Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 30: Sốt cao




Tối hôm đó, Bách được đưa đi xử lý vết thương, cậu cạn kiệt sức lực nên Công và Hùng đành cõng cậu về nhà. Mẹ Nga hốt hoảng khi nhìn con trai đầy thương tích phải băng bó:
"Chuyện gì thế này? Sao Bách lại như vậy?"
"Cô bình tĩnh, Bách không sao. Lát nữa cháu sẽ giải thích với cô."
Hoàng Sơn cũng vừa xuống lấy nước uống, thấy Công và Hùng cõng Bách về thì cau mày, anh quay người sang mẹ Nga hỏi: "Bách làm sao đấy d..di..mẹ?"
Có vẻ vì quá hốt hoảng nên bà không để ý đến cách xưng hô khác thường của anh: "Dì không biết, để dì lên xem nó có sao không?"
Công đặt Bách xuống giường, mẹ Nga vội vàng chạy đến kiểm tra con trai mình, hai tay Bách đều được băng bó lại, trên gò má còn bị trầy xước một chút, cả người cậu nóng rực còn có mùi rượu nữa. Bà ngạc nhiên, không thể tin được vì kể từ sau hôm đó cậu chẳng bao giờ động đến rượu. Tại sao bây giờ lại uống rượu?
Mẹ Nga nhìn Công và Hùng, bà không nghĩ hai đứa có khả năng ép được Bách uống rượu. Xem ra là cậu tự nguyện. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến mức khiến cậu phải tìm đến rượu?
"Bây giờ cô cần nghe một lời giải thích từ phía hai đứa?" Mẹ Nga ngồi xuống nghiêm túc dò hỏi.
Công và Hùng liếc nhau, cả hai biết giải thích làm sao đây? Hai người úp úp mở mở, cố gắng giải thích khéo léo nhất để mẹ Bách hiểu.
"Thằng bé uống rượu là vì bị từ chối tình cảm sao?" Bà mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Công và Hùng sau đó lại nhìn Bách.
Thật nực cười, con trai bà từ khi nào lại ấu trĩ đến như vậy? Chỉ vì một đứa con gái thôi có đáng không? Cô gái đó là ai mà có thể làm thằng bé thành bộ dạng như thế này?
"Cũng muộn rồi, hai đứa về đi, cô không tiễn."
Mặc dù biết là Hùng và Công không có lỗi gì nhưng bà vẫn rất tức giận nên cách nói chuyện cũng khá hời hợt và xa cách. Nghe vậy, Hùng và Công cúi chào mẹ Bách rồi ra về.
Lúc xuống nhà, cả hai gặp Hoàng Sơn. Hùng và Công bèn cúi đầu chào: "Anh ạ"
Anh chỉ gật đầu, không nói gì sau đó bước lên phòng. Hùng và Công khẽ thở phào: "Bách đã đáng sợ rồi, anh nó còn đáng sợ hơn."
Tối hôm đó, mẹ Bách thức khuya chăm sóc Bách cả đêm. Bà đã gục xuống từ lúc nào không hay. Cửa phòng chợt hé mở, bà giật mình tỉnh giấc:
"Ơ, sao con lại qua đây?"
Anh đứng đó nhìn bà, ánh mắt hiện lên chút lo lắng. Anh nhạt giọng cất tiếng: "Muộn rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Để con chăm sóc em."
Mẹ Nga kinh ngạc nhìn anh, bà lắp ba lắp bắp hỏi: "Con...con vừa gọi dì là mẹ sao?"
Anh né tránh ánh mắt của bà, giọng nói trầm tĩnh vang lên: "Chẳng lẽ gọi dì mãi?"
Mẹ Nga vui mừng không tả nổi, mắt bà bỗng đỏ hoe: "Cuối cùng con cũng chấp nhận mẹ rồi."
Bà đã đợi anh gọi mình một tiếng "mẹ" từ rất lâu rồi. Bao nhiêu năm nay bà luôn cố gắng để bù đắp tình thương mà anh thiếu thốn từ người mẹ kia, bà biết mẹ kế khó có thể chiếm được tình cảm của con chồng nhưng bà vẫn luôn nỗ lực để vun vén mọi thứ cho anh.
Bà thương anh không kém gì Bách, bà đã nghĩ cho dù mình có dùng cả đời này cũng không thể chiếm được một vị trí trong lòng của anh nhưng bây giờ bà cũng đã thu được trái ngọt rồi. Cảm xúc như vỡ òa ra chỉ trong một từ, từ "mẹ" nghe có vẻ đơn giản, dễ gọi nhưng ẩn chứa trong đó là những sự hy sinh thầm lặng không đòi hỏi sự báo đáp.
"Được rồi, mẹ về phòng nghỉ ngơi đi. Cứ để Bách cho con." Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
"Ừ, mẹ biết rồi, con cũng đừng thức quá. Mẹ thấy Bách cũng khá lên rồi."
Sau khi mẹ Nga ra khỏi phòng, anh đứng đó hai tay đút túi quần, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn Bách, anh khẽ nhếch mép: "Ranh con, tí tuổi đầu bày đặt uống rượu, thất tình."
Anh bước đến kéo nhẹ tấm chăn lên người cậu rồi lại ghế sofa gần đó nằm xuống. Một tay anh gác trán, tay còn lại đặt lên bụng, anh thở dài nhìn trần nhà: "Chẳng khác gì anh mày hồi đó."
Sáng hôm sau, Bách mơ màng tỉnh dậy, thấy mẹ đang đứng trước mặt. Bà lại kiểm tra người cậu: "Con tỉnh rồi nhưng còn sốt quá."
Cổ họng Bách hơi khô, cậu xin mẹ một ly nước uống một ngụm. Đầu óc cậu quay cuồng, cả người rã rời. Bên tai cậu vẫn vang vỏng tiếng của mẹ: "Cái thằng này, con có biết con làm mẹ lo lắng lắm không? Tối qua mẹ và anh chăm sóc con cả đêm đấy."
Bách nheo mắt nhìn mẹ: "Mẹ và anh? Chăm sóc con cả đêm?"
Mẹ Nga gật đầu: "Đúng vậy, con dọa mẹ sợ chết đi được. Hôm qua bạn đưa con về trong tình trạng say xỉn, cả người dính máu, mặt con nhìn không có sức sống một chút nào luôn. Có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng hành hạ mình như vậy chứ, lại còn vì một đứa con gái."
Bách nhắm mắt lại, làm như không nghe thấy lời trách móc của mẹ, cậu nói: "Mẹ đi làm đi, con không sao?"
Cậu mới tỉnh lại mà như sét đánh ngang tai. Ông anh trai quý hóa của cậu mà chăm sóc cậu ư? Chuyện lạ lùng gì đây?
Mẹ Nga thở dài: "Mẹ đã xin phép cho con nghỉ học rồi, tạm thời ở nhà nghỉ ngơi, cháo mẹ đã nấu sẵn lát nữa nhớ dậy ăn. Còn nữa, mẹ cấm con sau này không được động đến rượu cho đến khi đủ tuổi trưởng thành."
Bách im lặng không đáp, cậu đã dọa Khuê sợ rồi sau này có cho cậu cũng không dám uống nữa đâu. Uống rồi cậu sợ mình lại phát điên mất.
Tất cả mọi việc ở lớp vẫn diễn ra chỉ có điều vắng Bách nên ban can sự đang phân công lại nhiệm vụ để làm thay cậu. Làm lớp trưởng vất vả thật, vậy mà Bách chẳng hề than vãn chút nào dù cậu miễn cưỡng phải làm.
Cả lớp cũng khá bất ngờ khi nghe tin Bách nghỉ, hóa ra cái đứa khỏe như trâu nhất lớp cũng bị ốm. Chỉ có Công, Hùng, Khuê mới biết chuyện gì xảy ra với Bách.
Lâm ném cục giấy đã vo tròn vào mặt Công, Công tức giận tính quay qua chửi thì Lâm hất mặt lên ý muốn nói: "Mày còn nợ bố mày vụ hôm qua."
Công đành nhẫn nhịn, sau vụ này cậu nhất định phải bắt Bách bồi thường mình mới được.
Đến khi cả lớp tan học, cô chủ nhiệm bảo Khuê ở lại có chút việc. Cô đưa một sấp tài liệu cho Khuê:"Nhà em ở gần Bách sẵn tiện đem mấy tài liệu thầy Tiến gửi cho Bách luôn nhé. Không biết Bách bị ốm nặng không nữa, bình thường em ấy đi học đầy đủ mà."
Khuê gật đầu nhận lấy tài liệu từ cô chủ nhiệm rồi bỏ vào cặp. Cô cũng muốn xem sức khỏe của Bách như thế nào nhưng lại ngại đối diện với Bách lúc này. Thôi, đành liều vậy. Dẫu sao cô cũng áy náy khi chính mình là nguyên nhân khiến Bách trở nên như vậy.
Bách nằm li bì cho đến trưa, cậu luôn ở trong trạng thái mê man. Cơn sốt đã lan tỏa mạnh mẽ khắp cơ thể khiến Bách cảm thấy lạnh run người, cậu vùi mình vào trong chăn để níu lấy hơi ấm. Trong cơn mê, cậu nghe tiếng bấm chuông inh ỏi.
Bách nhăn mặt, tiếng ồn kia khiến cậu không thể chịu nổi. Bách lê lết từng bước, cảm giác tê tê và nặng trĩu do nằm quá lâu khiến cậu bất giác nhíu mày. Bách nửa tỉnh nửa mơ bước ra bên ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, đập vào mắt Khuê là sắc mặt nhợt nhạt, xanh xao đến dọa người của Bách, tóc mãi rũ xuống gần như che đi đôi mắt của cậu, môi cậu tím tái, cậu thở hổn hển nhìn Khuê. Thiếu niên cao lớn luôn tràn đầy sức sống cùng sự ngông cuồng, nhiệt huyết vốn có của tuổi trẻ bây giờ lại trở nên tiều tụy, xơ xác đến đau lòng.
Tầm nhìn của Bách dần thu hẹp, cậu chớp đôi mắt, cố gắng mở to mắt ra để nhìn người đối diện nhưng không thể, cậu như bị dính thuốc mê, thuốc đã ngấm vào khiến cơ thể cậu rã rời. Cả cơ thể to lớn của Bách ngã xuống người Khuê, cậu vùi đầu vào hõm vai của cô.
Khuê bất giác đỡ lấy cậu, cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ cơ thể của cả hai khiến cô bất giác cau mày, cả người cậu nóng rực. Khuê vội vàng đỡ lấy Bách, đặt tay cậu lên vai mình, cố gắng dìu cậu vào nhà.
Nhà Bách quá rộng, lần đầu đến đây cô đã bị choáng ngợp rồi. Khuê cố gắng tìm kiếm những mảnh ký ức còn sót lại của ngày hôm đó, cô nhớ cậu vô tình bắt gặp cô ở trong nhà đã vội vàng chạy lên lầu. Vậy chắc có lẽ phòng của cậu ở tầng trên.
Cơ thể thiếu niên vạm vỡ, cường tráng, các cơ bắp rất phát triển. Bách lại là dân thể thao, thường xuyên vận động nên cơ thể cậu rất khỏe mạnh. Dù bây giờ cả người cậu liệt lã nhưng vẫn không giảm đi sức nặng của cơ thể.
Khuê không phải là người con gái nhỏ bé, cô cao 1m65, luôn được xếp ngồi cuối lớp thế nhưng để so sánh với một người con trai như cậu lại tạo ra một sự chênh lệch vô cùng lớn. Ở cạnh cậu, cô bỗng nhỏ bé đi hẳn.
Cả cơ thể Bách nặng trĩu trên người Khuê như những ngọn núi nhấp nhô đầy đọa thân thể. Khuê cố gắng hết sức giữ thăng bằng để có thể dìu Bách lên lầu. Khuê nhìn xung quanh, các căn phòng đều khóa lại chỉ riêng một căn phòng cửa còn mở chứng tỏ đã có người vội vã đi ra chưa kịp đóng lại. Không nghi ngờ gì nữa, với khả năng quan sát và sự phán đoán của đầu óc, Khuê tin rằng đó là phòng của Bách.
Cô dìu cậu vào trong phòng, có lẽ vì đưa Bách lên lầu khá vất vả nên Khuê bắt đầu có chút loạng choạng, cô chao đảo bước đi. Đột nhiên Khuê bị vấp, cô ngã xuống giường Bách.
Tư thế này, Bách đang đè lên trên người cô. Nặng quá đi mất, ở gần như thế cô có thể nghe thấy tiếng thở của Bách phả vào cổ mình. Khuê hơi nhột, cô cố gắng thoát khỏi vòng vây của Bách, một lúc sau cô đỡ cậu nằm lên giường. Khuê đặt tay lên trán Bách rồi giật mình rút tay lại:"Nóng quá"
Khuê nhìn xung quanh thấy tô cháo đặc sệt, hơi nóng đã không còn. Có vẻ từ sáng đến giờ cậu chưa ăn gì. Khuê vội vàng đem cháo xuống hâm nóng lại rồi mang cháo lên, sẵn tiện lấy giúp cậu ly nước. Khuê nhúng khăn vào nước nóng, vắt chúng rồi lau mặt cho cậu.
Cảm nhận được sự dịu dàng của đôi bàn tay mịn màng đang mơn trớn trên làn da cùng mùi benzyl axetat của hương hoa nhài dễ chịu kia khiến Bách bất giác cau mày, cậu hé mở mắt ra. Cậu không nhìn lầm chứ, tại sao người con gái này lại ở đây?
"Cậu tỉnh lại rồi à?" Đáy mắt Khuê hiện lên sự vui mừng, cô đỡ cậu ngồi dậy.
"Tại sao cậu lại ở đây?" Bách nhìn cô đầy nghi hoặc.
"Cậu không nhớ sao? Đã không tỉnh táo đến như vậy sao lại mở cửa cho người khác vậy chứ?"
Bách không nói gì, có lẽ cậu không nhớ rằng mình là người mở cửa cho Khuê trong lúc không tỉnh táo. Khuê vội vàng lấy tô cháo đút cho cậu ăn, Bách tính kháng cự nhưng nhìn thấy sự lo lắng của cô khiến cậu đành khựng lại để cô đút cho mình, cho cậu tham lam một chút thôi bởi cậu thèm cảm giác được cô quan tâm, chăm sóc mình lắm rồi.
Bách ngoan ngoãn ăn cháo Khuê đút, cháo nhàn nhạt nhưng cậu lại cảm thấy ngon, chắc vì do người con gái này đút. Ăn xong, Bách nhận lấy ly nước từ Khuê, cậu uống một ngụm rồi đưa cho Khuê:
"Làm phiền cậu rồi."
Cái chữ "phiền" kia khiến Bách không thể nào quên được nhưng nhớ lại lời cô nói hôm đó trong quán bar, cậu cảm thấy cô không hẳn là chê cậu phiền nhưng trong thâm tâm cậu đã sớm khắc ghi chữ này bởi cậu cũng đang cảm thấy bản thân là một nỗi phiền phức to lớn với cô.
Nghĩ lại những lời ngày hôm đó cô nói với Bách, dù chỉ là những lời vô tình được bộc phát ra thôi nhưng cũng đủ để Bách tổn thương. Khuê bây giờ bình tĩnh lại mới nhận ra được bản thân quá đáng đến nhường nào. Cô lắc đầu rồi đứng dậy: "Vậy nếu không có gì nữa thì mình về trước đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe."
Khuê xoay người tính bước đi thì Bách chợt nắm lấy tay cô, cậu kéo cô lại gần mình, lực không quá mạnh nhưng lại vô tình khiến Khuê ngã vào lòng cậu. Bách nắm chặt lấy vai của Khuê giữ lấy một khoảng cách giữa hai người, những lọn tóc của cô như đang chạm nhẹ trên khuôn mặt cậu làm Bách có cảm giác hơi ngứa ngáy. Khuê ngây ra nhìn cậu: "Cậu làm gì vậy?"
Bách hơi căng thẳng, cậu từ từ buông Khuê ra: "Mình chỉ muốn nói cảm ơn cậu.", Bách ngừng lại một lúc, cậu cúi đầu không nhìn cô rồi nói: "Và cũng xin lỗi cậu."
Bách nói xong, căn phòng im lặng tới mức có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, một lát mới nghe thấy giọng nói của Khuê: "Mình không trách cậu, tất cả cũng đều là vì mình."
Bách lắc đầu: "Cậu không có lỗi, là do mình còn bồng bột, suy nghĩ nông cạn. Mình hy vọng cậu không áy náy vì chuyện ngày hôm đó."
Khuê mỉm cười gật đầu, cô cũng không nói gì thêm nhưng có lẽ trong lòng vẫn còn chút áy náy. Khuê dặn dò Bách một chút rồi ra ngoài, Khuê chợt giật mình khi thấy một bóng dáng cao lớn đang đứng trước mặt cô.
Anh ta có nét gì đó khá giống Bách, cả hai đều cao, có ngoại hình bắt mắt. Nhưng người con trai này vẫn toát lên một vẻ gì đó rất khác so với Bách, có lẽ do anh ta trưởng thành hơn Bách nên nhìn rất điềm đạm khác với sự ngông cuồng và phóng túng của Bách. Nếu so về khí chất thì cô nghĩ anh ta cũng phải ngang ngửa anh trai mình nhưng cô lại cảm thấy người này thật không đơn giản. Nhìn vào mắt anh ta, cô cảm nhận được một sự nguy hiểm, khó đoán.
"Anh làm em sợ sao?" Anh nhướng mày hỏi.
Khuê mới kịp hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu:"Dạ không ạ, nhưng anh là ai vậy?"
Người đàn ông nhếch môi lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, giọng nói trầm khàn vang lên:"Anh là Hoàng Sơn, là thành viên của gia đình này cũng chính là anh trai của cái người mà em từ trong phòng bước ra"
Khuê sững người một lúc, mặt cô bỗng ửng hồng. Tâm trạng cô rối bời, đến nhà người khác mà hỏi xem họ là ai hơn nữa còn bị bắt gặp mình từ phòng của Bách bước ra nữa. Khuê cảm giác như bị phụ huynh bắt gian mặc dù cô và Bách chẳng làm gì cả.
"Anh hiểu lầm rồi, em chỉ là đưa tài liệu qua cho Bách mà thôi. Là vì Bách ốm nên không đến lấy được." Khuê lúng túng vội vàng giải thích.
Anh cười khẽ nhìn Khuê: "Ý em là hiểu lầm gì cơ? Anh đâu có ý gì?"
Khuê ngây người nhìn anh, mất mặt quá. Biết thế cô đã không thèm giải thích mà nếu như cô không giải thích lại sợ bị hiểu lầm. Sao cô có cảm giác như người này đang gài mình vậy?
Nhận thấy được sự khó xử của Khuê, anh lắc đầu cười, nghiêng người nhìn Khuê một chút rồi tiến đến xoa đầu Khuê: "Được rồi, không chọc em nữa. Cảm ơn em vì đã giúp đỡ Bách."
Khuê giật mình lùi lại, cô không quen với việc bị người lạ chạm vào người mình đặc biệt là phần tóc, tóc đối với con gái là một thứ gì đó rất nhạy cảm. Cảm thấy được sự khó chịu và lảng tránh của Khuê dành cho mình, anh đành rụt tay lại: "À, anh không cố ý, xin lỗi em."
Đúng lúc này, Bách bỗng mở cửa phòng ra, cậu trừng mắt nhìn về phía anh trai mình. Bách vội vàng chạy đến kéo Khuê ra sau lưng mình, cậu gằn giọng hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Hoàng Sơn nhún vai: "Có làm gì đâu, anh chỉ hỏi thăm cô bé này thôi."
Bách liếc anh, sau đó vội vàng kéo Khuê đi. Trước khi đi, Khuê có quay lại chào anh Hoàng Sơn, anh chỉ cười rồi giơ một bàn tay lên tỏ ý chào tạm biệt.
Ra ngoài, Bách buông tay Khuê ra, cậu vội vàng hỏi: "Cậu và người kia nói chuyện gì vậy?"
Nghe Bách gọi anh trai bằng "người kia", Khuê có thể đoán ra được mối quan hệ của hai anh em không được thân thiện cho lắm.
"Mình chưa kịp nói gì cả, chỉ chào hỏi anh ấy thôi."
"Anh ta có nói gì đó với cậu không?" Bách hơi lưỡng lự khi hỏi câu này.
"Nói gì cơ?" Khuê hỏi ngược lại cậu, cậu nghĩ cô và anh trai cậu có thể nói gì được chứ.
"Không có gì, dù anh ta có nói gì đi chăng nữa cậu cũng đừng tin."
Cảm thấy được Bách đang lo lắng điều gì đó, Khuê mỉm cười nói:"Cậu yên tâm, mình là người có chính kiến rõ ràng."
Bách ngây người ra, cô gái trước mặt cậu nở một nụ cười phóng khoáng, nụ cười không quá chói chang như mặt trời, cũng không phải rạng rỡ như ánh hào quang mà là nụ cười mang theo hơi thở của những vì tinh tú đặc biệt đang lặng lẽ tỏa sáng giữa màn đêm u tối.
Đôi mắt long lanh của người con gái ấy đang nhìn cậu. Khuê như một chiếc máy ảnh đang ngắm ống kính về phía trước mà cậu chính là người được vinh hạnh xuất hiện trong chiếc máy ảnh đấy, thông qua lăng kính của người nghệ sĩ tài hoa mang tên người con gái cậu yêu.
Tim Bách hẫng một nhịp, ngay trong giây phút này, cậu nhận ra rằng có lẽ cả đời này cậu đã được định sẵn là không thể thoát khỏi người con gái này rồi.
"Cậu giữ gìn sức khỏe, mình về đây."
Khuê vẫy tay chào tạm biệt Bách, cậu cũng vô thức đưa tay lên vẫy chào theo cô. Chợt Khuê nhớ ra điều gì đó, cô quay lại nói với Bách:
"Bây giờ đừng uống rượu nữa nhé, cậu vẫn còn là trẻ vị thành niên với cả rượu cũng không tốt cho sức khỏe nữa."
"Ừm, mình nghe cậu."
Đợi Khuê rời đi, Bách mới yên tâm vào nhà. Bây giờ trong nhà chỉ còn cậu với Hoàng Sơn, Hoàng Sơn đang ngồi ở sofa thấy Bách bước vào thì môi nhếch lên, anh cười hỏi: "Bạn gái à?"
Bách khựng lại, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Không liên quan đến anh, đừng động vào cô ấy."
Hoàng Sơn bật cười: "Nghĩ xa rồi đấy."
Bách liếc Hoàng Sơn một cái rồi rời đi. Bỗng tiếng của Hoàng Sơn vang lên: "Này."
"Chuyện gì?"
"Đừng chống đối bố nữa, đừng ép bản thân sống như một con người khác không đúng với bản chất thật sự của mình."
Bách cười nhạt: "Từ khi nào anh lại quan tâm đến chuyện tôi là người như thế nào vậy? Thật giả tạo."
Hoàng Sơn nhún vai: "Em trai ốm rồi sinh ra ảo tưởng à? Anh đây chỉ không muốn bố phải đau đầu vì em trai thôi."
Bách cười nhạt, thế này mới đúng là bản chất của Hoàng Sơn chứ. Lúc nghe mẹ bảo rằng Hoàng Sơn đã chăm sóc mình cả đêm, cậu dù không tin cho lắm nhưng vẫn hy vọng rằng anh là người chăm sóc mình đêm đó. Nhưng cậu đã phạm sai lầm rồi, ông anh trai của cậu rất ghét cậu lấy đâu ra sự bố thí phải hạ mình để chăm sóc cậu.
Bách bỏ đi lên phòng, Hoàng Sơn nhìn theo bóng lưng của Bách khẽ thở dài: "Thật cứng đầu."
Suy cho cùng, sự bướng bỉnh của Bách một phần cũng là lỗi của anh, chính anh đã làm mối quan hệ giữa ba bố con trở nên xa cách, làm mẹ phải phiền lòng. Thế nhưng có những điều không chỉ đơn giản là nói bằng lời, có những mối hiểu lầm không phải chỉ một hành động là có thể hóa giải. Nếu có thể, anh cũng muốn quay ngược thời gian về lại thời điểm đó. Giá như anh không nói những lời đó với cậu, giá như anh đối xử tốt với cậu hơn một chút thì có lẽ đã không xảy ra chuyện của ngày hôm nay.
Sau sự việc hôm đó, Bách phải đến xin lỗi và bồi thường một chi phí khá lớn cho những tổn thất mà cậu đã gây ra cho quán bar. Dù mẹ Nga có cố giấu bố thế nào cũng không thể giấu mãi được, biết chuyện của Bách, bố tức giận tính đánh Bách nhưng rất may đã bị mẹ cản lại. Thêm lần nữa, bố cậu lại có cái nhìn không tốt về cậu. Cậu cũng không thèm giải thích vì dù sao trong mắt của ông trước giờ cũng chỉ có cậu con trai trưởng ưu tú, tài giỏi của mình mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.