Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 35: Cô bé Lọ Lem(1)




Sáng hôm sau, khi tan học xong cô giáo chủ nhiệm cử Bách đến thăm Lâm với tư cách lớp trưởng, cậu hoàn toàn có đủ cách để trốn tránh nhưng biết Khuê cũng đi nên cậu cũng không từ chối.
Mẹ Lâm đang gọt hoa quả cho Lâm, thấy Bách và Khuê đến thì tránh đi, bà khẽ nói với Lâm: "Bạn con đến thăm kìa, mẹ ra ngoài chút để cho mấy đứa trò chuyện."
Cả Bách và Khuê đều cúi chào mẹ Lâm, mẹ Lâm chỉ gật đầu nhẹ một cái rồi bước đi ra ngoài. Khuê cầm một túi bánh kẹo, chút hoa quả mà mình mới mua đưa cho Lâm. Lâm nhận lấy chúng từ tay Khuê, hài lòng nói: "Cảm ơn nha."
Bách liếc Lâm một cái, dáng vẻ thờ ơ cất giọng hỏi: "Mày còn sống à?"
Lâm đang nằm dựa người vào gối, nghe Bách nói thì cố gắng bật dậy, cậu trừng mắt nhìn Bách: "Biến đi, không ai bắt mày ở đây đâu."
Bách bĩu môi, nhún vai: "Chắc tao muốn."
Khuê bất lực nhìn hai người con trai, đợi hai người liếc mắt đưa sự ghen ghét dành cho nhau xong thì họ cùng ngồi xuống nói chuyện. Cuộc nói chuyện của họ hầu như tẻ nhạt vì người tiếp chuyện là Khuê, còn hai người con trai thỉnh thoáng liếc nhau nên chẳng còn tâm trí để ý mấy lời Khuê nói cho lắm. Khuê hỏi thăm Lâm một chút, dặn dò cậu rồi cũng ra về.
"Giữ gìn sức khỏe nha, tạm biệt."
"Ừ, tao biết rồi."
Lâm vẫy tay chào tạm biệt Khuê. Khuê đi ra trước, Bách đi theo sau. Trước khi đi, Bách có ném một phong bì màu trắng cho Lâm:
"Tiền lớp đấy, vì mày mà quỹ lớp bị thiếu hụt, lo mà sớm xuất viện đi."
Lâm nhận lấy phong bì, mở nó ra rồi bật cười. Xem ra Bách cũng không đến nỗi nào. Cậu nhìn theo bóng lưng của Bách và Khuê, cậu bỗng cảm thấy Bách rất ngầu. Ít ra Bách dám yêu dám bày tỏ, còn cậu đến cả việc bày tỏ còn không dám. Nghĩ đến điều đó, Lâm cười khổ, cậu nhắm mắt thở dài:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
"Mình hèn thật."
Đến ngày duyệt văn nghệ để chọn ra các tiết mục xuất sắc nhất diễn 20/11. Cũng như bao lớp khác, lớp 12A1 cũng đã dày công chuẩn bị từ trang phục đến đạo cụ. Đứng sau cánh gà, mọi người vẫn đang học thuộc kịch bản.
"Trời ơi, run chết mất. Sao mày bình tĩnh vậy Khuê?" Linh vừa đi đi lại lại vừa nhìn Khuê nói.
Linh mới chỉ đóng một vai phụ trong vở kịch thôi mà đã hồi hộp đến không thể thở nỗi, Khuê lại là vai chính thế mà cô không có chút gì đó lo lắng hay sợ hãi, Khuê bình thản đến lạ lùng.
"Nhìn tao bình tĩnh lắm sao?" Khuê ngây người ra, chỉ vào mặt mình.
Linh cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn vẻ mặt này của Khuê: "Chứ sao nữa? Nhìn mày có hồi hộp, lo lắng gì đâu."
Cô không biết biểu cảm của cô lại khiến Linh cảm thấy mình không hề lo lắng hay hồi hộp. Thật ra cô đang run đây, nhịp thở của cô đã dần không ổn định. Lần đầu tiên cô tham gia một vở kịch lại còn biểu diễn trước rất nhiều người, Khuê lo lắng vô cùng. Trong thâm tâm Khuê vẫn luôn tự trấn an mình một cách thầm lặng đến nỗi người khác cũng khó nhận ra nhưng sự thật cô còn lo lắng hơn cả Linh.
Bỗng một bàn tay ấm áp đặt trên vai cô, giọng nói trầm thấp vang lên: "Bình tĩnh, đừng sợ."
Quay mặt lại đã thấy Bách ở bên động viên mình, Khuê có chút cảm động, cô khẽ gật đầu. Đến cả Linh còn không nhận ra cô đang lo lắng mà Bách lại có thể dễ dàng nhận ra được điều đó.
Bách khoác trên mình một bộ trang phục của hoàng tử mà cô từng thấy trong các bộ truyện tranh hoàng gia ở trên mạng, nguyên bộ đồ đều được thiết kế rất vừa vặn với cậu, có đính khuy và một vài hạt kim tuyến nhỏ làm bộ đồ trở nên sáng bừng. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính của Bách lại càng tô thêm phần nổi bật, vốn có khí chất toát ra từ con người cậu nên nhìn cậu chẳng khác gì người của hoàng gia cả.
Nhìn lại bản thân mình, vì diễn vai cô bé Lọ lem nên trang phục của Khuê không được hào nhoáng như cậu. Khuê đang mặc một bộ váy nâu đen, ở một số chỗ có lỗ rách được may vá lại, cô đeo trên đầu một chiếc khăn. Trông bộ dạng của mình và Bách đúng là đối lập một trời một vực.
Ở trong vở kịch, Lọ Lem và Hoàng Tử sẽ đến được với nhau nhưng liệu ngoài đời có được như vậy?
Sự chênh lệch về tầng lớp, sự khác biệt về cách suy nghĩ của lớp dân thường với người của hoàng gia là một rào cản lớn khó vượt qua. Mọi người nghĩ cô bé Lọ Lem vốn là con nhà quyền quý sẵn nên mới có được tình yêu của Hoàng Tử nhưng Khuê không nghĩ như vậy, tất cả là do cô bé Lọ Lem là nhân vật chính mà thôi.
Các câu chuyện cổ tích luôn gửi gắm những ước mơ, hoài bão, niềm hy vọng về một thế giới mới đầy tươi sáng hơn của con người vì hiện thực quá đỗi phũ phàng, có mấy ai sẽ giống như Lọ Lem cưới được Hoàng Tử chứ.
Nhìn ánh mắt đảo qua đảo lại của Khuê giữa hai bộ trang phục, Bách bỗng bật cười: "Này, không lẽ cậu nghĩ mình là Lọ Lem thật sao? Chưa diễn mà nhập tâm quá đó."
Khuê cười gượng. Đúng như Bách nói, lúc nãy cô suýt nữa tưởng mình là Lọ Lem thật, cô suy diễn ra bao nhiêu câu chuyện lung tung. Có lẽ do đứng cạnh một người ưu tú, tỏa sáng rực rỡ như Bách nên trong Khuê luôn mặc định một sự tự ti dành cho chính mình khi so sánh với cậu.
"Tự tin lên, bộ đồ đó không thể khiến cậu bớt tỏa sáng được đâu." Bách mỉm cười nói với Khuê.
Bốn mắt chạm nhau, mỗi người đều cảm thấy tim hẫng đi một nhịp, cả hai vội né tránh.
"À mà lớp mình diễn cuối cùng phải không?" Bách buông một câu hỏi vu vơ với người bên cạnh là Hân mặc dù cậu đã biết rõ đáp án.
"Ừ, đúng vậy, tất cả là tại cái Thảo hết. Đúng là đôi tay phù thủy, bốc kiểu gì đúng tiết mục cuối cùng làm chờ nãy giờ mệt muốn rã rời luôn." Hân bực tức liếc Thảo.
Bí thư mới của lớp là Thanh Thảo, cô nàng này cũng là một người khá hòa đồng và vui vẻ mặc dù đôi lúc có gây ra cho người khác nhiều sự khó hiểu với những phát ngôn đi vào lòng đất của mình.
Thảo cười, gãi đầu: "Hì, mình xin lỗi mà. Tiết mục cuối cùng thường sẽ gây ấn tượng với ban giám khảo hơn đấy, lớp mình lại là lớp duy nhất diễn kịch nữa. Chắc chắn lớp mình sáng nhất hôm nay cho mà xem."
Tiếng của MC dẫn chương trình vang lên: "Vâng, không để mọi người chờ đợi lâu. Chúng ta hãy đến với tiết mục cuối cùng đó chính là vở kịch Cô bé Lọ Lem do lớp 12A1 thể hiện. Vở kịch xin phép được bắt đầu."
Tiếng hò hét dưới khán đài vang lên, tiếng hét của lớp khác đã lấn át đi tiếng của các bạn lớp 12A1:
"Oa, lớp của anh Bách đấy."
"Nghe nói anh Bách cũng diễn đó."
"Chồng ơi, mau xuất hiện đi."
"Aaaaaaaa, nhanh lên đi hóng quá chừng."
Có vẻ sức hút của Bách quá lớn khiến mọi người không thể chờ đợi được nữa. Ở bên trong cánh gà, mọi người đang chuẩn bị:
"Cuối cùng cũng đến rồi, cố lên mọi người ơi."
Tiếng nhạc violin vang lên, giọng Thùy Dung bắt đầu dẵn dắt câu chuyện: "Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông rất giàu có, ông ta có một người vợ xinh đẹp và một người con gái ngoan ngoãn. Thật không may vợ ông ta bệnh nặng nên qua đời để lại hai cha con bơ vơ nương tựa vào nhau mà sống. Vì sợ con gái cô đơn, không có ai chăm sóc nên người đàn ông quyết định lấy thêm một người vợ để chăm sóc con gái mình. Bà ta có mang theo hai người con gái đến ở cùng, họ sống với nhau rất hòa thuận cho đến một hôm khi bố Lọ Lem đi công tác"
Cường đóng vai bố của Lọ Lem, cậu mặc một bộ đồ trung niên, được gắn thêm một bộ râu giả. Cường khom lưng, giả giọng ồm ồm: "Bây giờ ta phải đi công tác, nửa năm mới về. Các con ở nhà phải yêu thương nhau đấy nhé."
Tiếng nhạc lần nữa vang lên, giọng Thùy Dung chợt thay đổi cảm xúc: "Kể từ ngày bố Lọ Lem đi công tác xa, ở nhà cô bị bà mẹ kế và hai người chị kế hành hạ, họ bắt Lọ Lem sống ở nhà kho nơi có nhiều lũ chuột ẩn nấp. Hằng ngày cô phải làm hết mọi việc trong gia đình, thường xuyên ăn đồ ăn thừa đến đau bụng. Hôm đó, bên ngoài lan truyền thông tin Hoàng Tử tổ chức bữa tiệc chọn vợ, các cô gái trong làng đều rất hào hứng. Ở nhà Lọ Lem, hai người chị kế đã được mẹ mình chuẩn bị những bộ trang phục xinh đẹp."
"Ối, chị Lọ Lem có phải là Thánh nữ chuyên Văn không vậy?" Một giọng nam vang lên dưới sân khấu.
"Đúng chị đó rồi, đẹp quá à." Đứa bên cạnh gật đầu lia lịa.
"Lọ Lem mà đẹp vậy sao?"
"Thì Lọ Lem trong nguyên tác đẹp mà."
Khuê vẫn đang làm tròn vai diễn Lọ Lem của mình, cô làm động tác lau nhà rồi đưa đôi mắt đáng thương nhìn ba mẹ con họ: "Mẹ ơi, có thể cho con đi cùng với được không ạ?"
Diễm trong vai mẹ kế, cô bắt đầu nhập tâm vào vai diễn, cố gắng sao cho giọng nói thật choe chóe, chói tai nhất: "Cái thứ dơ bẩn như mày sao có thể đến được nơi đó, mày đến để người ta cười vào mặt bọn tao à?"
Linh bật cười, cô đóng vai người chị kế thứ nhất: "Ô hố hố, Lọ Lem mà cũng đòi sóng sánh với tụi chị à cưng?" Linh đi qua đi lại quanh Khuê, cô đẩy Khuê xuống đất: "Em không có cửa đâu nhé, á há há."
Ngọc Hân trong vai người chị kế thứ hai, cô nàng đang giấu một chai thuốc nhỏ mắt trong tay, lúc mọi người đang chú ý đến ba người kia, cô đã nhanh tay nhỏ vào mắt mình rồi.
Ngọc Hân chạy ào ra òa khóc: "Ôi Lọ Lem em của chị, em thật đáng thương ", vừa khóc Hân vừa vuốt ve má Khuê, miệng lẩm bẩm nhỏ đủ để Khuê nghe thấy: "Da dẻ cậu mịn màng ghê, chỉ mình cách chăm sóc được không?"
Khuê ngơ ngác nhìn Hân, đang diễn mà cô nàng này nghĩ gì thế, rồi Ngọc Hân nhìn lại Linh và Diễm: "Mẹ ơi, chị ơi hay chúng ta cũng cho em ấy đi chung đi."
Diễm hắt mặt, ra vẻ tức giận nhìn Hân: "Con nói gì chứ? Sao có thể cho nó đi được?"
Ngọc Hân hất tóc ra đằng sau, điệu bộ đỏng đảnh đáng ghét, nháy mắt một cái: "Nhưng với một điều kiện là nó phải làm xong đống bài tập của con và chị."
Linh bật cười: "Đúng đúng, còn việc nhà nữa, mẹ trộn nước lọc với nước ngọt vào để cho nó phân loại đi."
Phía dưới vẫn là tiếng bàn tán của học sinh:
"Này dễ quá, là tao thì tao trộn muối và đường cho Lọ Lem phân loại."
"Còn tao trộn bột giặt với nước rửa chén."
"Tao thì trộn sữa rửa mặt với kem đánh răng rồi khuấy đều cho nó tan ra."
"Ê cái này chẳng phải giống Tấm Cám rồi sao? Hơi sai sai nha."
Bí thư Thanh Thảo đang đứng ở dưới khán đài nhìn vở kịch trên sân khấu, nghe mọi người bàn tán cũng góp thêm: "Đáng lẽ nên bắt Lọ Lem dùng thuốc thử để phân biệt dung dịch NaNO3, Mg(NO3)2, Fe(NO3)2, Cu(NO3)2, Na2SO4, MgSO4, FeSO4, CuSO4 mới phải."
Thật may những bạn học sinh này không có trong vở kịch chứ nếu để các tình tiết đó diễn ra thì Lọ Lem phải ở nhà không gặp được Hoàng Tử mất.
Trên sân khấu, vở kịch vẫn tiếp tục diễn ra.
"Thôi được rồi, ta sẽ cho Lọ Lem đi sau khi Lọ Lem làm xong những việc được giao, hãy ở nhà làm hết đống bài tập, giặt đồ, quét nhà đi nhé." Diễm nói xong giơ bàn tay lên che miệng kiểu quý tộc và cười lớn: "Ố hố hố"
Khuê ngã xuống nền đất, đôi mắt đảo xung quanh đầy bất lực, Khuê bật khóc: "Con phải làm sao mới có thể đến được bữa tiệc đây?"
Không biết Khuê có tham gia khóa diễn xuất nào không mà nét diễn của cô rất có cảm xúc, cô khóc như thật chứ không phải đơn thuần là diễn. Cô dường như đã thoát ly khỏi chính mình để hóa thân vào nhân vật, dùng cả trái tim và tâm hồn để khám phá những ngóc ngách sâu thẳm trong tâm trạng của nhân vật mà mình hóa thân.
Đôi mắt đượm buồn đã ngấn lệ, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống dưới ánh đèn sân khấu soi rọi vào làm những giọt nước mắt ấy trở nên có ma lực mà phát sáng lấp lánh như những viên ngọc quý được rơi ra từ những giọt nước mắt của người con gái này.
"Má ơi, sao chị ấy khóc mà cũng đẹp vậy?" Một đứa che miệng lại, mắt hơi rưng rưng nhìn lên sân khấu.
"Tao rung động mất rồi."
"Vợ ơi, chồng đây nè."
Bất kể dù là nam hay nữ, kể cả các thầy cô giáo khi nhìn thấy Khuê khóc cũng rơm rớm nước mắt theo, cảm giác đau buồn do Khuê mang lại có thể lây truyền sang người khác khiến mọi người cũng cảm nhận được nỗi đau của Lọ Lem dù câu chuyện này họ đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần từ khi còn nhỏ.
Bách ở sau cánh gà nhìn Khuê, dù biết đó là diễn nhưng trái tim Bách vẫn cảm thấy đau, giống như bị mũi tên tẩm độc bắn vào người vậy, đau đến quằn quại. Cậu ước Khuê đừng khóc nữa, cậu không chịu nổi mất.
Nhớ lại những lời Khuê từng nói rằng trước đây có từng suy nghĩ đến cái chết, Bách đang tự hỏi liệu khi ấy Khuê như thế nào, liệu cô có khóc thảm thương để cố gắng vượt qua ý nghĩ ấy như cậu đã tưởng tượng ra hay không?
"Để tổn tại như bây giờ, chắc hẳn cậu đã rất cố gắng và dũng cảm." Bách lẩm bẩm một mình.
Thùy Dung đang chuẩn bị đọc lời dẫn tiếp theo, nghe Bách nói chợt khựng lại: "Cậu nói gì thế?"
Bách lắc đầu không đáp lại, Dung cũng không nghe rõ những lời Bách nói cho lắm vì tiếng loa quá to, Bách lại nói nhỏ đủ để một mình cậu nghe nên những lời của Bách không lọt vào tai Dung.
Bách lấy tay xoa trán mình, cậu thở dài: "Để Lọ Lem phải rơi nước mắt rồi, Hoàng Tử phải mau xuất hiện đón nàng về thôi."
Thùy Dung bật cười: "Cậu nên chuẩn bị đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.