Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 7: Cậu ấy đẹp quá




Mẹ cô không áp đặt nặng nề việc học lên người cô vì bà biết cô chăm chỉ, siêng năng học tập không bao giờ lơ là học hành. Chỉ là bà thấy cô suốt ngày ở nhà, bạn bè cũng không có nhiều lại còn ít nói không như con nhà người ta năng nổ, hoạt bát.
Mẹ cho rằng Khuê nhút nhát, rụt rè vì thế đi đến đâu bà cũng rất ngại ai đó nói con mình như vậy. Học có giỏi đến mấy nếu kém giao tiếp thì khó có thể thành công, mẹ cô đã quan niệm như vậy.
Đã nhiều lần hai mẹ con tranh cãi về vấn đề này, căn bản là Khuê không thích ra ngoài trừ khi đi học ra thì cô toàn ở nhà đọc sách, nghe nhạc.
Khuê không thích ứng được thế giới ồn ào ngoài kia, điều đó khiến cô không thoải mái. Cô thích sống trong thế giới của riêng mình, nơi đó không có hỗn loạn vì chỉ có một mình cô nên rất bình yên.
Khuê đã từng nghe những lời bàn tán của họ dành cho mình. Mỗi lần nghe những lời nói đó khiến Khuê tự ti nhiều, dần dần cô càng sống khép kín hơn. Đã nhiều lần cô muốn sống như cách mẹ muốn nhưng thật khó. Khuê không phải nhút nhát chỉ là cô trầm tính, cô chỉ thật sự cảm thấy thoải mái với người thân của mình mà thôi.
"Mẹ ơi mình đi được chưa?"
Bách là người lên tiếng phá vỡ cuộc trò chuyện không hồi kết của hai mẹ.
"Ờ mình đi thôi."
Đúng như người ta nói, khi đi mua đồ đừng đi cùng mẹ bạn. Đồ bạn chọn và đồ mẹ bạn chọn sao khác lạ quá. Mẹ Nga bắt Bách thay một đống đồ, hoa hòe, cỏ cây, xanh, đỏ, tím, vàng có cả màu hường phấn nữa.
"Mẹ, con không mặc đâu."
"Không mặc vậy thì mày ở trần à con. Mau vào thay cho mẹ, quần áo mày toàn mấy cái đồ già dặn không phù hợp với lứa tuổi chút nào."
Bình thường cậu rất có gu ăn mặc (theo giới trẻ). Quần áo toàn chủ yếu toàn màu đen, xám, nâu, trắng. Dáng cậu cao, vai rộng, eo thon đặc biệt khi mặc những tông màu tối kia lại càng tô lên sự trưởng thành, mạnh mẽ hơn so với lứa tuổi. Chính gu ăn mặc cũng là một trong những yếu tố khiến cậu thu hút con gái.
Nhưng mẹ cậu thì lại không nghĩ như thế, bà cho rằng cách ăn mặc làm cậu già đi so với tuổi thật của mình. Bách đi thay đồ, lâu mà vẫn không thấy ra.
"Thằng kia, bước ra cho mẹ xem."
Tiếng Bách ở trong phòng thay đồ vọng lại:
"Con không ra đâu."
"Mày ra đây để mẹ xem có đẹp không?"
"Mẹ không có mắt thẩm mỹ gì cả."
"Có bạn Khuê ở đây bạn xem giúp con coi có đẹp không?"
Có bị ngu thì mới đi ra, ra cho con gái nhà người ta cười vào mặt mình à. Đây là lần đầu tiên Bách cảm thấy nhục nhã đến thế, nếu để người khác biết thì cậu còn mặt mũi nào nữa. Thế là Bách không ra thật, mẹ cậu phải chui vào xách cậu ra.
"Khuê, cháu xem bộ này hợp với thằng bé không?"
Khuê đang lựa đồ, nghe tiếng mẹ Bách gọi, Khuê quay sang thì đập vào mắt cô là một cảnh tượng không thể tin nổi. Bách đang mặc bộ quần áo in hình Shin cậu bé bút chì. Đây không phải là bộ đồ ngủ sao?
Khuê ngơ ngác, cô không giấu nổi sự kinh ngạc của mình. Gương mặt bất cần đó của cậu khi mặc bộ này quả thật không hợp. Còn Bách thì khỏi phải nói, tâm trạng của cậu hiện tệ đến vô cùng. Thôi xong, mất mặt quá.
"Cô ơi, con có một góp ý nhỏ."
Giọng Khuê trong trẻo, nhỏ nhẹ như rót mật vào tai người nghe. Chính mẹ Nga cũng cảm nhận được trái tim mình đang tan chảy, giá mà bà có đứa con gái như vậy thì tốt.
"Ừ, con nói đi."
Bách thấy mẹ mình nói với Khuê bằng giọng hết sức dịu dàng thì không khỏi bất mãn, với con trai mình thì toàn dùng bạo lực vậy mà với con gái nhà người ta thì lại ngọt ngào đến thế. Bách đang nghi ngờ không biết mẹ nhặt mình ở đâu?
"Con cảm thấy bộ đồ này không hợp với cậu ấy và con cũng cảm nhận được là cậu ấy cũng không thoải mái khi mặc nó."
"Đúng rồi đó mẹ, con không thoải mái đâu."
Ôi thiên thần Bích Khuê, bây giờ cậu sẽ là thần tượng của tôi. Bách khẽ nhìn Khuê trong lòng cậu không khỏi cảm kích, nghe Khuê đang đứng ra nói đỡ mình, cậu cũng lên tiếng theo.
"Chị cũng thấy vậy, thời buổi này bọn trẻ có cách ăn mặc riêng. Chúng nó lớn rồi nên để chúng nó tự chọn."
Ôi cô Thắm, con yêu cô. Nội tâm Bách đang gào thét, chưa bao giờ cậu cảm kích ai đó nhiều như hai mẹ con Khuê hiện tại.
"Em hiểu rồi, em sẽ để nó tự lựa chọn."
Sau màn giải cứu Bách khỏi kiếp nạn 82 thành công, Khuê và mẹ cũng chọn đồ cho mình. Khuê chỉ mua một vài áo sơ mi trắng, quần tây, quần thể dục.
"Khuê ơi, bộ váy kia đẹp quá, con thử cho cô xem có được không?"
Khuê nhìn theo hướng tay của mẹ Nga, đó là một bộ váy trắng trễ vai ôm sát eo.
"Cô không có con gái, hôm nay có con đi cùng con mặc cho cô xem được không? Cô muốn ngắm con gái trong bộ váy đó."
Bách thấy thế nói nhỏ với mẹ mình: "Mẹ à, người ta không phải con gái mẹ sao mẹ có thể nói ra từ đó dễ dàng thế.", nhưng dường như mẹ cậu không thèm để ý.
"Chị biết không em có một ước muốn to lớn là sinh một đứa con gái xinh đẹp, dịu dàng như Khuê thế mà không biết lòi đâu ra cái thằng này."
Bách: "..."
"Em đừng nói thế chứ, Bách đẹp trai, ngoan ngoãn vậy mà. Khuê ơi, con mặc cho cô Nga xem thử được không con?"
"Dạ vâng ạ."
Khuê lấy bộ váy trắng kia vào phòng thay đồ, một lát sau cô đi ra thì không thấy hai mẹ đâu, hình như họ chạy đi mua quần áo ở quầy khác rồi. Thế mà bắt cô mặc, giờ tính sao đây?
Lúc Khuê thay váy ra, Bách đang ngồi uống nước thì chợt nhìn sang. Trước mặt cậu là một người con gái khoác trên mình bộ váy trắng trễ vai, tóc xõa ngang vai, có một phần tóc mái hai bên rũ xuống trán trông kiều diễm vô cùng.
Bộ váy ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, dáng người cao ráo, mảnh khảnh dịu dàng đến không thể chịu được. Cậu cảm thấy chỉ cần cậu chạm nhẹ một cái là khiến cô đau, trông cô bây giờ mỏng manh khiến người ta muốn che chở, bảo vệ cho bằng được. Cậu ấy đẹp quá.
Khuê không phải là người có thể gây ấn tượng đầu tiên với người khác bằng nhan sắc, cô là người mà càng tiếp xúc càng thấy xinh đẹp. Vẻ đẹp của cô không phải là một vẻ đẹp loáng thoáng qua khiến người ta dễ quên đi, đó là vẻ đẹp trong sáng của thiếu nữ tựa như mối tình đầu không thể có được chỉ có thể khắc sâu vào trong tim.
Bách đứng thẫn thờ, cậu nhìn Khuê chằm chằm, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống. Cậu nhớ lại khoảnh khắc hôm ấy khi cậu ôm Khuê rất gần, cậu dùng lực rất mạnh với cô. Liệu khi ấy cô có đau không? Sao bây giờ trong cô mong manh quá.
Khuê không thấy hai mẹ đâu chỉ có một mình Bách ở đó, bắt gặp ánh mắt Bách nhìn về phía mình khiến cô hơi khó xử. Cô lấy hết can đảm bước về phía cậu, Bách giật mình. Ôi cái mùi hương hoa nhài kia thật cuốn hút, dễ chịu khác xa mùi nước hoa mà mấy người con gái trước kia ở cạnh cậu thường dùng, cái mùi đó nồng nặc khó ngửi quá.
"Cậu thấy mình mặc bộ này thế nào?"
"Hả? À...ừm đẹp lắm, hợp...hợp với cậu lắm."
"Cậu nói lắp kìa?"
"À..à bình...bình thường mình không...không như vậy đâu."
Bách nhìn sang chỗ khác, cậu gãi đầu. Hình như trước đây cô chưa từng để ý. Cậu cũng biết ngại ư?
"Ôi trời con gái, con đẹp quá."
Giọng nói này tất nhiên không phải là của mẹ cô. Mẹ Bách nhìn cô bằng ánh mắt không thể yêu thương hơn, ánh mắt lấp lánh như sao trời. Còn mẹ Khuê thì mỉm cười gật đầu, bà đang tán thành lời khen của mẹ Bách.
"Con xoay một vòng cho cô xem nào. Trời ơi, con làm con gái cô nhé. Chị, em nuôi con bé thay chị nhé."
"Thôi thôi cô đừng bắt con gái của chị, con bé là bảo bối của nhà chị."
Cô Nga bĩu môi, ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía Bách. Lại nữa, cậu đã làm cái gì sai sao? Sinh ra không phải là con gái cũng là một cái tội ư?
Sau đó, cả hai người phụ nữ kéo nhau đi khắp cái trung tâm thương mại. Lại còn gặp người quen nên họ ngồi nói luyên thuyên để lại hai bạn nhỏ đang bất lực, cô đơn không biết đi về đâu.
"Bách ơi, con dẫn Khuê đi chơi đâu đó đi. Bọn mẹ chơi một tí đã nhé."
"Vâng."
Bách quay lại hỏi Khuê:
"Cậu có muốn ăn gì không?"
"Mình không đói."
"Cậu ngồi đây chờ mình một chút."
Nói rồi Bách đi đâu đó không để cho cô kịp ý kiến. Một lát sau cậu quay lại, trên tay cầm hai cây kem
"Là kem bảy sắc cầu vòng giới hạn đó."
"Mình không thích đồ lạnh."
"Không lạnh lắm đâu...hơn nữa còn rất ngọt."
Không gian chợt thoáng im lặng, Khuê khẽ nhìn cây kem. Nó như đang nói với cô: "Em ngon lắm đó.", "Đến ăn em đi.", "Đến nuốt em đi chị gái xinh đẹp."
Miếng ăn là miếng nhục, không được thỏa hiệp.
Kem: "Chị muốn nhìn em tan chảy ra mới hài lòng sao?"
Được rồi, vì em chị sẽ ăn. Khuê nhận lấy cây kem từ Bách:
"Cảm ơn cậu."
_________
Lời nhắn của tác giả: Truyện lấy bối cảnh ở Hà Nội, có một số địa điểm không có thật. Thời gian của truyện là năm 2016. Một số chi tiết khác sẽ được hé lộ ở các chương tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.