Phồn Hoa Trong Mắt Em

Chương 8: Biệt danh




Họ lại ghế đá bên đường ngồi ăn kem, cả hai im lặng không nói với nhau một lời. Một lát sau có nghe được giọng của Bách: "Khuê này"
Khuê đang ăn kem, đúng là phiên bản giới hạn ngon thật. Cô nghe tiếng Bách gọi mình thì quay lại nhìn cậu: "Sao thế?"
"Chuyện hôm trước mình vẫn chưa xin lỗi cậu đàng hoàng, mình muốn xin lỗi cậu. Thật lòng đấy."
Khuê im lặng một hồi, cô mỉm cười đáp: "Ừ, mình biết."
Đây không phải là lần đầu tiên Khuê cười. Trước đây cậu vô tình nhìn thấy Khuê cười một lần, cô ấy cười lên rất xinh đẹp, nụ cười ấy không phải là nụ cười tỏa nắng chói chang mà là nụ cười kín đáo, động lòng người. Chỉ là cô cười với bạn của mình, đây là lần đầu tiên cô cười với cậu.
"Cậu chấp nhận tha thứ cho mình?"
"Ừ, mình chấp nhận."
Khuê không phải kiểu người hẹp hòi, nếu người ta biết mình có lỗi và thành thật nhận lỗi thì Khuê cũng sẽ bao dung, chấp nhận họ.
"Cậu cười lên rất đẹp, sau này nhớ cười nhiều vào."
Lúc cậu nói câu này xong chính cậu cũng ngạc nhiên không kém gì Khuê. Cậu cũng không hiểu sao mình lại làm thế nữa, khi thấy cô cười đột nhiên cậu nghĩ một người như Khuê lẽ ra phải cười nhiều hơn thế.
Cậu chưa tiếp xúc nhiều với Khuê cho nên cậu không biết lý do Khuê sống khép mình vậy là gì. Khuê không giống như bao người con gái khác, ở cạnh cô cậu cảm thấy khó mở lời, cậu không thể dùng cách nói chuyện bình thường của mình với những người khác dành cho cô được.
Tựa như một rào cản vô hình xuất hiện, muốn vượt qua rào cản ấy thì cậu phải cần nhiều thời gian, từ từ tiến lại gần cô.
"Cậu đang khen mình hay là đang tán tỉnh mình thế?"
Đột nhiên Bách bật cười: "Haha, cậu nghĩ mình là loại người gì thế? Mình khen cậu, thật lòng đó."
"Trong mắt cậu mình không đàng hoàng như thế ư?"
"Cũng không hẳn."
"Vậy thì thế nào?"
"Mình chỉ nghĩ cậu vượt xa cái gọi là không đàng hoàng."
"..."
Cậu quên mất, trước giờ Khuê nổi tiếng với độ phũ phàng rất lớn. Đúng là đối với Khuê thì không thể dùng cách nói chuyện bình thường như mấy người con gái khác được.
"Mình chỉ muốn làm thân với cậu thôi mà."
"Mình và cậu không thích hợp đâu."
Cậu phóng túng, tự do, thoải mái còn cô thì sao? Thế giới của cô phức tạp, mịt mù hơn cậu nghĩ.
Bách cũng biết cậu và cô vốn là hai cá thể khác biệt. Cậu biết muốn bước vào thế giới của cô đó là điều gần như không thể. Dẫu vậy cậu vẫn muốn thử, cậu muốn biết thế giới trong mắt cô có gì.
"Cũng trễ rồi, về thôi."
"Khoan đã."
"Sao vậy?"
"Mình...mình muốn tìm hiểu về nhóm BTS, chẳng phải cậu là ARMY sao?"
Không ngờ Khuê đồng ý thật, chuyện Khuê hâm mộ nhóm nhạc này cả lớp ai cũng biết. Bách có bao giờ để ý đến mấy nhóm nhạc gì đó đâu, đúng là cái miệng đi trước cái thân đi sau, lúc buột miệng nói ra câu này cậu cũng không biết phải làm sao. Cũng may Khuê chịu ngồi lại kể chi tiết về BTS, Bách nghe mà chẳng hiểu cái gì cả.
"Mình sẽ hướng dẫn cậu stream, vote cho nhóm. Mình sẽ giúp cậu trở thành một con bot chạy bằng cơm tích cực. Chào mừng cậu đến với thế giới của chúng mình."
Khuê mỉm cười, đưa bàn tay ra. Bách ngơ ngác một hồi rồi đáp lại cái bắt tay của cô: "À..ừ, vậy nhờ cậu giúp đỡ."
"Khuê nói chuyện hay thật, sao trước đây mình không nhận ra nhỉ?"
"Thì cậu có bao giờ nói chuyện với mình đâu."
"Là do cậu không nói chuyện với mình thì đúng hơn, mình cũng biết ngại đấy, làm sao dám bắt chuyện được."
"Cậu biết ngại ư?"
Khuê nhìn Bách, vẻ mặt không thể nào tin được nhưng Bách thì lại nghĩ ánh mắt cô dành cho cậu như một sự khinh bỉ.
"Mình cũng là con người, mình cũng biết ngại."
"Nghe không thuyết phục cho lắm."
"Sao không?"
"Thế bình thường cậu tán con gái nhà người ta có ngại như vậy không?"
"Đâu có, mình đâu có tán ai. Người ta tự đổ mà."
10 điểm cho sự tự tin này, chẳng biết cậu có nói thật hay không mà mặt mày tỉnh bơ.
"Hai đứa ơi, về nhà thôi. Mẹ xin lỗi nhé, để hai đứa chờ mãi."
"Này này cô tém tém lại, đừng nhận con gái chị là con mình chứ?"
"Sớm muộn gì nó cũng là con em thôi." cô Nga âm thầm bổ sung trong lòng: "Là con dâu của em trong tương lai"
"Em nói cái gì?"
"Hả đâu có đâu, mình về thôi."
Họ bắt một chiếc taxi, thật không hiểu nổi thế giới của phụ nữ. Rõ ràng lúc đó họ nói chuyện với nhau nhiều lắm mà bây giờ vẫn có chuyện để nói. Đúng là tài thật.
Bách và Khuê ngồi phía sau cùng mẹ của Bách còn mẹ Khuê ngồi ghế phụ.
"Cậu acp mình trên Facebook, cho mình số điện thoại để dễ trao đổi nha."
"Cũng được."
Bách bắt đầu gia nhập lớp học tân binh của cô giáo Bích Khuê. Bách nhắn tin hỏi Khuê đủ thứ, mới đầu cậu chán nản lắm mà về sau thì lại mê luôn BTS.
Mối quan hệ của Bách và Khuê cũng cải thiện nhiều hơn. Bách nhận ra Khuê không lạnh lùng như cậu nghĩ, thật ra tính cô vốn rất thoải mái chỉ là trước đây cậu không nhận ra thôi. Khuê cũng bắt đầu cởi mở hơn với cậu, kiên nhẫn trả lời cậu từng chút một.
"Cậu đổi biệt danh lại đi."
"Sao thế? Mình thấy công chúa nhỏ dễ thương mà."
"Mình không phải là công chúa nhỏ."
"Vậy thì đặt là nữ thần nhé? "
"Cũng không được, đặt tên là được rồi."
Bách không nhắn lại, được một lúc cậu đổi lại biệt danh.
"MD là gì thế? Sau này mình không có ý định làm bác sĩ đâu." (*)
"Cậu nghĩ nhiều rồi, mình gõ đại thôi."
(*): Khuê tưởng MD là viết tắt của medical doctor có nghĩa là Bác sỹ Y khoa
Lời nhắn của tác giả: Bạn đoán xem MD có nghĩa là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.