Phong Hoa Tuyết Nguyệt Túy Mộng Sinh

Chương 19: Cá cược




- Trong hai canh giờ, chặt càng nhiều cây đã được đánh dấu càng tốt, tối thiểu mười hai cây. Ngươi có câu hỏi gì không?
Vừa đặt tay lên trên một thân Hắc Kim Tùng to gấp đôi kích cỡ cây đầu tiên A Tư Mạc chặt, Chu sư phó vừa nói, giọng điệu, cử chỉ cùng nét mặt đều giống ngày thường, có vẻ như đã tha thứ cho hắn chuyện hôm qua. A Tư Mạc trong tay cầm một thanh sài đao sắc bén, mắt nhìn hai mươi tư thân cây được đánh dấu từ gần đến xa, trong lòng chỉ có ba phần hồi hộp, còn lại là sáu phần kì quái, thêm một phần đáng tiếc nữa là mười.
Sáu phần kì quái là do nhiều nguyên nhân, tỷ như nguyên nhân thứ nhất là do A Tư Mạc tương đối cảm thấy nghi ngờ, nghiệm thu kết quả tu tập gần bảy năm rưỡi nay của hắn, chỉ gói gọn trong việc chặt cây thôi sao? Tuy kích cỡ cây to gấp đôi đồng nghĩa với chất gỗ cũng cứng gấp đôi, tức là những cây này khó chặt gấp bốn lần ba thân Hắc Kim Tùng đầu tiên hắn chặt được, song không có nghĩa là A Tư Mạc chưa từng chặt hạ những tên “thanh niên” này bao giờ. Trên thực tế, từ khi bắt đầu luyện Tẩy Trần Võ Kinh đệ tam đẳng được vài tháng đến nay, A Tư Mạc luôn hàng ngày chặt những cây Hắc Kim Tùng “lão làng” to lớn cùng cứng cáp hơn thế này đến cả mười mấy lần. Đương nhiên, hắn một là dùng lưỡi dao gia truyền kia, thứ hai là cũng toàn mất một buổi mới xong. Song mười hai cây như này trong hai canh giờ, so với A Tư Mạc bây giờ, quả thực có hơi ít nha.
Song việc thứ hai, cũng là thứ làm hắn ngại nhất, chính là…
- A Tư Mạc, đệ cố lên!
- Đúng vậy, cố gắng chặt cho nhanh rồi chúng ta còn đi ăn nữa!
- Cố lên A Tư Mạc.
Khẽ khúm núm giơ tay, A Tư Mạc nhẹ giọng nói:
- Sư… sư phó…
- Sao? Có việc gì?
- Tại sao… tại sao mấy vị sư huynh ở bên Khí Đường… lại ở đây thế ạ?
- Ê, A Tư Mạc, đệ nói gì vậy? Chúng ta tuy khác môn đường, những vẫn là sư huynh cơ mà.
- Đúng vậy. Thương Hùng sư huynh không có mặt ở đây, chúng ta thay mặt huynh ấy nghiệm thu kết quả của đệ, đấy là chuyện tất nhiên rồi.
- Lão thất, không được làm loạn ở đây. A Tư Mạc, đệ không phải để ý bọn ta, cứ tiếp tục khảo nghiệm đi.

Đúng vậy, trên thực tế, toàn bộ chín vị sư huynh của Khí Đường lúc này đều có mặt ở đây cùng với A Tư Mạc, Chu sư phó cùng Chu Đường Mộng. Thương Hùng sư huynh hẵng còn chưa xuất quan, đây là điểm làm A Tư Mạc thấy đáng tiếc. Song mấy người Khí Đường tự nhiên xuất hiện ở đây, quả thực khiến hắn cảm thấy hơi mất tự nhiên. Bất quá sư phó chỉ nhướng mày nhìn hắn, khiến A Tư Mạc cũng chỉ đành chẹp miệng, tay cầm chắc sài đao, chuẩn bị sẵn sàng theo hiệu lệnh của sư phó là vung đao.
- Chuẩn bị…
A Tư Mạc khẽ liếm môi, mắt căng thẳng theo dõi sư phó đương giơ thẳng tay lên.
- Sẵn sàng…
Hít. Thở. Hít. Thở
- Khoan!
A Tư Mạc chưa kịp hiểu gì đã vung sài đao lên, khiến đến khi não hắn xử lý được một tiếng khoan đó, liền ngả bổ chửng về phía trước.
- Lão ngũ, đây không phải chỗ cho đệ làm loạn! Còn không mau xin lỗi sư bá mẫu nhanh!
Chu Thái Nghĩa sư huynh hiện tại đang nạt nộ một đệ tử trẻ, chính là lão ngũ Đổ Bát Vạn. Song một nam tử khác ở ngay bên cạnh, rất nhanh nhảu hướng Chu sư phó lạy một lạy rồi nói.
- Chu sư phó, tụi con xin mạn phép nói một hai câu trước khi tiểu đệ đây bắt đầu khảo nghiệm được không ạ?
- Tùy các ngươi, tên cốt đột Thiết Quân Bảo sau này biết chuyện, xử lý các ngươi thế nào, ta không có liên quan.
Chu sư phó hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, chỉ phẩy phẩy tay về phía y. Mà A Tư Mạc đến lúc này mới khôi phục lại được từ cú tưng hửng khi nãy, liền đưa mắt nhìn kỹ hai vị sư huynh này. Hai người họ vẫn còn khá trẻ, lại trông giống hệt nhau, thân hình bốn thước ba (1m72), mặt gầy và nhọn, mắt tam giác, bộ dạng rất là tinh quái hiếu động, rất là nhanh nhẹn. Một người đã là ngũ huynh Đổ Bát Vạn, hẳn người còn lại vừa lên tiếng về phía sư phó là Đổ Nhất Đồng, chính là hai vị sư huynh Khí Đường vắng mặt ở bàn ăn năm xưa. Đã gần bảy năm nay, hai người họ hạ tìm kiếm nguyên liệu luyện chế pháp bảo của riêng mình, mấy tuần trước đã trở về.
- Hiện tại A Tư Mạc sư đệ tiến hành khảo nghiệm Trúc Cơ, tại sao mấy người chúng ta không đánh cuộc một chút nhỉ?
A Tư Mạc nghe đến đây thì ngây ra, còn mấy người khác lại nhao nhao rướn cả cổ lên để hóng chuyện, mặt mày đều có vẻ thích thú. Chỉ có riêng lão đại Chu Thái Nghĩa là còn hơi có vẻ nhắc nhở, song miệng cũng cười toe toét: "Lão lục, đệ lại phạm thói nghiện cá cược rồi hử?"
- Đại sư huynh, huynh sao có thể nói như vậy được? Mấy người chúng ta ở đây, tuy gọi là đánh cuộc, song cái chính chính là thúc đẩy A Tư Mạc tiểu đệ cố gắng phấn đấu vậy.
- A, tại sao lại nói như vậy?
Tam huynh Nguyễn Thái Lạc vừa dứt lời, Đổ Bát Vạn sư huynh đã nhanh nhảu trả lời, xong lại làm bộ làm tịch đi đi lại lại:
- A Tư Mạc tiểu đệ lần này khảo nghiệm, tối thiểu phải chặt 12 cây Hắc Kim Tùng, tối đa chắc hẳn cũng chỉ có thể xuýt xoát kỷ lục của Chu muội là 24 cây. Chín người Khí Đường chúng ta ở đây, mỗi người dự đoán một con số, chính là đánh giá chủ quan của chúng ta vậy. Chúng ta đánh giá càng cao, A Tư Mạc đệ ấy hẳn sẽ càng cố gắng đạt được, há chẳng phải là gián tiếp thúc đẩy đệ ấy cố gắng sao?
Nghe đến đây, mọi người đều cười xòa, lão nhị Quyền Thái Lễ gầy đét còn chế giễu:
- Mấy đệ từ khi trở về còn chưa gạ cược được ai, giờ lôi trẻ con ra làm trò
“Đi, đi, đi!" Đổ Nhất Đồng cũng nhảy từ trong đám người ra, vẫy tay xua lấy xua để, mà mặt lại ra phớt lờ lời kia, hớn ha hớn hở vỗ vào vai A Tư Mạc:
- Tiểu sư đệ, hẳn ca ca ta nói vậy chính xác chứ? Ân, đệ tự nắm rõ thực lực của bản thân nhất, nói xem, lát nữa có thể chặt được bao nhiêu cây? Đệ nhỏ nhất, lại là người trực tiếp khảo nghiệm, để đệ đoán trước là hợp nhất.
Song đến lúc này, bát sư huynh Lý Thái Trọng ở mãi xa cao giọng gọi: “Hẵng khoan, ngũ huynh lục huynh, hai người còn chưa nói thắng thua định đoạt thế nào, mà thắng thì sao, thua thì sao, đâu có thể gạ đệ ấy cá cược chứ?”
Hai vị sư huynh vừa nghe, liền hừ một tiếng, đồng thanh đáp: "Mấy người sợ bọn ta trốn nợ chăng? Song Đổ huynh đệ này hành tẩu thiên hạ, đều dựa vào đổ phẩm hảo danh vấn giang hồ…”
Song còn chưa kịp nói tiếp, mọi người đã cười ồ: “Mấy đệ/huynh có thắng bao giờ đâu”
- … Xuy xuy, thế này đi, mỗi người một con số, ai gần kết quả thực nhất thì thắng, không phân cao hơn hay thấp hơn. Đơn vị nhỏ nhất tính nửa cây đi, ân, A Tư Mạc sư đệ chặt ngập lưỡi đao tính cũng là nửa cây…
Mọi người vừa nghe hai vị sư huynh nói năng hoạt bát vừa nhẩm lại, quả thực cũng là trò vui, trong lòng mỗi người đều không khỏi thầm tính toán, chỉ có Chu sư huynh là cười mắng: “Hết nói nổi.”
- … Không tính đại sư huynh đã Kim Đan cùng tứ sư huynh đã đến Ngưng Mạch kỳ đệ lục tầng, thực lực còn lại của mấy người chúng ta đều sàn sàn bằng nhau. Khí Đường chúng ta chủ luyện pháp bảo, có ai ở đây chưa từng luyện ra một món ưng ý chứ? Lấy thành quả tự lực của mình ra cá cược, há không phải là phù hợp nhất sao?
A Tư Mạc nhìn các vị sư huynh ai nấy đều hớn hở hoà mục, thái độ rất thân thiết, cũng cảm thấy vui vui. Song hắn là nhân vật chính còn chưa đưa ra được ý kiến của bản thân, đã có Cơ Thái Minh sư huynh chen vào nói:
- Được, đệ tham gia!
Đổ Bát Vạn nghe vậy liền vỗ đùi đánh đét một cái, vẻ mặt hân hoan, dáng điệu hớn hở, hỏi: “Tiểu sư đệ, vẫn là đệ hăng hái nhất. Nói xem, theo đệ rốt cục A Tư Mạc chặt được bao nhiêu cây? Và đệ lấy gì ra đặt cược?”
Cơ Thái Minh quay lại thầm đánh giá A Tư Mạc một chút, rồi cất tiếng dõng dạc: “Đệ đặt mười bốn cây.”
Một tiếng này vừa dứt, mọi người đều nhướng mày, thậm chí Chu Đường Mộng sư tỷ còn cười khẩy, song A Tư Mạc lại chỉ có thể gãi gãi đầu thở dài. Cơ sư huynh à, thâm tình chúng ta bao nhiêu năm nay, huynh thực sự đánh giá đệ thấp đến vậy sao.
Cơ Thái Minh ngược lại vô cùng hồn nhiên không quan tâm đến ánh mắt mọi người xung quanh, thong thả từ trong Bách Bảo Nang bên hông lôi ra một chiếc áo khoác trùm đầu màu nâu, trông thập phần đạm bạc đơn sơ.
- Tiềm Long Bảo Y, nhị phẩm sơ giai pháp y, công năng độc đặc che chắn thần thức tác động, mặc vào dù bản thân đứng ngay trước mặt, đối phương chính mắt đương nhiên nhìn thấy, song dùng thần thức không thể thám tra được gì. Các công kích bằng thần thức cùng các loại ảo trận ảo phù của tu giả từ Ngưng Mạch kỳ trở xuống, ám lên người mặc đều bị giảm thiểu uy lực đáng kể. Hơn nữa món pháp y này còn có công hiệu che dấu tu vi người mặc, khiến đối thủ không thể nhìn ra bản thân tu luyện đã đến cảnh giới nào.
Cơ sư huynh cầm bảo y trong tay, bộ dạng vô cùng kiêu hãnh, mà các sư huynh khí đường nhìn vào cũng xầm xì đánh giá. A Tư Mạc lần đầu tiên nhìn pháp bảo tu giả, lại càng vô cùng hiếu kỳ quan sát thật kỹ.
Pháp bảo của tu giả thiên kỳ bách quái, song cũng phân cao thấp, uy lực cùng công dụng tuyệt đối bất đồng. Trải qua biết mấy thiên niên kỷ thống kê tổng kết, so sánh đánh giá, Tu Chân Giới theo đó hình thành một bộ khung thẩm định tương đối hoàn chỉnh, bao gồm mười phẩm bốn mươi giai. Trong đó mười phẩm thì nhất phẩm là thấp nhất, thập phẩm là cao nhất, trong mỗi phẩm lại được chia ra làm bốn giai: sơ, trung, cao, đỉnh.
Tu giả dù tu luyện theo đường lối nào, hơn chín phần rưỡi đều cố gắng có một pháp bảo cầm vừa tay. Tu luyện là một chuyện, mà pháp bảo lại là chuyện khác, cấp bậc pháp bảo cao hay thấp cũng quyết định một phần thành tựu sau này, ví dụ như người sở hữu phi kiếm tứ phẩm thượng giai so đấu tất nhiên sẽ có nhiều lợi thế hơn người cùng cấp bậc song chỉ có phi kiếm tứ phẩm sơ giai.
Tu chân giả so đấu, phân biệt mạnh yếu, quyết định qua ba điều kiện.
Đầu tiên, trọng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có Luyện Khí kỳ trung tầng thì dù có sở hữu pháp bảo thập phẩm đỉnh giai tuyệt thế huyền thoại cũng không thể chiến thắng một Ngưng Mạch kỳ tu giả tế khởi ngũ phẩm trung giai phi kiếm.
Tiếp theo, đó là công pháp! Đồng cấp bậc cường giả, nếu công pháp của ngươi cao hơn đối phương, như vậy tại lúc tỷ thí sẽ có ưu thế rất lớn. Tỷ như A Tư Mạc hiện tại tu luyện Châu Nhật Thượng Thanh Đạo, hoàn toàn có thể đánh bại phần lớn Trúc Cơ kỳ nhị tầng tu giả tu luyện công pháp tầm thường ở thế tục.
Điểm cuối cùng, mới là pháp bảo cùng pháp quyết!
Pháp quyết là một loại kỹ năng phát huy chân khí đặc thù, tương tự như pháp bảo cũng có cấp bậc phân biệt theo mười phẩm bốn mươi giai. 
Đương nhiên, phân cấp pháp bảo cùng pháp quyết là một loại học vấn đặc thù, vô cùng uyên thâm rộng lớn, người ngoài như A Tư Mạc cũng chỉ biết qua như vậy, còn chi tiết bên trong thế nào, hẳn các sư huynh Khí Đường được đào tạo bài bản nắm rõ hơn nhiều.
- Không tệ.
Chu sư phó vốn đang trầm lắng nhìn đám bọn hắn nói chuyện, đột nhiên chép miệng nói một câu. Mà Cơ sư huynh nghe thấy vậy, liền càng ưỡn ngực tự hào, thực sự đến muốn nổ lỗ mũi thì thôi. Song Chu sư phó rất nhanh giội cho huynh ấy một gáo nước lạnh:
- Song cũng không phải không có hạn chế. Bảo y này tuy gọi là che dấu nội tức, song nếu đối phương dùng thần thức thám tra, ngươi bắt buộc phải bất động thanh tức, nếu sử dụng pháp quyết, tất sẽ lộ ra vị trí cùng tu vi ngay. Thứ hai là bảo y trừ thu liễm chân khí cùng tu vi, khả năng phòng vệ lại quá hạn chế, Trúc Cơ kỳ sơ tầng tu giả tùy thời có thể làm rách bất cứ lúc nào. Điểm thứ ba là nếu chênh lệch thực lực hai bên chỉ hơi lớn một chút, bảo y này không thể che dấu tu vi của ngươi được nữa, đối phương dù không biết ngươi tu vi chính xác là thế nào, song chắc chắn sẽ phát hiện, tu vi của ngươi chắc chắn phải thấp hơn y…
Chu sư phó giọng cứ đều đều, song mỗi từ mỗi chữ đều như búa sắt ngàn cân đánh cho Cơ sư huynh giải giáp đầu hàng, mặt như đưa đám không dám ngẩng đầu. A Tư Mạc nhìn tràng cảnh như vậy trước mặt, cũng chỉ biết tiếc thương nhìn Cơ sư huynh, trong mắt không khỏi ánh lên nét đồng cảm.
- Nói đi cũng phải nói lại, Tiềm Long Bảo Y này tối đa là tới tu giả Trúc Cơ kỳ đỉnh cấp có thể sử dụng, khi đó phải là Kim Đan kỳ tu giả trở lên mới có thể lần ra, cũng tính là thành tựu. Song các ngươi còn trẻ, phải biết khiêm nhường, nhất nhất không được như tên cốt đột họ Thiết kia, tùy thời đều khoác loác, phải biết để cho bản thân một đường lui.
Mấy sư huynh Khí Đường nghe đến đây đều chỉ có thể lắc đầu cười trừ, bởi quả thực Chu sư phó nói cái gì là đúng cái đó, bọn họ quả thực không còn gì để cãi. Ở Khí Đường, Thiết sư thúc vẫn thường vô cùng tự nhiên giáo huấn bọn họ là, pháp bảo bản thân luyện ra dù là bán tàn phẩm cũng phải biết chỉ ra điểm tốt điểm mạnh, mà điểm xấu điểm yếu thì nhất nhất không được hé nửa lời. Nào là không nói không phải là nói dối, nào là bán tàn phẩm nếu được tâng bốc lên cũng có thể dọa đối phương chết, hầm bà lằng đủ các thứ. Mấy người Khí Đường bọn họ từ bé đã được giáo dục như vậy, tự nhiên ngấm vào người, đến giờ bị người khác vạch ra bằng hết hạn chế trong pháp bảo bản thân luyện chế ra, tự nhiên chỉ có thể cười khổ, không biết phản ứng thế nào cho phải.
Song rất nhanh, bọn A Tư Mạc lại xốc lại tinh thần, nhìn gương của Cơ Thái Minh theo cả hướng tốt lẫn xấu mà làm. Người tiếp theo bước ra, là lão thất Trương Thái Đức, trên tay xuất hiện một thứ gì như một mai rùa nhỏ màu vàng.
- Lão cửu, đệ đánh giá A Tư Mạc sư đệ thấp vậy, quả thực là khiến người ngoài chê cười Khí Đường ta có mắt không tròng rồi. Đệ ấy bảy năm rưỡi nay chặt củi gánh nước đều là tu luyện mới có được thân hình cường tráng nở nang như kia. Đệ phải hiểu, đến ngay cả thiên kiêu chi nữ của Khí Đường chúng ta là Chu muội cũng vì một cơ thể như vậy mà ngày đêm mong nhớ.
- Trương… Trương sư huynh… huynh đang nói nhảm cái… gì thế? KHI NÀO MUỘI NGÀY ĐÊM MONG NHỚ TÊN NGỐC NÀY CHỨ?
- Ồ, không phải sao? Ê, lão bát, thế ai “phàn nàn” với chúng ta là ngày nào A Tư Mạc sư đệ tắm xong cũng cởi trần ra nấu bữa sáng, khiến cho ai đó đói bụng mà không dám bước vào phòng bếp thế?
- Sư huynh à, đệ cũng không nhớ nữa. Tam sư huynh, huynh có nhớ không?
- Aa…
- Tỷ tỷ à, nếu tỷ quá đói, quả thực có thể nói với vào để đệ mặc áo mà?
- Tên A Tư Mạc chết tiệt, ai cho ngươi nói ở đây hả?
- Ha ha ha…
Mấy người bọn họ lại đùa qua một chập như vậy, rồi Trương sư huynh mới nói tiếp:
- Được rồi, A Tư Mạc, ta đặt đệ có thể cứ một khắc chặt đổ một cây, tính ra tổng cộng đặt đệ chặt được mười sáu cây. Nếu sai, ta sẽ chịu mất cái này: Kim Quy Phù.
- Ừm, cũng là một kiện hảo phù, phẩm giai đủ để tiếp nhập nhị phẩm trung giai. Lão thất, ra là mấy năm nay đệ vẫn giấu một tay nghề phù thuật như vậy.
- Tam sư huynh quá khen, đệ chỉ là múa rìu qua mắt thợ, nào dám so với tay nghề phù sư của huynh. Một mảnh tệ phù này, mong sư huynh chỉ giáo.
Nguyễn Thái Lạc sư huynh chủ tu phù thuật, thường ngày vẫn tự hào về phù nghệ bản thân chỉ thua sư phụ cùng đại sư huynh, nay mới phát sư đệ của mình hóa ra là ngày thường vẫn ẩn tàng thực lực, tự nhiên vô cùng hứng thú so đấu tay nghề. Mà Trương Thái Đức, tương tự cũng vô cùng tự tin vào tay nghề của mình, liền đưa Kim Quy Phù trong tay về phía tam sư huynh, hoàn toàn không có ý nhún nhường.
Cấm chỉ đồng môn tranh đấu, mỗi môn phái đều có quy định này, Ngọc Tiết Cung cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng đồng môn tranh đấu lại phát sinh tại mỗi môn phái, trong đó nguyên nhân vô số, từ vấn đề tranh giành sự ưu ái của các bậc trưởng bối, đến việc cùng đem lòng yêu quý một vị đồng môn, nhưng trưởng bối trong môn dung túng hoặc mặc kệ cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu không nghi ngờ. Ngọc Tiết Cung trên thực tế tương đối rộng rãi trong việc quản lý quan hệ tranh đấu đồng môn, bởi trong môn phái sợ nhất là không có không khí cạnh tranh cọ xát, va chạm nhỏ ngẫu nhiên, trong mắt trưởng bối, lợi nhiều hơn hại, tại một mức độ nhất định sẽ bảo trì thái độ bàng quang không can dự.
- Kim Quy Phù này làm từ một chiếc mai rùa vàng hiếm có, trên mai tuyền một màu vàng, không có chút tạp sắc, uẩn hàm kim hành nguyên khí, lại thêm tinh hoa lạc nguyệt mà thành, sức phòng thủ không tệ. Lại thêm chiếc mai rùa này do mười ba phiến lớn hợp lại, sư đệ tận dụng mười ba phiến này để khắc lên mười ba loại phù trận khác, hẳn là dựa vào hình thái tử mẫu phù trận trên Kim Bối Bạch La Giáp của sư phụ?
- Tam sư huynh quả nhiên không hổ là tinh thông phù nghệ, chỉ nhìn lướt qua cũng có thể đoán được, tiểu đệ quả thực từ Kim Bối Bạch La Giáp của sư phụ mà ngộ ra một dạng tử mẫu phù trận do mười ba trận con hợp lại này, gọi là Thập Tam Tự Thanh Ô Kỳ Trận.
- Kim Bối Bạch La Giáp của sư phụ do ba trăm tám mươi tư Hào Trận khác nhau hợp thành sáu mươi tư Dịch Quẻ Trận khác nhau, mà sáu mươi tư trận này lại hợp thành một Đại Dịch Trận, đạo pháp ẩn tàng trong đó thâm sâu khôn cùng, tiểu đệ chỉ nhìn qua cũng có thể ngộ ra được một phù trận tử mẫu này, không lạ khi tự tin như vậy. Thập Tam Tự Thanh Ô Kỳ Trận, quả thật vô cùng kỳ đặc, hẳn là phù trận này có khả năng tự trùng tổ?
Nguyễn sư huynh vươn tay đưa trả Kim Quy Phù về phía vị sư đệ của mình, trên gương mặt gầy thoáng vẻ ngạo nghễ đắc thắng ít thấy. Song Trương Thái Đức sư huynh lại hoàn toàn không có vẻ gì là bị người khác lật tẩy hết ngón trò của mình, chỉ vừa cười vừa lắc đầu quầy quậy.
- A, lão thất, đệ làm vậy, chẳng có nhẽ ta đã nói gì sai? Mười ba phù trận con của Thập Tam Tự Thanh Ô Kỳ Trận đều là kim hành phù trận, hơn nữa là phù trận nhấn mạnh vào từ tính của kim loại. Mỗi một phù trận con theo đó nếu bị tổn hại, đều có thể hút lấy kim hành nguyên khí tự do để bổ sung sửa chữa, theo đó qua thời gian phục hồi nguyên trạng. Một điểm này, ta liệu có nói sai gì không?
Nhưng người trả lời Nguyễn sư huynh, lại không phải là Trương Thái Đức sư huynh, mà lại là đại sư huynh Chu Thái Nghĩa.
- Lão tam à, những thứ đệ vừa nói, quả thực không sai, chỉ có điều chưa đủ mà thôi. Thập Tam Tự Thanh Ô Kỳ Trận này, có thể tự trùng tổ, chỉ là điểm thứ yếu. Điểm quan trọng nhất của Kim Quy Phù, chính là nó có khả năng tiến giai kia.
- Cái gì? Pháp bảo có khả năng tiến giai?
Không chỉ A Tư Mạc Chu Đường Mộng hai người ngoại đạo thốt lên, mà ngay cả mấy người Khí Đường còn lại, cũng tương tự ngốc trệ há hốc mồm kinh ngạc. Chỉ có Nguyễn Thái Lạc tam sư huynh là vô cùng không tin tưởng nhìn vào Kim Quy Phù trong tay.
- Không… không thể nào?
- Thập Tam Tự Thanh Ô Kỳ Trận, trong tên có hai chữ Thanh Ô, ý ám chỉ Thanh Ô Tử, là ông tổ nghề phong thủy. Mười ba chữ ứng với mười ba trận con tổ hợp thành phù trận này, lần lượt là: Thiên, Địa, Nhân, Thần, Phân, Định, Trấn, Khai, Duy, Biến, Hình, Thế, Vô là mười ba yếu tố quan trọng của phong thủy. Thiên có thiên tinh, địa có địa mạch mà ứng đối nhau; nhân có nhân gian, thần có thần giới mà ứng đối nhau. Phân chỉ phân kim, định chỉ định huyệt phải bổ trợ nhau; trấn chỉ trấn tà, khai chỉ khai bảo phải bổ trợ nhau. Duy là duy tĩnh, biến là biến động thì hô ứng nhau; hình là hình lý, thế là thế khí thì hô ứng nhau. Thiên Địa Nhân Thần là pháp giản dịch, Phân Định Trấn Khai là thuật biến dịch, Duy Biến Hình Thế là đạo bất dịch, tam dịch vi vô. Mười ba trận con này ứng đối bổ trợ hô ứng lẫn nhau, lại có mai rùa trên cong dưới phẳng là tượng tiểu thiên địa sơ thai, theo thời gian dài hấp thu, sẽ có thể trở thành một giới ổn định!
Loại như A Tư Mạc nghe đến đây, trong đầu chỉ còn một mảnh trắng xóa, mà những người khác cũng không khỏi tán than, Trương Thái Đức trông như vậy, không ngờ lại thật có hoài bão lớn lao! Song Trương Thái Đức tương tự nghe thấy đại sư huynh nói đến đây liền bị đánh cho hiện nguyên hình, chỉ biết lý nha lý nhí nói:
- Đệ quả thực có muốn luyện chế Kim Quy Phù thành một thế giới hoàn chỉnh, mười ba tiểu phù trận qua sự luyện hóa và bồi đắp không ngừng mà tương tác qua lại với nhau, sẽ hình thành một tiểu thế giới ổn định. Nhưng mười ba tiểu phù trận tiến hóa thế nào, tiểu thế giới kia sẽ biến hóa thành dạng gì, đệ thực sự hoàn toàn không biết. Nhưng dù sao đấy cũng chỉ là viễn cảnh thôi, Kim Quy Phù trước đó vẫn có rất nhiều diệu dụng, tỷ như nó có thể tỏa ra quang phù chống lại công kích nè. Hiện tại Kim Quang Phù phẩm giai còn hạn chế, chỉ có thể chịu được tối đa là một đạo công kích bình thường của tu giả Ngưng Mạch kỳ, song quang phù này phạm vi rất rộng, hơn chục người đứng trong đó cũng còn thoải mái chán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.