Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 43: My Darling and Mon amour




Tin nhắn mà Khuê gửi không có một lời nào cả, chỉ toàn là mấy dấu chấm, dấu gạch ngang khó hiểu: "-.-..-..-.-...- -...-....- -. --..-..- -. --..-. --- -......- - -...- -..-..-.- -....... -. -.-. --- -. --. -.-...- --- -.-. -.. ---.. -.-...-.- --.. -....."
Cái gì vậy Trần Ngọc Bích Khuê?
Câu này có ba ý, ở câu thứ hai Khuê cách xuống dòng và viết tiếp: "-... -.-..-..- -.-..... ---.-...-..-.-. ---.."
Vẫn là cách xuống dòng và viết: "--.. -..... -...... -.-..... -.-..-..-.--....-.... -..."
Bách mở to hết cỡ nhìn mấy kí tự kì lạ mà Khuê gửi cho mình. Chắc chắn Khuê không gửi ngẫu nhiên, mấy kí tự này có lẽ mang một ý nghĩa nào đó.
Bách ngồi xuống bàn, lấy một mẫu giấy nhỏ viết ra những kí tự đó. Cậu ngẫm nghĩ một hồi thì chợt thốt lên: "Cái này...chẳng lẽ là mã *Morse?"
Bách vội vàng tra các kí tự của mã Morse trên Google. Bách ngồi tra cứu những kí tự ấy rồi mã hóa chúng. Cuối cùng, cậu chợt khựng lại khi phát hiện ra điều Khuê muốn nói với mình. Câu của Khuê có nghĩa: "Cậu là tia sáng rạng rỡ nhất đã xuất hiện trong cuộc đời của mình. Để cậu chờ lâu rồi. Mình thích cậu PVHB."
Bách im lặng, cậu không nói gì cũng chẳng phản ứng gì, gương mặt không có chút gợn sóng. Bách chỉ chăm chú ngắm nhìn những dòng chữ ấy. Cậu bỗng bật cười, trên đôi mắt có đọng chút nước.
"Không phải, cậu mới chính là tia sáng rạng rỡ ấy." Bách nói.
Kể từ cái lần cô đến bên cậu trong một ngày mưa, khi ấy cuộc sống của cậu chỉ có một màu u tối cùng những tiếng mưa trút hết lên người cậu như đang trách móc, tức giận dành cho cậu. Cả người cậu ướt đẫm, cậu lang thang chạy trốn khỏi số phận và may thay làm sao khi cậu gặp được cô.
"Sao bạn lại ngồi ở đây? Bạn bị lạc mất bố mẹ sao?" Tiếng gọi nhẹ nhàng, ngọt ngào pha chút lo lắng của cô bé làm Bách giật mình, cả người cậu co rúm lại, lùi xa ra cô bé. Cô bé cũng chợt khựng lại khi thấy hành động của cậu, Bách từ từ ngước lên nhìn rõ ngũ quan của cô bé kia.
Cô bé vẫn nhìn cậu, từ từ ngồi xuống gần cậu, dùng chiếc ô nhỏ bé của mình che cho cậu.
"TRÁNH RA." Bách hét lớn làm cô bé giật mình.
Cô bé hơi sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm sát lại gần cậu, cô bé nhẹ nhàng nói: "Trời mưa rồi, bạn làm như thế sẽ bị ốm đấy."
Bách hất tay cô bé ra và nói: "Kệ tôi, bố mẹ tôi bỏ tôi rồi, họ sẽ không tìm lại tôi nữa đâu."
Cô bé im lặng, có lẽ ở độ tuổi được sống trong sự bảo hộ của bố mẹ, được sự yêu thương của tất cả mọi người dành trọn cho mình. Ở độ tuổi đó, thế giới của cô bé luôn tràn ngập những câu chuyện cổ tích màu hồng, cô bé cũng vô tình nghĩ tất cả các bạn của mình đều hạnh phúc như chính mình vậy.
Nhưng cậu bé này thì lại không, bộ đồ mà cậu mặc đã trở nên rách rưới. Trên người cậu bé dính toàn bùn đất, ở nơi cổ tay và trên mặt còn dính chút vết bầm, vết xước như là bị bạo hành vậy. Ở độ tuổi đó, cô bé hoàn toàn không biết được cậu bé kia rốt cuộc đã trải qua chuyện khủng khiếp gì. Cô bé có chút sợ hãi, không phải sợ cậu bé mà là sợ rằng thế giới giả lập của mình đã dần sụp đổ khi thấy cậu, rằng hóa ra trên đời này không phải luôn tràn ngập hạnh phúc.
Cậu bé ngồi co rúm lại, đôi vai cậu run run vì lạnh hoặc có thể vì cậu đang khóc. Cô bé không biết, chỉ thấy lo cho cậu. Chẳng biết can đảm từ đâu, cô bé chạy đến ôm chầm lấy cậu rồi òa khóc. Bách giật mình tính đẩy cô bé ra nhưng thấy cô bé khóc lớn quá làm cậu không nỡ buông.
Bách ở độ tuổi đó cũng bối rối, lần đầu tiên cậu thấy trẻ con khóc trước mặt mình mà lại là một con nhóc đáng ghét không biết chui từ đâu ra. Bách vỗ nhẹ vai cô bé: "N..này, tự..nhiên khóc là sao? Đáng lẽ tôi nên khóc mới đúng."
Cô bé nức nở, ngày càng khóc lớn hơn, cô bé vừa khóc vừa nói: "Huhu, mình thương bạn quá."
Bách ngây ngốc khựng lại. Thương sao? Thương là gì? Tại sao một đứa nhóc mà mình chưa từng quen biết lại nói điều này với mình? Liệu cái "thương" của cô bé này, bố mẹ cậu có dành cho cậu không? Sao họ vẫn chưa tìm cậu? Cậu sợ, rất sợ hãi.
Tầm mắt cậu đã mờ dần, với một cậu bé chín tuổi thì sức chịu đựng này đã đạt đến giới hạn. Cậu mệt, thật sự rất mệt. Nhưng cậu không muốn ngất đi, còn cô bé này thì làm sao? Chắc cũng bị lạc bố mẹ đây mà.
Bách cố gắng mở mắt, tay bám víu lấy vạt áo cô bé kia để gượng dậy nhưng cậu mệt quá, cậu chịu không nổi nữa rồi. Tiếng khóc của cô bé đã làm mờ đi tâm trí của của cậu, tiếng trẻ con khóc lấn át đi tiếng mưa.
Bách đang dần mất đi ý thức, lúc sắp ngất đi, Bách có nghe được tiếng của một đôi vợ chồng, hình như họ bị lạc mất con mình.
"Khuê ơi, con đâu rồi?"
Nghe được tiếng gọi quen thuộc của bố mẹ, cô bé dần ngừng khóc và buông cậu ra: "Hình như bố mẹ mình đến rồi, bạn...này..bạn."
Bách lịm đi, trong giấc mơ cậu cảm giác cả cơ thể của mình như được ai đó nhấc bổng lên, chắc là cậu bị người ta đưa đi rồi nhưng vấn đề là người ta đưa cậu đi đâu? Còn cô bé kia nữa? Liệu có bị bắt đi như cậu không?
Bách cảm giác cả người tê ê ẩm, cậu ngửi được mùi thuốc sát trùng nồng nặc, hình như cậu được người ta đưa đến bệnh viện. Bây giờ, cậu không còn đủ sức lực để chống trả nữa, cứ để mặc người ta muốn làm gì thì làm. Chẳng biết những bác sĩ này có mục đích cứu sống cậu hay để làm gì khác.
Bách mơ màng chìm trong mơ, cậu nghe được tiếng khóc của một người phụ nữ. Cảm giác giọng ấy rất quen thuộc, liệu có phải là mẹ không?
Cậu còn nghe được tiếng bác sĩ nói chuyện, bác sĩ bảo rằng một cặp vợ chồng bị lạc con gái đã vô tình phát hiện cậu và con gái mình ở đó nên mang cậu đến bệnh viện. Hóa ra là vậy, xem ra cô bé kia đã an toàn rồi. Cô bé kia cũng thật kì lạ, bị lạc bố mẹ không khóc nhưng thấy cậu trong bộ dạng kia lại khóc. Thật lạ lùng!
Bách nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Kí ức của Bách về năm tháng ấy là một màu đen mịt mù và tăm tối. Ánh sáng rạng rỡ duy nhất chính là sự xuất hiện của cô.
Kí ức về người đàn bà đó, kí ức về một căn phòng chặt hẹp, tối tăm với những lũ chuột, lũ gián bẩn thỉu bủa vây lấy cậu đã trở thành nỗi ám ảnh mà cậu không thể nào quên được. Nhưng bây giờ, kí ức đó đã dần đi vào dĩ vãng, cô đến mang một liều thuốc chữa lành tốt nhất.
Sau khi giải mã xong những kí tự mà Khuê gửi, lúc mẹ Nga đang nấu ăn, Bách từ đâu nhảy ra như thỏ làm mẹ cậu giật mình. Bà đập mạnh vào cánh tay cậu: "Cái thằng này, làm mẹ hết hồn. "
Bách cười khúc khích mặc kệ bị đánh: "Con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra một đứa con đẹp trai như con."
Mẹ Bách mở to mắt nhìn Bách, bà đưa tay chạm nhẹ vào trán cậu: "Con bị sốt sao?" rồi bà chạm vào trán mình: "Hay mẹ bị sốt?"
Bách mỉm cười hỏi mẹ: "Mẹ có cần con phụ gì không?"
Mẹ Nga cảm thấy Bách rất kỳ lạ, bà hơi lo lắng hỏi: "Con làm sao thế? Đừng làm mẹ sợ."
Bách xắn tay áo lên, cười tươi nói: "Mẹ dạy con nấu ăn đi, lỡ sau này con lấy vợ, con phải nấu cho vợ con ăn nữa. Nếu không người ta sẽ nói con là người chồng tồi tệ, bắt vợ phải lo đủ chuyện."
Mẹ Nga bĩu môi nhìn Bách: "Gớm, anh thì hay rồi. Anh đã bao giờ nấu cho tôi một bữa tử tế chưa mà bày đặt nấu cho vợ với chẳng con."
Bách gãi đầu cười: "Thì mẹ dạy con đi, bây giờ con nấu cho mẹ, sau này con nấu cho vợ con."
Thế là Bách bắt đầu học nấu ăn từ mẹ nhưng học thì chẳng thấy đâu, toàn phá là giỏi. Mẹ Nga hoảng hốt khi cậu tính lấy chai Sunlight để rửa rau, bà vội vàng chạy đến cướp rổ rau trừng mắt nhìn cậu: "Cái thằng này, mẹ đang còn trẻ, anh muốn để mẹ đi qua sống bên kia với ông bà tổ tiên sớm à?"
Bách lại gãi đầu cười: "Con xin lỗi ạ, thôi để con nấu canh chua cho mẹ."
Bách cắt mấy quả cà chua thành từng miếng nhỏ, cậu cho chúng vào nồi, cho nước rồi đổ một muỗng muối to đùng. Mẹ Nga đang thái thịt, nhìn sang Bách thì hốt hoảng vội chạy đến giữ lấy tay Bách: "Thôi thôi, mẹ xin con. Lên tắm rửa đi, đừng phá nữa, để mẹ ăn một bữa đã."
Bách bị mẹ đuổi lên phòng, thật may là Bách không động tay động chân gì nhiều đến mấy món ăn này nếu không hôm nay cả nhà phải tốn tiền ra ngoài ăn mất.
Tối hôm đó, Bách thay đổi biệt danh cho Khuê. Nhận thấy biệt danh mới Bách đặt cho mình, Khuê vội vàng gõ chữ:
"My Darling? MD mà khi trước cậu đặt là như vậy sao?"
Bách nhìn điện thoại mà mỉm cười, nhắn cho Khuê một tin:
"Ừ."
"Xem ra cậu đã có mục đích từ trước." Khuê nhắn lại.
Khuê nhắn xong còn thả một cái phẫn nộ, Bách bật cười, cảm thấy cô rất đáng yêu. Bách ngước lên nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 11 giờ rồi, cậu dùng đôi tay dài, thọn gọn của mình mà gõ nhanh:
"Ừ, mình là kẻ mưu mô, mong Darling rộng lượng bỏ qua cho."
Khuê không trả lời, Bách lại nhắn: "Sáng mai mình qua đón cậu đi học thêm nhé?"
Một phút, hai phút, ba phút, năm phút trôi qua, Bách vẫn không nhận được tin nhắn từ Khuê. Cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại miệng lẩm bẩm: "Ngủ rồi sao?"
Bách thở dài, xem ra nên để khi khác vậy. Khi cậu tính cất điện thoại nằm ngủ thì một tiếng ting vang lên, Bách bật dậy mở điện thoại.
Khuê đặt cho cậu một biệt danh mới: "Mon amour."
Mon amour là cái gì thế?
"Cậu chưa ngủ à? Còn Mon amour là cái gì thế?"
Khuê nhắn lại: "Tiếng Pháp đấy, cậu tự tìm hiểu đi."
Nhắn xong, Khuê cũng tắt điện thoại đi ngủ để lại Bách ở bên kia ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cái biệt danh cô đặt cho mình. Bách vội vàng tra từ điển tiếng Pháp.
Mon amour trong tiếng Pháp có nghĩa là: "Tình yêu của tôi."
"Không ổn rồi, tim đập nhanh quá." Bách ôm tim, thở gấp, cười tủm tỉm xem đi xem lại tin nhắn.
Bách bật dậy, vội chạy đến tủ quần áo lục lọi đồ đạc, cậu đứng trước đống quần áo: "Mai mình nên mặc bộ gì đây?"
Cậu nhìn một đống đồ chất đầy trong tủ, hiếm khi thốt ra một câu nói quen thuộc của mấy đứa con gái: "Mình không có gì để mặc cả."
Bên phía Khuê, cô cũng nhìn tủ quần áo trước mặt mà nói: "Mình không có đồ để mặc."
(*) Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản ký tự như trình tự chuẩn của hai khoảng thời gian tín hiệu khác nhau, được gọi là dấu chấm và dấu gạch ngang hoặc dots và dash. Mã Morse được đặt theo tên của Samuel Morse, nhà phát minh của điện báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.