc ấy trong lòng và không muốn thích mình nữa.
"Rõ ràng cậu cũng có tình cảm với mình, vậy tại sao cậu lại muốn mình tránh xa cậu? Là vì cậu nghĩ tình cảm của mình là nhất thời? Cậu nghĩ mình chỉ đơn thuần là hứng thú với cậu thôi phải không? Hay là cậu ghét mình? Mình đã làm gì sai sao? Mình sẽ sửa mà." Bách vội vàng hỏi cô, cậu không biết mình đã làm gì khiến cô không muốn thích mình.
Khuê nắm chặt vạt váy, cô không muốn thốt ra những lời làm tổn thương Bách một chút nào: "Đủ rồi, mình không muốn nghe cậu nói nữa. Mình không thích cậu, đơn giản chỉ có như vậy thôi."
Nói rồi Khuê đứng dậy rời đi, Bách đứng ở đó nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Khuê, cậu đứng trơ ra nhìn cô. Lần đầu tiên thiếu niên ấy bày tỏ tình cảm với một người con gái cũng là lần đầu tiên thiếu niên bị người ta từ chối.
Rõ ràng cô có tình cảm với cậu mà nhưng tại sao cô lại cố gắng để đẩy cậu ra xa?
Bách không hiểu, cậu cần nghe một câu trả lời thích hợp hơn, câu trả lời của Khuê chưa đủ thuyết phục cậu. Nghĩ là làm, Bách đuổi theo Khuê.
"Cô bé, cẩn thận."
Một chị nhân viên đang bưng bê đồ đột ngột hét lớn, Khuê giật mình quay sang, lúc cô không đề phòng thì chị nhân viên va vào mình, đồ được chị bưng văng tung tóe còn Khuê thì bị trượt chân:"Aaa."
Khuê ngã xuống hồ bơi, cô hoảng loạn vùng vẫy. Bách hốt hoảng vội vàng nhảy xuống cứu Khuê.
Phía bên kia, mọi người cũng vì tiếng hét của Khuê mà dần chú ý về phía này. Sau khi Bách đưa Khuê lên bờ, sắc mặt cô trắng bệch, lộ lên vẻ sợ hãi. Bách vuốt lưng Khuê, cậu lo lắng hỏi: "Cậu có sao không?"
Nhưng Khuê không đáp lại Bách, cô hoảng loạn vùng vẫy, Khuê vừa khóc vừa lấy tay đập vào đầu của mình, Bách thấy thế giữ lấy hai vai Khuê lại, cậu ép Khuê đối diện mặt mình: "Không sao rồi, có mình ở đây, đừng sợ nữa."
Cảm thấy Khuê đã không còn ý thức được mình đang ở đâu, Bách ôm chặt Khuê vào lòng mặc cho cô giãy giụa, cậu vỗ về Khuê, cố gắng hết sức để trấn an cô: "Mọi chuyện qua rồi, mình xin lỗi, là lỗi của mình."
Bách ôm Khuê rất chặt nhưng lời nói lại rất dịu dàng, mặc dù dùng sức nhưng cậu đã cố gắng nới lỏng một chút để Khuê không thấy khó chịu. Không biết vì giọng nói trấn an của Bách quá ấm áp hay vì đã quá sợ hãi khi bị rơi xuống nước. Khuê thở đều, cô ho vài cái rồi dần dần thiếp đi trong lòng Bách.
Bách cũng sợ không kém gì Khuê, lúc thấy cô rơi xuống nước cứ vùng vẫy mãi. Nhìn là đoán được Khuê không biết bơi, chắc có lẽ điều này đã gây ra ảnh hưởng nặng nề về tâm lý của Khuê khiến cô luôn trong trạng thái mình sẽ bị chìm hoặc ngập trong bể nước bất cứ khi nào.
Mọi người dần tụ tập lại cạnh Bách và Khuê, tất cả đều hoang mang và lo lắng khi nhìn Khuê cả người ướt sũng nằm gọn trong vòng tay của Bách.
Bố mẹ Khuê vội vàng đến cạnh xem xét tình hình, họ lo lắng nhìn Khuê. Anh trai Khuê là người chạy đến tách Khuê ra khỏi Bách, anh bế Khuê lên rồi nhìn sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ của Khuê, anh cau mày.
"Ôi trời con gái tôi, sao lại xảy ra chuyện này chứ?" Mẹ Khuê hốt hoảng chạy đến xem con gái mình.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
"Tôi xin lỗi, là tôi không cẩn thận đụng trúng cô bé. Tôi thành thật xin lỗi."
Cô nhân viên liên tục cúi đầu xin lỗi, sắc mặt bố mẹ Bách hiện rất khó coi. Hai người đều áy náy không biết nên cư xử ra sao để cho vừa lòng gia đình Khuê, vì nhân viên của họ mà khiến con gái nhà người ta suýt nữa chết đuối. Chưa kể đến việc bố của Khuê là đối tác làm ăn lớn của ông chỉ riêng việc này thôi cũng đủ để các khách mời có cái nhìn không tốt về cách tổ chức, chuẩn bị của công ty ông.
"Con bé có làm sao không? Hay là đưa nó đến bệnh viện." Mẹ của Bách lo lắng lên tiếng.
Khuê bây giờ mặt mày tái mét khiến mọi người ai cũng sợ hãi. Khuê lập tức được đưa đến bệnh viện kiểm tra, mẹ của cô đã thay cho cô một bộ đồ để giữ ấm cơ thể.
"Hiện tại cứ để cho cô bé nghĩ ngơi đã, gia đình nên cẩn thận không cho cô bé tiếp xúc nhiều với nước lạnh, vốn cơ thể cô bé dễ bị nhiễm lạnh nên cần phải chú ý đến việc giữ ấm cơ thể nhiều hơn. Tuy nhiên theo tôi thấy có vẻ cô bé rất sợ nước lạnh đúng không?"
Bác sĩ vừa nói xong thì sắc mặt mọi người trong gia đình Khuê đều chùn xuống: "Vâng, đúng vậy."
Bác sĩ cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ dặn dò một chút. Bách vẫn ở đây quan sát tất cả, hóa ra Khuê sợ nước lạnh chẳng trách lúc đó Khuê phản ứng mạnh mẽ đến như vậy.
Sau sự cố của Khuê thì bữa tiệc phải hủy bỏ, bố của Bách phải thay mặt gửi lời xin lỗi vì đến gia đình Khuê vì đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn này ông cũng xin lỗi vì đã kết thúc bữa tiệc và hứa sẽ khắc phục sai sót của mình. Cũng may có Bách là con trai của ông kịp thời cứu Khuê đã tạo ấn tượng lớn trong mắt mọi người nên cũng không gây ảnh hưởng nghiêm trọng lắm.
Hôm đó Khuê sốt cao, mẹ cô là người ở cả đêm để chăm sóc Khuê, cả nhà ai cũng lo lắng cho Khuê. Sự việc ngày hôm nay một lần nữa dọa họ sợ chết khiếp rồi, lẽ ra họ nên ở bên cạnh trông chừng và kiểm tra Khuê mới đúng, họ không muốn điều đó lại lặp đến với Khuê thêm lần nữa.
Khuê bị ốm nên không thể đến trường được, cô nghỉ 2 ngày. Những ngày đó Bách đều đến thăm cô và đem vở ghi chép đến cho Khuê, cậu chỉ lấy cớ đến với tư cách lớp trưởng và nhận lỗi từ phía gia đình mình nên bố mẹ bắt cậu sang hỏi han tình hình Khuê nhưng thật ra trong lòng cậu luôn thấp thỏm, lo lắng cho Khuê, chính cậu tự nguyện đến chứ chẳng có một ai có thể ép buộc được cậu.
Ở một góc trong nhà Khuê, anh trai cô và Bách đang đứng đối diện nhau.
"Nhóc thích em gái anh à?"
Anh Khang thẳng thừng hỏi như vậy khiến Bách cảm thấy khá bất ngờ nhưng cậu không biểu hiện rõ ra, có lẽ những cử chỉ ấm áp của cậu dành cho Khuê không khó để phát hiện ra hơn nữa anh Khuê lại là con trai, anh hiểu tâm lý của một người con trai khi người đó thích một cô gái.
"Vâng, em thích cậu ấy."
Nghe Bách thừa nhận nói ra tình cảm của mình, anh Khang cảm thấy Bách có chút bản lĩnh, ít ra thằng nhóc này nó dám thích dám thừa nhận, cũng không ngại ngùng che dấu như mấy thanh niên ở độ tuổi như cậu.
"Vậy anh cũng nói cho nhóc biết luôn, anh không đồng ý mối quan hệ này."
"Lý do là gì?"
"Có rất nhiều lý do nhưng anh nghĩ hai đứa không hợp nhau đâu."
Bách cười nhạt, hai anh em nhà Khuê đúng là đưa ra những lý do không có tính thuyết phục chút nào. Cậu cảm thấy sự cự tuyệt của Khuê dành cho mình, phản ứng của anh trai Khuê dường như đang mách bảo cho cậu biết cả hai đang che giấu một điều gì đó mà cậu không biết.
"Với cả anh cũng không muốn để em gái mình vào tay của một thằng con trai khác, nhóc đừng có mà để ý em gái của anh" Anh Khang khoanh tay nhìn Bách đầy thách thức.
"Nếu em nói không thì sao?" Bách nhìn thẳng vào mắt anh, đáp lại cái nhìn thách thức của anh bằng ánh mắt chứa đầy sự kiêu ngạo như muốn nói với anh rằng mình quyết không bỏ cuộc.
"Vậy thì cả hai chúng ta sẽ xảy ra một cuộc chiến lớn đó."
"Vậy thì chiến thôi, em sẽ không từ bỏ đâu." Bách tiến lại gần anh Khang, chiều cao của cả hai tương đương nhau, cậu đứng không sát gần anh nhưng đủ để anh nghe thấy những lời nói thì thầm của Bách vào tai mình: "Tương lai sau này có lẽ anh phải gọi em một tiếng "em rể" đấy anh vợ ạ.""
Anh Khang giật mình, trừng mắt nhìn Bách: "Cái thằng..."
Bách nói xong cúi đầu chào anh rồi ra về để lại anh một mình trong sự tức giận. Cái thằng ranh con này, lấy đâu ra cái sự tự tin đó thế. Không được, anh phải giữ chặt em gái của mình thôi, không thể cho thằng nhóc đó cơ hội được. Mới tí tuổi đầu mà nguy hiểm quá, bọn trẻ thời nay láo thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.