Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 36: Cô bé Lọ Lem (2)




Ở ngoài kia, Khuê vẫn tiếp tục. Phân cảnh lần này là sự xuất hiện của một nhân vật đặc biệt, không phải bà Tiên mà là một ông lão có bộ ria mép trắng dài, dáng người cao gầy đang khom lưng. Người đóng vai này chính là bạn Thắng, phó lao động của lớp.
"Ông là Tiên sao? Hay ông là Bụt thế?" Khuê ngây người ra hỏi.
Thắng nhập vai, vuốt bộ râu của mình rồi cất tiếng: "Ta chẳng phải Tiên cũng chẳng phải Bụt, ta là thầy giáo dạy Toán. Vì con đã rất chăm chỉ làm bài tập lại còn ngoan ngoãn, nghe lời nên ta sẽ giúp con giải quyết đống bài tập còn lại này."
Ở phía dưới, mọi người ngơ ngác nhìn nhau:
"Cải tiến là có thêm nhân vật thầy giáo sao?"
"Kiểu này hơi bị ý nghĩa trong ngày lễ đấy."
Thắng ở trên đỡ Khuê ngồi dậy, lấy đống bài tập mà Khuê đang làm.
"Thầy ơi, một mình thầy sao có thể làm hết được?" Khuê hỏi.
Thắng cười lớn: "Ai bảo ta có một mình. Lông Vàng và Mèo Mun mau ra đây cho ta."
Từ sau cánh gà, Lông Vàng và Mèo Mun xuất hiện. Cả hai người đang mặc bộ đồ thú nhồi bông. Lông Vàng là một con cún còn Mèo Mun là một con mèo. Ở trong bộ đồ Lông Vàng, Công thở hổn hển lẩm bẩm: "Nóng chết rồi, sao bố mày lại trúng vai này chứ?"
Mèo Mun do Hùng thủ vai cũng lên tiếng cằn nhằn: "Mày im đi, mày còn may mắn chán, nhìn đồ của tao mà xem. Cái móng vuốt này, cái chân mèo này khó di chuyển kinh khủng."
"Ơ đây là Lông Vàng và Mèo Mun nhà con mà?" Khuê chỉ vào hai người và nói.
"Đúng vậy, hai đứa nó sẽ giúp con làm bài tập. Bây giờ thì, úm ba la xi bua." Thắng lấy từ đâu ra một đôi đũa, cậu vẫy vẫy rồi xoay đũa chĩa vào người Khuê.
Trên người Khuê bỗng xuất hiện một bộ váy dạ hội màu xanh, có được sự kì diệu này thì bên trong mọi người đang rất vất vả kéo bộ đồ của Khuê ra.
Khuê vốn mặc trên người hai bộ, bộ váy rách rưới bên ngoài chỉ để ngụy trang che đi bộ váy xinh đẹp bên trong. Bộ váy được buộc dây vào, ánh sáng sân khấu phản chiếu đánh lừa thị giác nên mọi người không thể biết được, sau khi đến cảnh đến dự tiệc thì tổ đạo cụ bên trong sẽ kéo chúng ra. Phía bên dưới, mọi người đang trầm trồ bởi màn biến hoa kỳ diệu của Khuê.
"Con cảm ơn thầy, con đi đây." Khuê xách váy tính bước đi.
"Khoan đã, con phải nhớ lời ta là phải về trước 12 giờ đêm đó, nếu không phép thuật sẽ mất hết tác dụng."
"Vâng ạ, tạm biệt thầy, con sẽ về sớm."
Sau khi Lọ Lem đi, Lông Vàng và Mèo Mun đang ngồi làm bài tập:
"Thật không thể tin được, một con mèo như ta mà phải làm bài tập."
"Ta là chó mà, nhiệm vụ của ta là giữ nhà sao lại phải làm bài tập chứ? Làm động vật cũng không yên ổn gì."
Phía bên dưới, mọi người cười phá lên:
"Haha, hai thằng cao khều mặc bộ đồ đó mắc cười quá."
"Cái giọng này quen quen." Một đứa chống cằm nhìn lên sân khấu với vẻ mặt nghi hoặc.
"Là giọng Lê Minh Hùng và Nguyễn Thành Công." Đứa bên cạnh hét lớn.
"Oa, OTP của mị, dễ thương quá đi mất."
Trong cả cái trường này thì Bách là người có độ nổi tiếng cao nhất nếu xét về cá nhân nhưng nếu xét chung chung thì cặp Công - Hùng mới có độ phủ sóng cao hơn. Mấy nữ sinh trong trường đều có một chấp niệm dành cho hai người này cho dù Công đã công khai yêu đương với Nguyễn Trà My 12A3 thì thuyền của đôi này vẫn không chìm.
My ngồi một góc nghe mọi người hò hét Công và Hùng mà nghiến răng, sẽ không có chuyện gì nếu các bạn nữ không nói My là nữ phụ chen chân vào mối tình của người ta. Hừ, vớ vẩn, My cảm thấy mấy đứa con gái này đầu óc có vấn đề rồi.
Chuyển cảnh vở kịch, bữa tiệc bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên du dương, mọi người bắt đầu khiêu vũ. Đã đến lượt của Bách, cậu xuất hiện đầy tự tin với một tư thế hiên ngang. Khi Bách bước ra, tiếng hò hét của lũ con gái vang banh cả trường:
"Oaa, chồng em ra rồi."
"Anh ơi quay mặt lại nhìn em nè."
"Bách ơi, con đạp anh ơi."
Mấy người con trai xung quanh nhìn bọn con gái mà khinh bỉ ra mặt, đúng là đồ mê trai.
"Ta có thể mời nàng một điệu nhảy được chứ?" Bách cúi người, đưa tay ra mời Khuê một cách lịch thiệp như cách các hoàng tử hay làm, giọng nói cậu trầm ấm làm trái tim bao thiếu nữ phải xao xuyến.
"Aaa, chết mất thôi."
"Nghe giọng mà muốn mang thai luôn."
"Mẹ ơi, con muốn cưới anh này."
Ở trên sân khấu, Khuê mỉm cười đặt tay lên Bách, cả hai bắt đầu khiêu vũ. Mặc dù đã tập luyện trước rất nhiều nhưng Khuê vẫn rất căng thẳng. Nhận ra được điều đó, Bách khẽ nói: "Bình tĩnh thôi, đừng căng thẳng quá."
Bách đặt hờ bàn tay lên eo của Khuê, cố gắng để không chạm vào phần da thịt của cô, Bách đặt một cách tinh tế nên nhìn ở dưới khó ai mà phát hiện ra. Chỉ mình Khuê mới biết được sự tôn trọng của cậu dành cho mình, trong lòng thầm rung động một chút. Cậu thật sự rất tốt.
Khuê bước theo nhịp đôi chân của cậu, nhỏ giọng nói: "Mình sợ giẫm trúng cậu."
Bách cười nhẹ nhìn Khuê: "Không phải sợ, mình tránh được."
Phía dưới, tiếng hò hét vốn đã lớn nay lại càng lớn hơn:
"Ánh mắt đó là sao hả Phan Võ Hoàng Bách?"
"Ánh mắt của kẻ si tình kìa."
"Aaa, rung động mất thôi."
"Nhìn hai người họ đẹp đôi quá, đẩy thuyền gấp."
"Tém tém lại đi, để tôi ảo tưởng anh ấy đang nhìn tôi một chút."
"Có cảnh hôn không mấy đứa?"
Một vài thiếu nữ đã không trụ nổi mà ôm tim lăn ra gào thét, lớn đến mức thầy giám thị phải bước ra giải quyết nhưng vẫn không ngăn được sự hâm mộ đến cuồng nhiệt của khán giả.
Cái ánh mắt đó của Bách thật sự là một vũ khí chết người, trông chứa đầy tình ý không thể che giấu, tựa như cả thế giới có hàng tỷ người mà cậu chỉ để một mình Khuê vào mắt.
Cứ tưởng chỉ thấy ánh mắt ấy trên phim thôi, ai ngờ ngoài đời con lãng mạn hơn thế. Loạn hết vì vở kịch này mất thôi. Sau vở kịch này mà cặp đôi này không lên trang nhất của trường mới lạ.
Mấy bạn lớp 12A1 cũng ôm tim, không thể ngờ sức ảnh hưởng của vở kịch này lớn như vậy.
Sau khi khiêu vũ xong, theo kịch bản thì Lọ Lem sẽ về nhà trước 12 giờ. Khuê xách váy tính bỏ đi thì Bách giữ tay cô lại.
Phía bên trong Thùy Dung bỗng giật mình khi thấy hành động của Bách: "Khoan, cái này không có trong kịch bản."
Khuê đảo mắt nhìn Bách ý muốn hỏi: "Cậu làm gì vậy?" nhưng Bách có vẻ không để ý cho lắm, cậu đọc lời thoại tiếp theo: "Nàng tính rời xa ta sao?"
Ai đó có thể nói cho Khuê biết Bách đang làm gì được không? Cô biết xử lý sao đây? Bỗng dưng cậu thay đổi kịch bản là có ý gì đây?
Khuê hít một hơi, cố gắng nghĩ ra lời thoại: "Em xin lỗi chàng nhưng em phải về nhà làm bài tập."
Bách hơi ngạc nhiên vì câu thoại của Khuê, cậu đã tưởng tượng ra một loạt kịch bản trong đầu nhưng chưa nghĩ đến kịch bản này:
"Ở bên ta, ta sẽ làm bài tập giúp nàng." Bách nhanh chóng tiếp lời thoại.
"Nhưng em còn phải cho Lông Vàng và Mèo Mun ăn nữa." Khuê lén liếc mắt ra hiệu cho Bách nhưng có vẻ cậu không để ý cho lắm.
"Vậy thì để ta nuôi chúng luôn, ta cũng có một con Mèo Mon, để chúng nó kết thân nàng thấy sao?" Bách nói một cách tỉnh bơ.
Thùy Dung ở trong cánh gà muốn xông ra ngay lập tức thì bị các bạn trong lớp cản lại: "Bỏ bà đây ra, buông ra mau."
Ngọc Hân vỗ vai Dung: "Bà bình tĩnh, cứ xem hết đã."
Khuê ở bên ngoài, đối diện ánh mắt của Bách, kịch bản càng ngày càng lộn xộn rồi, cô phải mau kết thúc phân cảnh này thôi: "Em xin lỗi nhưng em phải đi rồi, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại."
Nói xong Khuê nhanh chân chạy vào bên trong cánh gà, trước khi đi cô cố tình để chiếc giày bị rơi ra đúng như vở kịch. Bên trong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bách ở bên ngoài nhặt lấy chiếc giày sau đó gọi lớn: "Người đâu, mau truyền ra bên ngoài nếu ai đi vừa đôi giày này ta sẽ lấy người đó làm vợ."
Bên trong, Dung đang cau mày trách móc Khuê: "Hai người làm gì vậy? Xém chút nữa là hỏng vở kịch rồi."
Khuê thở dài: "Tại Bách bỗng dưng thay đổi lời thoại, mình cũng không biết phải làm sao."
Dung lắc đầu bất lực: "Thôi được rồi, xong vụ này tui sẽ tính sổ với cha nội Bách một trận, mọi người đừng cản tui."
Cảnh tiếp theo là cảnh thử giày, Linh và Ngọc Hân thử giày nhưng không vừa, thật ra đôi giày này rộng hơn chân hai cô mục đích là để Khuê dễ dàng tháo ra lúc chạy trốn hoàng tử, cho nên Khuê có thử cũng không vừa.
Bách ngồi chéo chân, mặt mày nghiêm túc đúng chuẩn quý tộc, cậu cất giọng cao lên: "Trong nhà không còn con gái nữa sao?"
Diễm cười gượng, cô liếc mắt nhìn Bách. Diễm cảm thấy Bách không phải đang diễn mà thật sự muốn ăn tươi nuốt sống mình. Diễm cảm giác nếu mình đọc lời thoại là "Dạ bẩm nhà chúng tôi chỉ có hai đứa con gái" thì Bách sẽ nắm đầu mình trên sân khấu luôn mất. Cái tên này lại tự ý thay đổi kịch bản, thật đáng ghét.
"Dạ bẩm trong nhà chúng tôi còn một đứa nữa nhưng con bé này dơ bẩn lắm, sợ nó làm hỏng đôi giày quý giá này mất."
"Gọi ra đây."
Khuê từ từ bước ra, Bách lập tức đứng dậy: "Thì ra nàng ở đây. Không cần thử giày nữa. Người đâu, mau chuẩn bị hôn lễ ta sẽ cưới người con gái này làm vợ."
Khuê ngỡ ngàng nhìn Bách, cảnh thử giày của Lọ Lem mà một trong những cảnh đắt giá nhất mà cậu lại cắt bỏ chúng đi luôn.
Diễm nhìn qua nhìn lại rồi dừng ánh mắt lên người Bách hỏi:"Tại sao lại là cô ta?"
Bách nhìn Khuê mỉm cười: "Vừa gặp được nàng ta đã đem lòng yêu, vừa tìm thấy nàng liền muốn rước nàng về. Đời này của ta chỉ có một người vợ duy nhất chính là nàng ấy."
Ở phía dưới sân khấu, học sinh đang gào thét đến khan cả cổ:
"Đây không phải là diễn nữa rồi."
"Đúng đúng, với kinh nghiệm 10 năm xem phim tình cảm thì tôi đây xin khẳng định ánh mắt đó là thật nha, chỉ có thật lòng yêu người ta mới có thể nhìn như vậy thôi."
"Đi ăn bún riêu thôi mọi người."
"Trời ơi, ngọt ngào quá."
Sau phân cảnh này, cả dàn diễn viên bước ra đọc câu thoại cuối cùng: "Muốn gặp được Hoàng Tử như Lọ Lem bạn phải chăm chỉ làm bài tập, ngoan ngoãn, nghe lời thầy cô để đem đến những bông hoa điểm tốt tặng thầy cô giáo. Chúc cho các thầy cô của chúng em có một ngày lễ thật ý nghĩa nhất. Chúc mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam."
Dứt lời, các thầy cô đều đồng loạt đứng dậy vỗ tay, học sinh thì hò hét vang khắp cả trường. Tuy kịch bản đã bị thay đổi nhưng kết quả vẫn rất tốt.
Sau khi kết thúc buổi tổng duyệt, nhà trường tiến hành trao giải và chọn ra 5 tiết mục xuất sắc nhất để biểu diễn ngày 20/11, lớp 12A1 vinh dự ôm trọn giải Nhất vì màn trình diễn quá xuất sắc, mà nếu không để cho vở kịch này giải Nhất thì học sinh trong trường sẽ làm loạn lên mất vì dù sao kết quả này cũng rất xứng đáng.
Thầy hiệu trưởng bước lên phát biểu: "Thầy có lời khen dành cho tất cả các em, các em đã đem đến những tiết mục văn nghệ rất tuyệt vời và ý nghĩa. Thầy đánh giá rất cao vở kịch của lớp 12A1, tuy là một vở kịch đã quá quen thuộc với mọi người nhưng các em đã biết sáng tạo, đem đến những tình tiết mới mẻ không gây nhàm chán. Sự sáng tạo, sự tự tin và làm chủ sân khấu là một điều cần thiết và quan trọng với tất cả các em không chỉ ở hiện tại mà trong tương lai các em sẽ cần đến chúng nhiều hơn. Thầy hy vọng không chỉ 12A1 mà tất cả các em đều cố gắng phát huy hơn nữa."
Tiếng vỗ tay vang lên, thầy hiệu trưởng bước xuống kết thúc buổi lễ tổng duyệt.
"Oa, giải Nhất rồi mấy đứa ơi."
"Vui quá mọi người ơi, khóc mất thôi."
Tập thể 12A1 ôm nhau òa khóc, mặc dù trước đây có một số không hòa thuận với nhau cho lắm nhưng được giải thưởng lớn như vậy ai cũng rất vui. Cô Hằng cũng bật cười, chủ nhiệm tận bao nhiêu năm nhưng cô chưa gặp được cái lớp nào cho cô đầy cảm xúc như khóa hiện tại.
"Mọi người cùng nhau chụp tấm ảnh đi, Hoàng Tử và Lọ Lem đứng giữa nhé."
Một vài bạn đẩy Bách và Khuê sát lại gần nhau. Đứng sát nhau như vậy khiến Bách hơi căng thẳng, cậu khẽ nhìn lén Khuê trong lòng mang một nỗi thắc mắc không biết cô có cảm giác như cậu không nữa.
"1,2,3 cười lên nào. Tách."
Vở kịch của lớp 12A1 đã để lại nhiều ấn tượng nhưng vẫn có một điều gây tiếc nuối:
"Cả vở kịch dài gần 10 phút mà không có lấy một cảnh hôn nào cả."
"Đúng vậy, như thế là hành hạ con dân đó."
Mọi người thở dài, than vãn, tỏ ý không cam chịu nhìn về phía Bách và Khuê. Bách nghe được những lời đó thì cậu nhếch môi cười nhạt, trong lòng nghĩ: "Hừ, hôn gì tầm này. Kết hôn rồi sau này muốn hôn khi nào chẳng được. Đàng nào Lọ Lem cũng thuộc về Hoàng Tử."
Sau buổi tổng duyệt, số lượng tìm kiếm cặp đôi Bách và Khuê ngày càng tăng lên, có hẳn một trang fanpage về hai người luôn. Đâu đâu cũng là video cảnh hai người khiêu vũ, ánh mắt của Bách nhìn Khuê. Cả trường được một đêm không ngủ sau khi xem xong vở kịch.
Ngày hôm sau, khi diễn 20/11 xong thì mọi người thay đồ để đem trả cho bên cho thuê đồ. Bách từ phòng thay đồ nam bước ra đã bị một người đứng chặn.
"Tránh ra." Thấy người đó, Bách lạnh lùng nói.
"Mình có chuyện cần gặp cậu." Cô gái vẫn kiên quyết giữ Bách lại.
______
Lời tác giả: Chương sau có biến, mọi người có đoán được cô gái đó là ai không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.