Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 50: Chạm nhẹ




Thấy mọi người khó hiểu nhìn chằm chằm vào mình, Bách gãi đầu nói: "Cháu nghe nói "răng" trong tiếng miền Trung là "sao" ở miền Bắc. "Sao khôn" là răng khôn đấy ạ. Mấy hôm trước cháu mới nhổ răng khôn."
Bách nói xong, mọi người im lặng. Rồi một tiếng cười phá lên của ông bà Khuê, cả nhà theo đó cũng cười.
Bà ngoại Khuê cười tít mắt: "Ai dạy cháu nói tiếng miền Trung như ri rứa cháu?"
Bách khẽ nhìn sang Khuê, Khuê phớt lờ cậu như ý muốn nói rằng không liên quan đến mình.
Bách cảm thấy hơi ngại, cậu cười gượng, vẻ mặt không được tự nhiên mà nói: "Dạ... cháu..."
Ông ngoại Khuê cười rồi nói: "Con bé Khuê dạy cháu chứ gì? Nó ở Hà Nội cũng lâu nên chắc giờ quên tiếng miền Trung rồi."
Khuê nghe xong vội lắc đầu: "Không phải mô ông ơi. Cháu nỏ quên được mô."
Bách hơi bất ngờ khi thấy ông ngoại Khuê nói tiếng miền Bắc chuẩn như thế.
"Ông nói tiếng miền Bắc chuẩn quá ạ, giọng này giống như người Hà Nội gốc đấy ạ."
Ông ngoại Khuê khẽ vuốt chiếc râu dài nơi cằm mình. Ông cười rồi nói: "Hồi xưa còn chiến tranh, ông cũng đi nhiều lắm nên tiếng miền Bắc hay tiếng miền Nam ông đều nói được."
"Ồ, chắc hồi trẻ ông ngầu lắm."
Ông ngoại Khuê nghe mà tự hào, ông nhìn xa xăm rồi nói: "Hồi xưa ấy mà, ông phong độ lắm đấy."
Bà ngoại Khuê bĩu môi: "Gớm, tôi mà không lấy ông thì giờ ông đã ế vợ thời đó rồi."
"Khụ...khụ." Ông ngoại Khuê chợt ho vài cái, ông nói với bà: "Thì tôi có để ý ai đâu, hồi đó cho đến bây giờ tôi chỉ có mình bà thôi chứ còn ai nữa."
Khuê mỉm cười, Bách thì trầm trồ trước ông ngoại Khuê. Phải thừa nhận là những lời ông nói rất ấm lòng lại dịu dàng và chứa đầy tình yêu ông dành cho bà. Chẳng trách nghe xong, bà cũng đỏ mặt như thiếu nữ còn đôi mươi vậy. Chắc hồi xưa, ông cũng làm xao xuyến nhiều trái tim thiếu nữ lắm.
Bách khẽ nhìn sang Khuê, chắc cậu phải học hỏi ông ngoại Khuê vài điều quá.
Thấy mấy ông bà cháu nói chuyện, bố mẹ Khuê và Bách nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
"Ôi trời, đồ ăn nguội mất rồi. Mọi người cùng ăn thôi nào." Mẹ Khuê nói xong thì vội gắp đồ ăn vào cho mọi người.
Mọi người cũng nhanh chóng thưởng thức món ăn. Không khí hôm ấy rất đầm ấm, nồng nhiệt và rất hạnh phúc.
Ông bà ngoại Khuê thích Bách lắm, ông Khuê là người khó tính mà còn khen Bách ăn nói khéo léo.
"Anh chị chắc dạy dỗ con tốt lắm, hai đứa con trai mặt mũi đều sáng sủa, ăn nói lễ phép, có chừng mực." Ông ngoại Khuê nhìn bố mẹ Bách mà tấm tắc khen ngợi.
Bố Bách ái ngại nói: "Chúng cháu bận việc nhiều, cũng không thường xuyên chăm sóc hai đứa. Hai đứa lớn lên như thế nếu tốt như lời bác nói thì bậc làm cha mẹ như chúng cháu cũng vui lòng ạ."
Ông ngoại Khuê gật đầu: "Tôi biết mà, các anh chị thời nay ai cũng bận rộn. Vợ chồng nhà con Thắm cũng thế nhưng bận thế nào cũng nên giành nhiều thời gian cho con cái, chúng nó trông vậy thôi nhưng vẫn còn là những đứa trẻ."
Bố mẹ Bách hay Khuê nghe xong cũng ái ngại. Tất cả bọn họ đều vì công việc mà ít giành thời gian cho con cái. Đặc biệt nói đến điều này càng khiến bố mẹ Khuê đau lòng hơn khi nhớ lại chuyện quá khứ đã xảy ra với Khuê. Nếu họ chịu quan tâm con cái một chút thì Khuê đã không bị trầm cảm. Cho đến bây giờ, họ vẫn luôn tự trách chính mình cũng đã góp phần nên chuyện khiến Khuê gặp phải chuyện như thế.
Bố mẹ Bách cũng vậy, người đang bị nói trúng tim đen nhất hiện tại chính là ông. Từ khi Bách sinh ra hay trước đó là Hoàng Sơn, ông cũng hiếm khi giành thời gian chơi cùng con trai mình. Đó là lí do mà Bách và bố đều cảm thấy xa lạ. Bách không cảm nhận được hơi ấm tình thương người bố của bố mình.
Trong mắt cậu, bố cậu như một vị thần cứ thoắt ẩn thoắt hiện hoặc là một vị vua suốt ngày bận rộn với công việc triều chính. Nhiều lúc, Bách cảm thấy bố cậu như không có thật, cảm giác thật xa vời và không gần gũi. Người đau lòng vẫn là mẹ của Bách, cảm giác bố con xa cách, người làm mẹ đứng giữa hai bố con cũng chẳng mấy vui vẻ gì. Thêm cả Hoàng Sơn cứ lạnh nhạt, vô tình cũng khiến bà đau lòng. Thật may là bây giờ Hoàng Sơn đã cởi mở hơn với bà, bố Bách cũng đã chịu giành thời gian trò chuyện với Bách nhiều hơn. Bách bây giờ cũng đã qua tuổi nổi loạn, cậu biết suy nghĩ chín chắn hơn, cậu cũng không còn bồng bột, trẻ con như xưa. Mẹ Bách tin rằng mối quan hệ của gia đình họ sẽ ngày càng được cải thiện hơn nhưng thời gian là bao lâu thì rất khó để nói.
"À phải rồi, Bách ở trường có để ý đến bạn nữ nào không?" Bà ngoại Khuê nhìn Bách bằng ánh mắt đầy mong chờ nhưng nếu cậu nói ra câu trả lời không vừa ý bà, chắc chắn đôi mắt ấy sẽ bị dập tắt trong sự thất vọng.
Bách mỉm cười, người Bách để ý là cháu gái của hai người chứ còn ai nữa. Nhưng cậu đâu ngốc mà nói thẳng ra như thế này.
Bách lắc đầu, lễ phép đáp: "Dạ không, thưa bà."
Câu trả lời của cậu rất vừa ý bà, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hẳn ra. Ông ngoại Khuê hiểu vợ mình, vừa hay ông cũng thích Bách nên sau khi bà hỏi xong thì ông cũng tiếp lời bà mà hỏi:
"Bách và Khuê chắc thân nhau lắm nhỉ?"
Bách gật đầu đáp: "Vâng ạ, chúng cháu là bạn tốt."
"Thế...cháu nghĩ thế nào về Khuê nhà ông?"
Bách có vẻ trông vô tư trước câu hỏi của ông nhưng thực tế ý nghĩ sâu xa trong câu nói của ông bà Khuê thì cậu đều biết. Chỉ là Bách không muốn cả cậu và Khuê đều bị đặt trong một tình huống khó xử.
Bách cười, lễ pháp đáp lại: "Bạn ấy là một người bạn tốt, luôn giúp đỡ cháu nhiều thứ. Bạn ấy cũng rất cởi mở và tốt bụng lắm ạ."
Ông ngoại Khuê gật đầu hài lòng, ông nói: "Tuổi này mà suy nghĩ như thế là tốt. Ông ở Huế thỉnh thoảng rảnh rỗi đi uống trà với mấy ông bạn cứ thấy mấy đứa nhỏ tầm tuổi mấy đứa ôm nhau rồi tán tỉnh nhau thắm thiết lắm. Ở tuổi này học hành vẫn là quan trọng nhất, cháu nhỉ?"
Bách cười gượng, cậu cũng gật đầu đồng tình. Vậy mà ban đầu cậu tưởng ông bà Khuê có ý tán thành cậu với Khuê nên hỏi xem cậu nghĩ thế nào về cô nữa chứ. Hóa ra cũng chỉ là đang thăm dò. Cũng may là Bách thông minh, xử lí tình huống tốt chứ nếu không là bị phát hiện ra hai người đang yêu nhau thì có chuyện lớn là cái chắc.
"Nhưng mà, nếu sau này hai đứa trưởng thành rồi mà có ưng ý nhau thì ông cũng sẽ tán thành." Ông ngoại Khuê nói xong thì cười lớn.
Khuê nghe ông nói xong cũng đỏ mặt vì ngại, Bách chỉ cười cho qua. Bố Khuê im lặng không nói gì, mặc dù ông hơi lo con gái sẽ yêu sớm nhưng nếu tương lai chuyện này xảy ra thì ông cũng tôn trọng con gái mình.
Anh trai Khuê trước đây cũng không thích Bách cho lắm, một phần vì anh sợ Bách dụ dỗ đứa em gái bé bỏng của anh, phần còn lại là sợ Bách cướp mất em gái rồi thì không còn ai để anh trêu chọc. Bây giờ, anh có chút cảm tình với Bách sau khi thấy cậu xả thân cứu Khuê lên bờ nhưng để đồng ý cho hai đứa yêu nhau thì không chắc.
"Chắc gì Khuê nhà mình đã thích chứ?" Nguyên Khang ưỡn ngực tự hào nói.
Hoàng Sơn nghe xong cười nhạt: "Chắc gì em trai tôi đã thích?"
Khuê và Bách ngước lên nhìn Nguyên Khang và Hoàng Sơn đang mặt mày tự hào về em gái và em trai mình nhưng họ không biết câu nói này của cả hai vô tình vả vào mặt hai đứa em của họ. Đặc biệt là Bách, ông anh trai đặt trong dấu ngoặc kép của cậu từ bao giờ lại gọi cậu bằng "em trai" một cách đầy tự hào như thế.
Bách liếc Hoàng Sơn một cái rồi mặc kệ mà ăn chiếc bánh quy trên bàn.
Cuối cùng, vẫn là ông nội Khuê lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Trông có vẻ căng thẳng nhưng những người lớn ở đây luôn có cách làm dịu đi bầu không khí của những người trẻ.
Sau đó, họ ngồi trò chuyện với nhau đủ thứ. Ông ngoại Khuê là người am hiểu rất nhiều về cái loại tranh cổ, vừa hay ba Bách cũng có sở thích sưu tầm tranh. Bà ngoại Khuê lại có rất thích các làn điệu dân ca quan họ, mẹ Khuê và mẹ Bách cũng rất thích chúng nên họ nói chuyện với nhau rất hòa hợp. Riêng bố Khuê là người lạc lõng nhất, mặc dù không am hiểu lắm về mấy thứ đó nhưng ông cũng sẵn sàng lắng nghe và tiếp chuyện với mọi người.
Lúc mọi người đang nói chuyện với nhau thì Khuê đã dẫn Bách đi tham quan khu vườn rau củ sau nhà mà mẹ Khuê đã dày công làm nên.
Vườn rau nhà Khuê phải nói là rất đẹp, vì được trồng trong nhà kính nên nhìn rất sạch sẽ. Bách là một cậu ấm chính hiệu, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ phải xới đất làm vườn, đến cả vườn rau thật sự trong như thế nào cậu còn không biết. Cứ mỗi lần, bố mẹ bật ti vi xem mô hình làm nông là cậu lại tỏ ra chán nản.
Nếu không vì muốn có khoảng không gian riêng tư với Khuê thì cậu đã không thèm đến đây rồi. Vườn rau trong trí tưởng tưởng của cậu lại không đẹp như thế nhưng khi thấy vườn rau nhà Khuê, tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cậu đều bị dập tắt.
Bách trầm trồ nhìn qua nhìn lại xung quanh, cậu thốt lên: "Đây là vườn rau nhà cậu sao? Lớn quá, đẹp nữa."
Thấy phản ứng của Bách, Khuê cười nhẹ, cô nói: "Lần đầu tiên cậu thấy một vườn rau sao?"
Bách gật đầu, mắt vẫn nhìn xung quanh với vẻ mặt đầy tò mò: "Ừ, lần đầu tiên đó."
Vườn rau này rất rộng, được phân thành hai mảng. Một mảng trồng rau đủ loại như rau khoai, mồng tơi, rau cải, xà lách và một số loài rau khác mà Bách không biết nữa vì cậu là đứa kén ăn rau mà.
Mảng thứ hai thì trồng các loại củ, quả như cà rốt, khoai tây, dâu tây, dưa chuột, cà tím và rất rất là nhiều loại quả khác. Bách là một người đam mê ăn trái cây nên có loài củ, quả nào cậu đều biết hết. Cậu phải thốt lên rằng nó quá rộng và quá đẹp.
Cậu phát hiện ra là phần để trồng củ, quả có diện tích rộng hơn phần trồng rau nhưng nếu tính tổng thể cả một nhà kính này thì nó còn lớn hơn cả sân bóng trong trường học. Chi phí để xây dựng rất đắt đỏ, không những thế có những loại quả không có ở Việt Nam, muốn trồng thì phải có giống, mà giống nhập từ nước ngoài về Việt Nam rất đắt chưa kể đến điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc nữa.
Bách hỏi Khuê: "Một mình mẹ cậu mà làm ra cả một khu vườn này sao? Chắc phải có người hỗ trợ chứ?"
Khuê gật đầu đáp: "Ừ, có chuyên gia đến giúp nữa, họ nghiên cứu kĩ lưỡng rồi xây dựng sau đó trồng chúng và hướng dẫn mẹ mình cách chăm sóc, bảo quản."
"Thế chỉ trồng để ăn thôi sao? Nhà cậu có tính kinh doanh rau, củ, quả không?"
"À, cái này cũng có. Chắc cậu không biết chứ hè năm lớp 10 mình cùng mẹ ra chợ bán rau đấy."
"Cậu? Đi bán rau á?" Bách như không thể tin vào những lời Khuê nói, cậu ngạc nhiên chỉ vào Khuê mà hỏi.
"Tất nhiên rồi. Sao cậu ngạc nhiên thế?"
Bách đảo mắt né tránh ánh mắt dò hỏi của Khuê. Trước đây, Bách nghĩ Khuê là kiểu con gái không bao giờ đụng tay đụng chân vào mấy việc này, thậm chí cậu còn không tưởng tượng ra cảnh cô rửa bát. Nhưng hiện thực làm cậu bất ngờ thật. Xem ra chỉ có mình cậu là không biết, đây là lần đầu tiên Bách cảm thấy mình quê mùa như thế.
Bách giơ hai ngón cái lên trước mặt Khuê, cậu mỉm cười rồi nói: "Cậu ngầu lắm."
Khuê bĩu môi, nói: "Xì, thôi đi. Đừng tưởng mình không biết ý nghĩ trong đầu cậu."
Nói xong Khuê xoay người bỏ đi, Bách hốt hoảng chạy theo dỗ: "Ơ kìa, mình có nghĩ xấu về cậu đâu. Đợi đã, coi chừng té kìa."
Chẳng biết miệng lưỡi Bách thế nào mà cậu vừa nói xong thì cô bị vấp chân, cứ theo cái đà này thì cô bị dập mặt vào nền đất cũng không lạ.
Bách ở sau cách Khuê chỉ với một vài bước chân, cậu phản ứng rất kịp thời mà nhanh chạy đến kéo cô lại. Nhưng xem ra, cậu chậm mất một bước rồi, cậu không những không kéo được Khuê mà chính cậu cũng suýt bị vấp ngã. Thôi kệ, đằng nào cũng ngã, cậu ngã còn đỡ hơn Khuê bị ngã.
Bách theo đà, ôm lấy Khuê vào lòng. Cả hai ngã xuống, lưng cậu tiếp nền đất. Một tiếng bịch kêu lên, có vẻ cú ngã rất đau.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là tư thế của hai người, bây giờ...tư thế này...tư thế này...cô đang nằm trọn trong vòng tay cậu mà hơn thế nữa, môi cô...môi cô đang chạm nhẹ vào cằm của cậu, suýt nữa thì...đã chạm đến đôi môi ấy rồi.
Chỉ trong chốc lát, cả hai có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Chẳng biết đó là nhịp tim của ai, chỉ biết rằng nó đập rất nhanh và nghe rất rõ. Đôi tay Bách đang ôm Khuê cũng chợt run lên, cậu cảm thấy cả người nóng rực lên. Đôi môi đó mềm mại và ngọt ngào đang chạm nhẹ vào cằm cậu. Cảm giác nhột nhột và khó thở.
Chết thật, cậu đang nghĩ cái gì thế? Cậu muốn buông Khuê ra nhưng đôi tay lại không tự chủ được mà ôm chặt lấy cô.
Khuê ngượng đến đỏ mặt, cô là người phản ứng nhanh hơn vội đứng dậy khỏi người cậu. Khuê sửa sang lại tóc tai, quần áo rồi lắp bắp hỏi Bách: "Cậu..cậu kh...không sao chứ?"
"Ờ, ờ." Bách ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng đáp nhưng tâm trí để đi đâu rồi.
"Không sao là tốt rồi, chắc mọi người chờ lâu rồi, mình vào trước nha." Khuê nói như một cái máy bắn rap, cô nói như thể sợ ai cướp lời mình vậy. Nói xong cô cũng chạy vụt đi mất.
Bách ở lại ngồi thẫn thờ, cậu ngơ ngác nhìn theo bóng dáng ngại ngùng chạy đi của Khuê. Bách ngồi như một thằng ngốc, tay cậu vô thức xoa lấy cằm mình rất lâu rồi chạm nhẹ lên môi. Cậu ngây người ra nói: "Nếu chạm đến chỗ này thì..."
Chưa kịp nói xong, Bách che miệng lại. Cậu đang nghĩ cái gì vậy? Bách lắc đầu, lấy tay tát qua tát lại hai má của mình. Miệng lẩm bẩm: "Không được, mình điên rồi. Mình không thể nào nghĩ như vậy được."
Bách hít sâu, thở ra đều đều rồi tự mình nói với chính mình: "Đúng vậy, mày là Phan Võ Hoàng Bách, đầu óc của mày rất trong sáng, mày là đàn ông đích thực, mày không thể nghĩ thế được... nhưng mà... nhưng mà... chết thật, mày lại thích cảm giác đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.