Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 29: Trầm cảm




Sau một lúc năn nỉ Lâm, cuối cùng Công cũng có số điện thoại của Khuê. Cậu vội vàng gõ số gọi điện cho Khuê.
Phía bên kia, Khuê mới tắm xong, đầu tóc còn ướt chưa được sấy khô. Tiếng chuông điện thoại làm động tác chạm vào máy sấy của Khuê dừng lại. Là số lạ, cô thử nhấc máy lên xem.
Phía bên kia vội vàng nói, giọng gấp gáp cho thấy đang có chuyện không hay xảy ra: "Bích Khuê, cậu đang ở đâu? Tôi là Công nè, cậu làm ơn đến đây được không? Thằng Bách điên rồi, cứ đà này nó chết mất."
Khuê nghe Công nói mà cau mày, cô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả nhưng có vẻ sự việc mà Công nói đang trở nên rất nghiêm trọng. Khuê vội vàng lấy chiếc áo, khoác tạm lên người rồi ra ngoài theo địa chỉ mà Công gửi.
Đến quán bar, cô thấy Công và Hùng mặt mày đều bị thương đứng ở ngoài. Thấy Khuê đến, cả hai như gặp được vị cứu tinh vậy, họ nhường đường để Khuê bước vào trong. Hiện tại chỉ có Khuê mới có khả năng ngăn cản được Bách.
Đây là lần đầu tiên Khuê đến một nơi như thế này nhưng khác so với tưởng tượng, quán bar lại yên tĩnh, người đến đây dần thưa thớt, có thể thấy một cuộc hỗn loạn đã xảy ra khiến một nơi vốn đông đúc, ồn ào lại trở nên hiu quạnh đến đáng sợ.
Khuê từ từ bước vào bên trong, cô giật mình suýt nữa giẫm phải những mảnh sành chai vỡ. Khuê di chuyển cẩn thận để tránh giẫm phải chúng. Bên trong không có một ai cả, cô nheo mắt, cố gắng tìm người cần tìm.
Ở một góc, một người con trai cao lớn đang ngồi tựa vào ghế sofa, một chân cậu duỗi thẳng ra, chân còn lại dựng lên tạo thành một đường gấp khúc, cậu đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay vẫn giữ khư khư chai rượu.
Cậu đã không còn đủ sức sau những lần đập phá điên loạn, Bách ngồi yên lặng gục đầu xuống và không nói gì. Cảm thấy có ai đó đang đến gần, ánh mắt Bách hiện lên tia chết chóc, cậu ném văng bình rượu về phía đối diện.
Khuê giật mình, không kịp thời phản ứng. Cũng may, do men rượu đã ngấm vào khiến Bách không còn xác định rõ phương hướng, cậu ném chệch đi một chút đủ để không trúng vào người Khuê.
"Cút." Giọng Bách khàn khàn vang lên.
Khuê vẫn lê bước cố lại gần cậu, quần áo cậu xộc xệch, áo sơ mi hé mở ba cúc, đầu tóc bù xù, trên tay còn dính máu trông xơ xác và đáng sợ kinh khủng.
Khuê lấy hết mọi can đảm để lại gần cậu, thú thật cô có hơi sợ hãi khi thấy Bách trong bộ dạng này. Cô cất tiếng gọi cậu, giọng nói rất dịu dàng: "Hoàng Bách, mình là Khuê đây."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến mọi tâm trí cậu treo lửng lơ, người đã chiếm lĩnh trái tim cậu cũng là người khiến cậu vứt bỏ xiềng xích mà phát điên. Đúng là giọng nói của người con gái ấy rồi.
Bách từ từ ngước lên nhìn người đối diện đang ngồi xổm cạnh cậu. Ánh mắt cậu lạnh lùng, hóc mắt đỏ ngầu khiến khuôn mặt người trước mắt đã nhòe dần. Dù không nhìn thấy rõ nhân ảnh nhưng cậu vẫn biết được đây là Khuê, giọng nói này, mùi hương này làm sao cậu có thể quên được.
Để Khuê thấy cậu trông bộ dạng thế này, cậu bật cười nửa tỉnh nửa say mà hắng giọng: "Cậu đến đây là để xem bộ dạng thảm hại của tôi à?"
Khuê lắc đầu: "Không phải, mình không có ý đó. Nói mình nghe tại sao cậu lại uống rượu đến mức này?"
Bách cười nhạt, cậu đưa mắt nhìn Khuê: "Chẳng phải vì cậu sao?"
Là vì cô, chính cô đã khiến cậu phát điên. Từ cái lần chống đối bố cho đến nay cậu đã hứa sẽ không bao giờ đụng tới rượu nữa. Cậu ghét rượu, chỉ vì một lần ngu ngốc mà cậu đã mất kiểm soát suýt nữa làm mẹ mình bị thương.
Bách có tính kỷ luật với bản thân rất cao, cậu có thể sống buông thả thế nào nhưng một khi cậu đã quyết định nghiêm khắc với bản thân thì cậu không cho phép bản thân mắc lại sai lầm thêm lần nữa. Cậu không muốn làm tổn thương những người cậu yêu.
Lần này, cậu lại phát điên. Cậu lại tìm đến cái thứ mà cậu ghét nhất chính là rượu, tất cả là vì cô. Lần đầu tiên cậu phá bỏ nguyên tắc của mình đều vì một người con gái. Cậu suýt nữa đã làm Khuê bị thương rồi, nếu chai rượu kia không bị ném chệch hướng thì không ai biết Khuê sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tránh xa tôi ra, cậu có thể bị thương đó."
Khuê chạm nhẹ vào người cậu, Bách giật mình hất tay Khuê ra, cậu lùi lại một chút và quát lên: "Cậu không nghe sao? Không thấy tôi đang trông bộ dạng gì à? Cậu muốn chết sao?"
Bách trừng mắt nhìn Khuê, đột nhiên Khuê bước tới ôm chầm lấy cơ thể to lớn của Bách. Bách giật mình, tính đẩy Khuê ra nhưng sự ấm áp từ đôi bàn tay đang vỗ về bờ vai cậu hiện lên làm cậu mềm lòng. Bách để yên cho Khuê ôm mình, sự ấm áp từ Khuê lan tỏa khiến cậu dần bình ổn lại. Cậu bật cười khiến cả người Khuê run lên.
Khuê buông Bách ra, nhìn vào đôi mắt đen láy sâu thẳm đang ẩn chứa nhiều tâm trạng của Bách.
"Trần Ngọc Bích Khuê, cậu thật tàn nhẫn."
Bách cười nhạt, ở khóe mắt có đọng chút giọt nước nhưng không chảy thành dòng. Bách nhìn thẳng vào mắt Khuê:
"Cậu biết không? Tôi thích cậu từ rất lâu rồi. Tôi biết cậu thích người con trai tốt và ưu tú vậy nên tôi luôn không ngừng cố gắng để có thể đứng cạnh cậu. Tôi tiến về phía cậu bao nhiêu, cậu lại càng xa cách. Tôi tiến một bước, cậu lùi một bước."
Cậu lại cười, nụ cười có phần tự chế giễu giành cho mình:
"Cậu vẫn không nhận ra sao? Tôi vốn không tốt đến như vậy nhưng tôi vẫn luôn muốn mọi điều tốt đẹp nhất đến với cậu. Tôi chỉ đối tốt với một mình cậu mà thôi. Chẳng lẽ sự chân thành của tôi vẫn chưa đủ sao?"
Bách sát lại gần Khuê, cậu nghiêm túc nhìn Khuê:
"Cả đời này tôi chưa từng cầu xin ai càng không có chuyện vứt bỏ đi lòng tự tôn để níu kéo một người con gái. Vậy mà tôi đây lại phá vỡ mọi thứ mà mình gầy dựng lên tất cả đều là vì cậu. Nhưng cậu thì sao? Cậu vờ như không biết, cậu lạnh lùng cự tuyệt, tôi đã tự hỏi tại sao trên đời này lại tồn tại một người con gái lòng dạ sắt đá như cậu chứ. Tôi đã làm đủ mọi cách mà cậu vẫn không thích tôi."
Bách càng nói, nước mắt đã ươn ướt nơi khóe mi nhưng cậu không khóc mà cũng không thể khóc được. Có những thứ cảm xúc không thể tuôn trào cứ ở lại trong lòng hành hạ con người ta từng chút một, đôi lúc muốn khóc còn không được.
Giọng Bách nhỏ lại hẳn, còn có chút khàn khàn do nồng độ còn đốt cháy, cậu gọi tên cô dịu dàng có chút bi lụy khiến trái tim người nghe cũng hẫng nhịp một chút mà đau nhói:
"Bích Khuê à, làm ơn để ý mình chút được không? Nếu cậu chịu để ý đến mình, dù chỉ một chút thôi thì có lẽ...có lẽ mình đã không đau đến như vậy."
Bách nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của Khuê đặt lên gần ngực mình: "Ở chỗ này, thật sự rất đau."
Bách cứ ngỡ khi uống rượu xong sẽ bớt nhớ đến Khuê, có thể quên đi hình bóng cô dù chỉ đôi chút thì có lẽ trái tim cậu bớt đau hơn. Cậu từng nói chỉ có mấy thằng ngu khi thất tình mới tin rằng rượu có thể làm quên đi một người. Thất tình thì có gì to tát. Còn cậu, bây giờ có khác gì đâu. Đúng là ngu thật.
Bách nói xong thì gục xuống, Khuê kịp thời đỡ lấy đầu cậu. Đặt đầu Bách tựa lên bả vai mình, Khuê thở dài nhìn lên trần nhà, khóe mắt cô có chút cay cay.
Khuê suýt bật khóc, giọng nói khó khăn vang lên: "Một đứa từng bị trầm cảm như mình có gì đáng để cậu thích chứ? Một người tỏa sáng như cậu còn có cả tương lai xán lạn ở phía trước sao lại giành thời gian cho kẻ từng coi thường mạng sống như mình? Một đứa con gái luôn có những suy nghĩ về cái chết, một kẻ suýt chết dưới lưỡi dao của thần chết, một người luôn mang lại xui xẻo cho người khác. Không đáng đâu."
Khuê vuốt ve đầu tóc của Bách, sửa sang lại chỉn chu: "Cậu xứng đáng có nhiều điều tốt đẹp hơn, đừng vì một đứa như mình mà làm hỏng cả tương lai. Thứ tình cảm này, cả hai chúng ta nên kết thúc đi."
Khuê đặt Bách nằm xuống sofa, khi Khuê bước ra ngoài thì cả Hùng và Công đều chạy đến phía cô:
"Nó sao rồi?"
"Cậu ấy ngủ rồi, các cậu nên đưa Bách đến bệnh viện xử lý vết thương đi."
Nghe Khuê nói, Công gật đầu rồi bước vào trong. Khuê tính rời đi thì Hùng bỗng gọi tên mình, cô khựng lại một chút nhưng không quay mặt nhìn cậu:
"Khuê nè, tôi nghĩ cậu nên mở lòng với Bách đi. Nó không tệ như cậu nghĩ đâu, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy đấy. Bách không giỏi bộc lộ cảm xúc nhưng tôi cũng có thể đoán được nó yêu cậu tới mức nào. Một thằng cao ngạo như nó không dễ gì để cúi đầu trước một ai đâu. Nhìn nó như vậy, tôi cũng thấy thương. Còn cậu thì sao?". Truyện Ngược
Khuê im lặng không nói gì, cô lạnh lùng bước đi. Cô cũng đau chứ nhưng cô làm sao có thể tiến lại gần cậu được đây. Sao cô có thể nỡ lòng trói buộc một người tự do như cậu ở bên cạnh mình?
"Cậu quả thực rất lạnh lùng." Hùng lắc đầu nhìn bóng lưng Khuê đã xa dần.
Sau khi Khuê rời đi, Bách hé mở mắt ra. Cậu nhìn lên trần nhà, một tay gác trán. Hóa ra Khuê từng bị trầm cảm, đó là lý do cô ấy luôn tự ti và đẩy cậu ra. Trầm cảm mà Khuê nói ra nghe rất đơn giản nhưng Bách biết những cảm xúc nặng nề mà căn bệnh này gây ra có thể đau đớn đến mức hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp Khuê, lúc đó có lẽ cô đã nghĩ đến cái chết rồi. Một giọt nước mắt của Bách tuôn ra, cô gái mà cậu yêu rốt cuộc đã trải qua những gì để có thể suy nghĩ đến điều đáng sợ ấy. Bách thẫn thờ giơ đôi tay đã bị dính máu lên rồi nắm chặt: "Làm cô ấy sợ rồi."
Công hớt ha hớt hải chạy vào, thấy Bách mở mắt ra, cậu giật mình: "Mày...mày ổn rồi chứ?"
Bách ngồi dậy: "Cô ấy đi rồi?"
Có lẽ mới bị Bách dọa cho sợ hãi, Công hơi lắp ba lắp bắp: "Đ..đi rồi"
"Cô ấy có nói gì không?"
"Có, nói là bảo tụi tao đưa mày đến bệnh viện xử lý vết thương."
"Được, nghe cô ấy."
Bách đứng dậy, đi một bước thì loạng choạng, cả cơ thể to lớn suýt ngã xuống. Công thấy vậy đến đỡ cậu: "Mày đúng là thằng ngu, tự hành hạ mình đến vậy vui lắm sao?"
Bách cười nhạt: "Đúng, tao ngu thật."
Công hơi bất ngờ khi nghe lời này từ Bách, sống đến tận mười bảy năm, làn bạn với Bách mười năm, bây giờ là lần đầu tiên cậu nghe Bách tự chế giễu mình như vậy. Rốt cuộc phải yêu tới cỡ nào mà chấp nhận vứt bỏ đi tôn nghiêm của mình chỉ vì một người con gái?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.