Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 44: Người phụ nữ kì lạ trong thang máy




Chiều ngày hôm sau, cả hai hẹn nhau lúc 14 giờ chiều. Sau khi ăn xong bữa trưa, Bách lo tắm rửa, chải chuốt tóc tai, lục lọi tủ quần áo để chọn cho mình một bộ đồ vừa ý nhất. Mặc dù tối qua cậu đã nghiên cứu chúng cả đêm cũng đã quyết định chọn cho mình một bộ đồ thích hợp nhưng bây giờ khi nhìn lại bộ đồ ấy, cậu lại không hài lòng một chút nào.
Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, phải chọn đồ vừa giữ ấm vừa có gu thời trang là điều không dễ dàng gì. Có lẽ là khoảnh khắc chuyển giao giữa mùa đông và mùa xuân nên những cái lạnh giá vẫn còn bám víu lấy thân thể, chỉ cần mở cửa bước ra khỏi nhà là luồng gió lạnh kéo đến như sát muối vào da, vừa dát, vừa lạnh, lại mang cảm giác rùng mình.
Một hồi lâu, Bách quyết định mặc một chiếc áo giữ nhiệt màu đen bên trong, mặc thêm một chiếc áo len mỏng, lớp tiếp theo là chiếc áo hoodie màu đỏ, khoác áo da, mặc quần jean, thêm một đôi giày Nike màu đen. Nhìn dáng người trên gương, quả thật rất hoàn mỹ. Tỉ lệ cơ thể của Bách rất chuẩn, bộ đồ không chỉ tôn lên dáng người cậu mà còn tiện tay tô vẻ lên sự điển trai làm cho gương mặt của Bách với bộ đồ rất hài hòa. Nếu bây giờ Bách đứng cạnh chiếc moto mà tạo một kiểu dáng thì đảm bảo lũ con gái chết mê chết miệt vì cậu cho xem.
Nhìn trông có vẻ ổn nhưng cái sự cầu toàn có sẵn trong người làm Bách không hài lòng với bộ đồ. Cậu nghĩ ra trường hợp nếu Khuê mặc đồ mỏng thì cậu sẽ không thể cởi áo khoác đắp lên người cô hoặc khi Khuê lao vào lòng cậu, Bách sẽ không thể dùng áo để truyền hơi ấm cho cô. Nếu vậy thì một chiếc áo dạ dài hoặc áo bành tô hợp hơn. Cuối cùng, Bách quyết định mặc thêm một áo len dày cổ lọ màu trắng, bên ngoài khoác dạ màu đen, còn lại vẫn giữ nguyên như cũ. Nhìn dáng vẻ hiện tại trên gương, đúng là có chút trưởng thành và điềm đạm hơn so với bộ đồ trước đó, Bách gật đầu hài lòng.
Phía bên Khuê, cô quyết định mặc một áo len cổ cao trắng phối với quần màu đen khoác thêm một chiếc áo phao dài màu trắng, đi đôi giày sneaker màu đen đế cao trông rất đẹp mắt.
Bách đã đứng sẵn ở cổng nhà Khuê, mẹ Khuê là người bước ra mở cửa cho cổng. Thấy cậu, bà ngạc nhiên nói: "Ơ, Bách đầy à? Cháu đến tìm Khuê sao?"
Bách gật đầu, lễ phép cúi chào mẹ Khuê: "Con chào cô ạ, con đến đưa bạn Khuê đến thư viện học ạ."
"Con đưa Khuê đi?" Mẹ Thắm ngơ ngác hỏi, cả hai đứa đã thân đến nhường này rồi sao?
Bách cười nhẹ, cậu từ tốn giải thích: "Dạ, con cần Khuê kèm thêm Tiếng Anh ạ."
Mẹ Thắm xua tay nói: "Ồi trời! Con khiêm tốn quá, giỏi như con mà vẫn chịu học hỏi vậy là tốt. Cô nghe nói con mới đạt giải Nhất kỳ thi chọn học sinh giỏi quốc gia, cô chúc mừng con nha. Sẵn tiện, con kèm luôn môn Toán cho bé Bông nhà cô nha."
Bách gãi đầu, gật gật cảm ơn mẹ Khuê sau đó nhìn sang Khuê. Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của Bách, Khuê ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.
Bé Bông? Là biệt danh ở nhà của Khuê sao?
Dễ thương thật, mềm mại và ấm áp, cái tên này rất hợp với cô.
"Con cảm ơn cô ạ, con nhất định sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."
Khuê nhìn mẹ, lễ phép nói: "Thưa mẹ, bọn con đi."
Bách cũng gật đầu chào mẹ Khuê theo.
"Hai đứa đi vui nhé." Mẹ Thắm mỉm cười, nhìn Bách chở Khuê đi xa dần cảm giác tuổi trẻ như đang trở lại. Tình cảm bạn bè trong sáng ấy có mấy ai có được thời học trò. Bà chỉ mong sao Khuê có những năm tháng vui vẻ ở độ tuổi này bởi vì con gái của bà đã trải qua khá nhiều những niềm mất mát và đau thương rồi.
"Mới sáng sớm mà con bé đi đâu vội vàng thế em?" Bố Quân đứng đằng sau mẹ Thắm nói, làm bà giật cả mình.
"Anh làm em giật mình đấy, con bé đi học ở thư viện với Bách rồi."
"Bách? Thằng bé con trai nhà chú Hải à?" Bố Quân nhíu mày hỏi mẹ Thắm.
Mẹ Thắm gật đầu, đáp: "Đúng vậy, thằng bé mặt mũi sáng sủa, lễ phép anh nhỉ? Vừa rồi mới đạt giải Nhất kì thi học sinh giỏi Toán quốc gia đấy."
Bố Quân thờ ơ đáp: "Ở độ tuổi này nam nữ không nên thân mật quá, những lúc anh đi công tác, em chú ý hai đứa nhỏ nhiều vào."
Mẹ Thắm bật cười: "Anh làm quá rồi đấy, hai đứa nó chỉ là bạn bè thôi. Ai nhìn vào còn tưởng Bách cướp con gái anh đấy."
Nghe mẹ Thắm nói, bố Quân chỉ khẽ ho rồi đi vào nhà. Mẹ Thắm bật cười, người ta nói con gái là bình rượu mơ của bố quả không sai. Con trai người ta mới đến gần con gái mình có một chút đã lo lắng rồi.
Mẹ Thắm là kiểu người thoải mái trong chuyện tình cảm của con cái, nếu con gái bà thích ai đó thì bà cũng sẽ ủng hộ, chỉ cần Khuê đừng lơ là trong việc học và đừng vượt quá giới hạn là được. Bà cũng không phải kiểu người tùy tiện mà giao phó con gái cho một ai nhưng Bách là ngoại lệ, vì trong mắt bà thì cậu là một đứa trẻ ngoan. Từ hành động, cử chỉ, đến cả ánh mắt của cậu đều cho thấy cậu không phải kiểu con trai hư hỏng. Dù bà không biết nhiều về cậu nhưng linh cảm của bà cho thấy vậy vì hơn ai hết, bà cũng là một người mẹ.
Mặc dù đã xác định mối quan hệ nhưng vì đang còn lứa tuổi học sinh, nếu công khai tình cảm sẽ gặp nhiều rắc rối lớn. Tình cảm của lứa học trò thật đẹp nhưng cũng có nhiều trăn trở bởi vì khi ấy mọi người vẫn còn chịu sự kiểm soát của nhà trường và gia đình. Công khai ắt sẽ ảnh hưởng lớn đến cả hai vì thế Khuê và Bách đều thống nhất sẽ giữ chừng mực, họ sẽ giấu kín chuyện này cho đến khi cả hai tốt nghiệp để không làm một ai phải khó xử.
Vì Khuê áy náy khi nói dối mẹ nên cô tính đến thư viện học bài một chút như lời mình đã nói, Bách đương nhiên là đồng ý. Cả hai đi bộ đến thư viện gần khu phố của mình, họ chọn một chỗ ngồi ít người đọc vài cuốn sách rồi im lặng chẳng nói với nhau câu nào.
Bách hiện tại đang cảm thấy khó chịu, đây không phải là tình huống xảy ra trong dự định của cậu. Đáng lẽ, ngày hẹn hò đầu tiên của hai người sẽ diễn ra tại một nơi lộng lẫy đầy ấp sự lãng mạn chứ không phải là một nơi yên tĩnh như thế này. Bách khẽ liếc nhìn Khuê, thấy cô nghiêm túc đọc sách như vậy làm cậu khẽ thở dài.
Bách hơi do dự, cậu tính đưa tay về phía Khuê nhưng chợt khựng lại, cậu đắn đo mãi. Một lúc sau, cậu lấy hết mọi can đảm nắm lấy tay Khuê. Khuê đang chăm chú vào cuốn sách bỗng giật mình vì cái nắm tay của cậu, lúc Khuê nhìn sang thì Bách giơ 5 ngón tay lên ý muốn nói: "Cho mình xin 5 phút."
Khuê chớp mắt nhìn Bách, mặt bỗng đỏ lên một chút, cô không phản kháng, chỉ cúi đầu đọc sách để che giấu đi sự ngại ngùng của mình. Bách chỉ mỉm cười, cảm xúc trong lòng đang thăng hoa đến đỉnh điểm, cậu đã đợi giây phút này từ lâu rồi. Bây giờ cậu đã đạt được, cảm giác như mình vừa thành công trong sự nghiệp, vừa thành công trong chuyện tình yêu vậy đó. Nghĩ đến thôi, Bách lại cười.
Trong thư viện cũng có khá nhiều người chú ý đến cả hai, một phần vì họ thấy hai người rất đẹp đôi, phần còn lại vì tiếng cười của Bách. Cậu cười không phát ra tiếng nhưng biểu cảm trên gương mặt cứ thay đổi, lúc thì che miệng cười, lúc thì cười mỉm. Họ nhìn cậu như một thằng dở hơi, là cái kiểu đẹp mà không được bình thường. Mà Bách cũng chẳng quan tâm cho lắm, có mấy ai bình thường khi yêu đâu.
Một lúc sau, cả hai rời khỏi thư viện. Hai người quyết định đi xem phim, họ chọn một bộ phim thuộc thể loại lãng mạn pha chút kinh dị. Nội dung phim kể về nữ chính mắc một chứng bệnh vào những ngày trời mưa cô sẽ biến thành người biến dị, nam chính là kẻ săn người biến dị. Hai người vô tình gặp nhau nhưng không biết thân phận của nhau, họ dần có tình cảm với nhau cho đến khi phát hiện thân phận của nhau, buộc phải đối đầu nhau.
Nữ chính biến dị không nhận ra nam chính tấn công nam chính, nam chính không đáp trả mà ôm lấy nữ chính an ủi cô, hy vọng cô nhớ ra mình. Có một phân cảnh rất kinh dị khiến mấy người con gái trong cái rạp này phải núp vào lòng người bên cạnh. Riêng Khuê vẫn coi phim với vẻ mặt tỉnh bơ, cô vừa xem vừa thảo luận lớp makeup của diễn viên có vấn đề, vừa đoán tình tiết tiếp theo. Bách vừa coi vừa cố nín cười, tiếng cười không quá to nhưng cũng đủ để mọi người gần cậu nghe thấy: "Ahaha..mắc cười quá."
Bách vừa dứt lời, mọi người đều quay lại nhìn cậu, tất cả đều rất tức giận. Bách cụp mắt, gãi đầu ngại ngùng nói câu xin lỗi.
Bách cúi đầu gục vào vai Khuê, Khuê cũng cảm thấy dở khóc dở cười vì bộ dạng này của cậu. Cô để cậu tựa đầu vào vai mình, khẽ vỗ nhẹ.
Cảnh kết thúc bộ phim nam nữ chính về bên nhau, họ trao nhau một nụ hôn. Bách tỏ vẻ tò mò hỏi:
"Khuê ơi, hai người họ làm gì thế?"
Khuê liếc Bách, nhìn cái vẻ ngây thơ do cậu tạo ra kìa, sao cậu có thể không biết xấu hổ chứ?
Khuê nở nụ cười không mấy chân thành, là nụ cười mà người ta gọi là cười theo kiểu công nghiệp đáp: "Kiss đó."
"Kiss là gì ấy Khuê?" Bách ngây thơ hỏi.
"Là cách mà mấy người yêu nhau thể hiện tình cảm, như cảnh vừa rồi ấy." Khuê từ tốn giải thích.
Bách lắc đầu, lại trưng cái bộ mặt ngây thơ không hiểu gì: "Lý thuyết khó qua, Bách không hình dung được, mình thực hành đi."
BỐP. Bách vừa dứt lời đã bị Khuê cú vào đầu.
Bách khẽ kêu lên: "Aa, đau mình."
Khuê liếc Bách: "Cho chừa, cái tội con nít đòi làm người lớn."
Bách ôm đầu rồi bật cười, rồi nhìn Khuê bằng ánh mắt dịu dàng nói: "Bách sai rồi, Khuê đợi Bách lớn nhé?"
Khuê quay sang nhìn Bách, bốn mắt nhìn nhau. Cả rạp chiếu phim dường như chỉ còn hai người, thời gian cứ thế dừng lại ở khoảnh khắc ấy.
Khuê chớp mắt nhìn cậu, cô ngại ngùng đến nỗi vội vàng né tránh ánh mắt cậu. Bách khẽ mỉm cười, cậu cúi sát lại gần người cô, thì thầm bên tai mà nói: "Chờ mình lớn được không?"
Khuê giật mình. Ai ngờ cậu lại dùng cái trò này chứ? Làm cô rung động mất rồi.
"Cái đó còn phải xem thái độ của cậu." Khuê nhìn sang chỗ khác, buông một câu nói không rõ ràng.
Bách lại cười, cậu xoa nhẹ đầu Khuê: "Mình sẽ ngoan, vì thế phải chờ mình."
Bộ phim kết thúc cũng là lúc cả hai bước ra bên ngoài.
"Cậu đói bụng không? Mình mua gì đó cho cậu ăn nhé?" Bách vừa đi vừa hỏi Khuê.
"Hay là bọn mình đi ăn bánh trôi nước đi. Trời lạnh này ăn ấm bụng lắm." Khuê đáp.
Bách khẽ gật đầu: "Được."
"Ơ, thang máy sắp đóng rồi kìa. Nhanh lên." Bách chưa kịp phản ứng đã bị Khuê nắm lấy tay kéo đi.
Thang máy? Tại sao lại là thang máy chứ?
"May quá, vừa kịp." Khuê nói xong thì chợt phát hiện mình nắm tay Bách, cô vội vàng rụt tay lại: "À, mình xin lỗi."
Thang máy bắt đầu chạy, họ đang ở tầng thứ 8. Ngoài Khuê và Bách ra thì còn có một người phụ nữ kì lạ nữa. Bây giờ Khuê mới chú ý đến sự tồn tại của người phụ nữ này. Người phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ đậm, giày cao gót cũng là màu đỏ,. Bên ngoài khoác một chiếc áo blaze đen, đeo kính râm đen, trên đôi môi kia được phủ bởi một lớp son đỏ nâu. Trên tay bà ta còn cầm một chiếc ô màu đen.
Từ nãy đến giờ cô cảm giác bà ta đang nhìn cả hai. Khi cô nhìn sang bà ta cũng là lúc bà ta nhìn lại mình. Mặc dù ánh mắt kia được che giấu sau một lớp kính râm đen nhưng Khuê vẫn thoáng có chút rùng mình trước người phụ nữ kì lạ này. Cô cười gượng, cúi đầu chào bà ta. Người phụ nữ kia chỉ khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên hai người. À không, nói chính xác hơn là bà ta đang nhìn Bách.
Để ý kĩ mới thấy, từ lúc vào thang máy đến bây giờ, Bách im lặng không nói lấy một lời. Bình thường ở trước mặt Khuê, cậu luôn là người chủ động bắt đầu cho mọi cuộc trò chuyện nhưng bây giờ cậu lại im lặng đến kì lạ, im lặng đến nỗi Khuê còn không cảm nhận được hơi thở của cậu.
Nhìn sang thì thấy mặt mày Bách tái mét, cậu khẽ thở dốc. Khuê chợt nhíu mày lại, cô vội vàng đặt tay lên trán cậu, lo lắng hỏi: "Cậu sao thế? Sao trán lại nóng thế này?"
Trán Bách không chỉ nóng mà cả người còn đổ mồ hôi, môi cậu bỗng trở nên nhợt nhạt, cậu khẽ nhìn Khuê, thở dốc xua tay lắc đầu ý bảo mình không sao.
PHỊCH.
Bách bỗng gục ngã xuống, Khuê giật mình vội đỡ cậu. Lúc này Bách giống như đang dần mất đi ý thức làm Khuê lo lắng hết cả lên: "Cậu sao thế? Đừng làm mình sợ mà."
Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu trong bộ dạng này, Khuê cảm thấy sợ hãi. Kí ức về năm tháng đó ùa về, chỉ cần cô lơ là một chút là chuyện bất hạnh năm đó lại xảy ra. Chỉ cần cô quay bước đi một chút, An Yên đã rời xa trong khoảnh khắc ấy.
Bây giờ nhìn Bách thế này càng khiến cô không khỏi lo lắng. Cô không hiểu, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ là cô cảm nhận được rằng giây phút mà cô kéo Bách vào thang máy này cũng là lúc cậu không ổn nhất.
Bách thở dốc, đôi tay run rẩy nhưng cậu vẫn cố gắng trấn an Khuê. Cậu đưa tay vỗ nhẹ vào đầu cô, thì thầm nói: "Mình...mình không sao, ch..chỉ cần ra khỏi đây...là ổn thôi."
Một giọt nước mắt chảy từ mắt lăn dài xuống má Khuê. Xem ra cô đoán đúng rồi, Bách mắc hội chứng sợ thang máy. Cô không biết nguyên nhân bắt đầu từ đâu, cái cô biết đó chính là bây giờ Bách không hề ổn một chút nào.
Cô ngước nhìn lên trên, thang máy vẫn dừng lại ở số 6. Từ nãy đến giờ cũng gần 4 phút nhưng thang máy vẫn không hề xê dịch. Bỗng thang máy đột nhiên rung lắc, đèn trong thang máy chợt tắt cũng là lúc cả người Bách co rúm lại, cậu vội vàng kéo Khuê lại gần mình, tay còn lại che lấy tai mình theo bản năng.
Khuê cũng thoáng giật mình, cô hốt hoảng nói: "Thang máy gặp sự cố rồi." rồi cô vội nhìn sang người phụ nữ kia: "Cô gì ơi, cô mau nhấn nút khẩn cấp đi."
Người phụ nữ kia đứng bất động, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Bách, bà ta không hề nói lấy một lời.
Khuê trơ mắt nhìn người phụ nữ đó, người phụ nữ này rốt cuộc bị cái quái gì thế? Lần đầu tiên Khuê muốn chửi người. Trong thời khắc này, dù không quan tâm đến người khác nhưng cũng nên bảo vệ tính mạng của mình chứ? Người phụ nữ này muốn chết ở đây nên muốn kéo theo người khác cùng chết với mình sao?
Không được, cô không thể điều đó xảy ra. Khuê vội lao đến nhấn nút thang máy bên phía người phụ nữ kia. Lúc Khuê đang loay hoay nhấn nút khẩn cấp, Bách khẽ ngước lên chỉ thấy người phụ nữ môi đỏ nâu kia mỉm cười với mình.
Nụ cười này? Cách ăn mặc này? Chẵng lẽ là bà ta? Bà ta đã ra tù rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.