"Tả bá bá!"
Vừa mới bước vào sân, Mộ Dung Vũ đã thấy một khối gì đó hồng hồng nhào vào trong lòng Tả Chấn Thiên. Tả Chấn Thiên vui tươi hớn hở bế cái khối hồng hồng đó đứng lên.
"Sóc Nguyệt càng ngày càng đáng yêu, đi cùng cha con đến sao?"
Thế này Mộ Dung Vũ mới thấy rõ ràng, là một tiểu cô nương khoảng chừng bốn tuổi.
Diệp Sóc Nguyệt cười tủm tỉm gật đầu, cười hí hí, tay nhỏ bé xoa mặt Tả Chấn Thiên.
"Dạ, còn có tỷ tỷ, Sóc Nguyệt cùng tỷ tỷ đi theo phụ thân đến thăm Tả bá bá. Râu của Tả bá bá làm ngứa người ta đó."
"Ha ha, vậy lần sau bá bá sẽ nhớ kỹ cạo sạch hết đám râu này, miễn cho lại đâm khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của Sóc Nguyệt."
"Trang chủ."
Diệp Hướng Khôn đi đến gần hắn, phía sau còn có một cô bé khoảng tám chín tuổi, trắng trắng mềm mềm chọc người yêu thích. Có điều trên mặt không có cảm xúc gì, ánh mắt nhìn người cũng mang theo xa cách, hoàn toàn tương phản với Sóc Nguyệt hoạt bát này.
Nàng lễ phép nói: "Chào Tả bá bá ạ."
Tả Chấn Thiên buông Sóc Nguyệt, yêu thương xoa đầu nàng.
"Thanh Vũ thực ngoan, ở nhà có nghe lời cha con dạy không đây?"
"Dạ, có."
"Hướng Khôn, một đôi nữ nhi này của ngươi thật đúng là bảo bối, xinh đẹp lại nhu thuận. Một mình nuôi dưỡng, thật sự là vất vả ngươi."
Diệp Hướng Khôn cười đến ngại ngùng: "Không vất vả, Sóc Nguyệt cùng Thanh Vũ đều rất nghe lời. Ở nhà cũng thường giúp ta làm chút việc." Hắn cúi người xuống nựng mặt Sóc Nguyệt và Thanh Vũ. "Hai đứa nghe lời, đến hoa viên chơi đi, cha có một số việc muốn bàn với Tả bá bá, được không?"
Sóc Nguyệt mở đôi mắt to gật gật đầu: "Dạ." Nàng tiến lên giữ chặt tay Thanh Vũ. "Tỷ tỷ, chúng ta đi hoa viên chơi được không?"
Thanh Vũ lãnh đạm rút tay của mình ra, cũng không quản Sóc Nguyệt, xoay người đi về phía hoa viên. Sóc Nguyệt vội vàng đuổi theo. "Tỷ tỷ chờ muội với!"
Tả Chấn Thiên vuốt chòm râu thở dài: "Thanh Vũ vẫn không chịu ở chung cùng Sóc Nguyệt à. Không nghĩ tới đứa bé này, trí nhớ lại tốt như vậy. Sóc Nguyệt biết không?"
Diệp Hướng Khôn cười khổ lắc đầu: "Sóc Nguyệt lúc đó cũng còn quá nhỏ, đương nhiên không có ấn tượng. Có lẽ là con nít còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chờ lớn chút thì sẽ tốt hơn đi."
"Ai, hy vọng như thế đi. Đúng rồi, ta còn chưa giới thiệu với ngươi, vị này chính là trưởng tử của Mộ Dung Đường, Mộ Dung Vũ. Vũ Nhi, vị này là tổng tiêu đầu của Hách Liên tiêu cục thuộc Liễu Xanh sơn trang, Diệp Hướng Khôn."
"Thất lễ thất lễ, Mộ Dung thiếu hiệp, thật trông mong thiếu hiệp đến đây, trang chủ vẫn thường nhắc tới thiếu hiệp đó."
Mộ Dung Vũ chắp tay ôm quyền: "Ngưỡng mộ đại danh Diệp tiêu đầu đã lâu, hôm nay được gặp ở đây, hạnh ngộ (giống như câu 'rất vui được gặp ngài'). Vãn bối hiểu biết nông cạn, có chỗ nào thất lễ, còn thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
"Chất nhi (cháu) của trang chủ thật sự là nho nhã lễ độ, thật giống người đọc sách."
"Ha ha, nương của Vũ Nhi chính là xuất thân dòng dõi thư hương, dạy dỗ con cái đương nhiên cũng đều có tri thức hiểu lễ nghĩa. Ngươi không phải mới vừa nói có việc muốn bàn với ta, chúng ta đi vào trước đi."
Vào tới chính sảnh, ba người ngồi vào chỗ của mình, Diệp Hướng Khôn bẩm báo với Tả Chấn Thiên:
"Chỗ cất giấu tuyệt thế bảo kiếm mà trang chủ muốn tìm, đã có chút tin tức."
"Thật sao? Là ở đâu?"
"Ngay tại trong thành Dương Châu, có một sòng bạc tên là Thiên Bảo Hào, xuất hiện hai thanh tuyệt thế bảo kiếm trong đó, đúng là của Ngự Kiếm sơn trang. Một thanh phủ màu lam, dài ba thước một tấc, tên là Lam Thương Kiếm, thanh còn lại toàn thân trắng như tuyết, trong sáng lóng lánh, tên là Tễ Tuyết Kiếm. Chẳng qua là thật hay giả, còn phải tìm nghiệm chứng thêm."
"Thiên Bảo Hào? Nghe có chút quen tai, chủ nhân sòng bạc kia là ai?"
"Là dưới tên của nhất bá (bá chủ một phương) Dương Châu thành Thôi Hiến. Hắn đặt kiếm ở sòng bạc rồi phái vài cao thủ bảo vệ. Nếu muốn được kiếm kia, đều phải theo quy củ của hắn, thi đấu ba trận. Trận đầu cược 'đại, tiểu', nếu thua, giao ra mười lượng bạc, cộng thêm bỏ lại một ngón út. Trận thứ hai thi ném thẻ vào bình rượu, nếu thua, năm mươi lượng, còn bị chặt một bàn tay. Trận thứ ba thi bắn tên, nếu thua, liền mất một cánh tay, phải giao thêm một trăm lượng. Ngược lại, nếu thắng, ngoài có thể lấy được một trong hai thanh kiếm, còn được năm trăm lượng tiền thưởng."
"Thôi Hiến này, thật sự là tâm ngoan thủ lạt. Vậy có người nào cược không?"
"Tuyệt thế bảo kiếm là mơ ước của rất nhiều người, cho dù mạo hiểm lớn, cũng có rất nhiều kẻ muốn thử thời vận. Ohần thưởng lớn đầy cám dỗ dụ hoặc mà. Nhưng, cho tới nay, ngoài một vị bạch y cô nương, còn chưa có người nào khác có thể qua được cửa thứ hai."
"Bạch y cô nương?" Tả Chấn Thiên kinh ngạc hỏi: "Là người môn phái nào?"
"Không môn không phái, tuổi đâu cỡ chừng mười sáu mười bảy, bộ dạng xinh đẹp, vẻ mặt lạnh lùng, thân thủ không tệ. Lúc ném thẻ vào bình rượu thì người của Thôi Hiến gian lận, bị nàng nhìn thấu, đánh nhau một trận, đại náo sòng bạc. Thôi Hiến sợ nàng, liền để nàng ba ngày sau lại so trận cuối cùng."
"Cô nương này tuổi còn trẻ, không có môn phái che chở, lại dám độc sấm hang hổ (một mình đi vào hang hổ), thật là gan dạ. Ta thật sự là muốn kiến thức (gặp mặt tìm hiểu) một chút rốt cuộc là nhân vật như thế nào."
Tả Chấn Thiên thưởng thức nói xong, lại trầm tư.
"Hướng Khôn, ngươi trở về tiếp tục quan sát động tĩnh ở Thiên Bảo Hào, có gì dị thường phái người tới báo. Vũ Nhi, ngươi bây giờ nghỉ ngơi ở trong trang, chờ ba ngày sau theo ta vào trong thành một chuyến. Ta muốn nhìn thử Thôi Hiến rốt cuộc thỉnh được phật ở nơi nào, có thể cho hắn không kiêng nể gì như thế."
"Dạ."
Ba ngày sau, trong thành Dương Châu, sòng bạc Thiên Bảo Hào.
Trên đài cao ba thước có bày ra một cái ghế thái sư làm bằng gỗ cây lê hoa. Cái tên mập mạp ngồi quạt quạt trên đó đúng là Thôi Hiến. Trong nhà hắn có ca ca làm quan ở kinh thành, muội muội gả cho Tứ vương gia, xem như nửa hoàng tộc nên không đem người khác để vào mắt. Mở sòng bạc, buôn thuốc phiện, thu mua hiệu cầm đồ, phàm là việc hái ra tiền hắn đều làm.
"Tiểu nữ tử kia còn chưa đến sao?"
Đại môn mở ra, ánh mắt Thôi Hiến thẳng ngoắc nhìn ngoài cửa, sốt ruột phe phẩy quạt. Không giống như là sợ hãi, mà cứ như là đang thèm sắc. Mọi người xem náo nhiệt cũng đều theo tầm mắt của hắn nhìn ra bên ngoài.
Mộ Dung Vũ cùng Tả Chấn Thiên đã sớm trà trộn vào trong, âm thầm đánh giá hai thanh kiếm treo trên đài cao kia. Vây xung quanh là mấy kẻ ăn mặc quái gị, có thể đoán, hai kẻ là lạt ma, ba người còn lại là người Hồ.
"Vũ Nhi, ngươi xem thử kiếm là thật hay giả?"
Mộ Dung Vũ nhìn kỹ: "Lam Thương Kiếm kia là thật, Tễ Tuyết Kiếm thì là giả. Tễ Tuyết Kiếm chân chính, so với hàng giả này càng trong suốt hơn."
"Tễ Tuyết Kiếm toàn thân như một khối băng, lại có thể chém sắt như chém bùn, là dùng cái gì đúc ra?"
"Ta cũng không phải rõ ràng lắm, đây là từ tổ tông truyền xuống. Lúc trước nghe cha nói qua, gia gia của cha mang về một khối đá rất kỳ quái, so với bạch thiết còn trong suốt hơn. Sau này thì để Chú Kiếm Sư mài nửa năm mới đúc ra Tễ Tuyết Kiếm. Bị kiếm này cắt qua sẽ không chảy máu, mà người bị thương phần lớn do hàn khí nhập thể, nội lực nông cạn chịu không được sẽ chết bất đắc kỳ tử."
"Đến đây đến đây!"
Đối thoại của hai người bị những người khác kinh hô đánh gãy. Mỗi người đều nhón mũi chân xuyên qua đầu người đông nghìn nghịt nhìn ra bên ngoài. Mộ Dung Vũ ôm kiếm đứng tại chỗ, chờ cô nương kia chậm rãi đi vào. Đợi đến khi thấy rõ dung mạo của nàng, lấy làm kinh hãi.
Đây không phải Tử Ngôn cô nương ư, sao nàng lại ở trong này?
Thì ra nàng cũng là người như thế. Mộ Dung Vũ cười cay đắng. Còn tưởng rằng nàng phẩm hạnh thanh cao, khinh thường tham dự loại tranh đấu này, là hắn nhìn lầm người rồi sao?
Mạc Tử Ngôn nhẹ nhàng phóng mình nhảy lên đài, đứng trước mặt Thôi Hiến lãnh đạm nói: "Hôm nay tỷ thí có thể bắt đầu chưa?"
Thôi Hiến vờ nghiêm mặt lại tham lam nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ kia, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cười hì hì gật đầu, đứng lên tới gần nàng.
"Cô nương đừng vội, nếu là thắng, một thanh kiếm tự nhiên về tay cô nương. Có điều......"
"Có điều cái gì." Mạc Tử Ngôn khẽ nhíu mày, mùi mồ hôi thối trên người tên này làm người ta buồn nôn.
Thôi Hiến phe phẩy cây quạt dạo vòng quanh Mạc Tử Ngôn.
"Cô nương thắng, liền lấy thanh kiếm đi, nhưng nếu là cô nương thua, người phải lưu lại, thế nào?"
Dưới đài có người ồn ào: "Không phải nói thua thì chặt một cánh tay à? Sao lại có thêm điều kiện mới thế?"
"Ngươi biết cái gì! Ta đây là thương hương tiếc ngọc." Thôi Hiến liếc mắt nhìn Mạc Tử Ngôn, hận không thể một ngụm ăn trọn nàng. Khuôn mặt kia thật sự làm người ta rất thương tiếc. "Tiểu cô nương người ta bị chặt mất một tay, không đau chết mới là lạ. Nếu là giữ thân mình hoàn chỉnh, ở lại Thôi phủ của ta, vàng bạc châu báu dùng xả láng. Tiểu nữ tử, nàng xem có được không? Ta đây đều là vì thông cảm nàng a."
Nghe xong lời này, Mộ Dung Vũ nổi cơn giận dữ, thật muốn đào cặp mắt nhìn chòng chọc Mạc Tử Ngôn của Thôi Hiến ra!
Mạc Tử Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì theo lời ngươi nói đi."
Dưới đài một mảnh ồ lên.
"Nữ tử này thật sự tự tin như vậy? Nàng muốn làm tiểu thiếp của Thôi Hiến sao?"
"Chính là kẻ tài cao gan cũng lớn, nàng tự tin như vậy, khẳng định là có phần thắng!"
"Nhưng mà cũng khó nói, người của mấy ngày trước võ công cũng không kém a. Mà cả đám đều bị chém ngón út chặt đứt bàn tay. Hán tử còn qua không được, nàng một tiểu cô nương có thể sao? Vẫn là tuổi trẻ khí thịnh a."
Tả Chấn Thiên hưng trí dạt dào nhìn trên đài: "Vũ Nhi, ngươi nói cô nương này có bao nhiêu phần thắng?"
Mộ Dung Vũ không yên lòng: "Vũ Nhi không biết, người Hồ thuở nhỏ tinh thông kỵ xạ (cưỡi ngựa bắn cung), có thể thiện xạ. Nếu cô nương này muốn thắng, đại khái rất khó."
"Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu đi!" Thôi Hiến phất tay gọi thủ hạ, người hầu trong sòng bạc lập tức xếp vào đúng chỗ. Người vây xem lui về sau, tạo thành một khoảng trống chừng mười thước, mười cái bia tên được đem ra, bao quanh khoảng trống. Phía trong trên cũng đặt năm bia, có gắn cơ quan nên di chuyển qua lại, chỉ nhìn qua thôi đã thấy chóng mặt.
"Cô nương nhìn kỹ, mười cái bia này là tử, năm cái trên kia là sinh. Tổng cộng có mười lăm tên lông vũ, ai bắn trúng hồng tâm nhiều nhất, chính là người thắng."
Mạc Tử Ngôn gật gật đầu, ánh mắt nhìn người Hồ trên đài: "Có thể bắt đầu rồi."
Người Hồ thu được ánh mắt của Thôi Hiến, đi vào trong sân đấu, tiếp nhận cung trong tay người hầu, rút ra một mũi tên lắp lên dây, nhắm một cái hồng tâm trong đó rồi thả dây, tên bay ra ngoài.
Mọi người chỉ nghe tiếng xé gió, rồi thấy mũi tên đã trên tấm bia. Về sau bắn càng giống biểu diễn, người Hồ thoải mái bắn liên tiếp ba tên, đều ở giữa hồng tâm. Trong đám người phát ra tiếng than sợ, Thôi Hiến đắc ý dào dạt nhìn Mạc Tử Ngôn. Vốn định thưởng thức vẻ mặt mỹ nhân bối rối, lại không thấy được cảm xúc dao động gì trên mặt nàng.
Mạc Tử Ngôn đứng thẳng người, lãnh đạm nhìn tên người Hồ khoe ra kỹ thuật bắn tên, ngón trỏ đặt bên người nhẹ nhàng nhịp, như là tính hắn còn muốn bao lâu.
Mười cái bia ngắm đều có tên gắm ngay hồng tâm, mọi người dưới đài bắt đầu mướt mồ hôi thay Mạc Tử Ngôn. Người Hồ khiêu khích liếc Mạc Tử Ngôn một cái, nhanh chóng lắp tên bắn lên không trung, hồng tâm năm bia ngắm trúng ba cái, còn có hai cái cách hồng tâm chỉ một khoảng rất nhỏ.
Thôi Hiến mừng rỡ, khép lại cây quạt. "Hay lắm! Cô nương, tới phiên nàng, mời?"
Mạc Tử Ngôn tiến về phía trước hai bước, bỗng dừng lại nhìn xung quanh phía sau, vẫn chưa có người nào khả nghi. Nãy giờ nàng luôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, chẳng lẽ là ảo giác sao? Cầm cung, từ bao đựng lấy ra một mũi tên lông vũ, duỗi thẳng cánh tay, lắp lên dây rồi bắn ra, trúng ngay hồng tâm.
"Hay!" Trong đám người vang lên tiếng vỗ tay, Thôi Hiến bĩu môi, hừ, ta cũng không tin ngươi lần nào cũng trúng.
Mạc Tử Ngôn giương cung bắn mũi tên thứ hai, trước mắt bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ở Ngự Kiếm sơn trang dạy Mộ Dung Tuyết bắn tên.
"Ai, lại không có bắn trúng."
"Không sao không sao, như vậy là tốt lắm rồi, cuối cùng cũng bắn trúng bia mà. Ngươi thực giỏi nha, hồi trước ta luyện cả nửa tháng mà vẫn chưa bắn trúng bia đâu."
"Thật sự? Thì ra ngươi cũng có lúc ngốc như vậy. Ha ha, ta đây phải luyện tập cho thực tốt, nhanh chóng vượt qua ngươi!"
Khóe miệng không khỏi gợi lên, hiện tại nàng đang ở nơi nào vậy? Có phải vẫn còn bắn tên ra ngoài bia, sau đó ảo não quăng cung......
Lập tức lại nhớ đến chiếc giày trong sơn cốc, ngực thắt chặt, suýt nữa đứng không vững.
"Cô nương, sao lại không bắn?" Thôi Hiến thấy nàng vẫn đứng không nhúc nhích, lấy làm lạ hỏi: "Không phải sợ hãi chứ?"
Mạc Tử Ngôn không trả lời, trên tay buông lỏng, một tên lại trúng hồng tâm. Đến lúc trong bao đựng chỉ còn năm mũi tên, trên mười bia ngắm đều gắm đầy tên ở ngay hồng tâm. Thật sự ngang hàng với người Hồ kia.
Tả Chấn Thiên càng ngày càng thưởng thức nàng.
"Tên pháp của cô nương này quả thật lợi hại. Không biết với mấy cái bia chuyển động kia có thể trúng được bao nhiêu?"
Mộ Dung Vũ vừa muốn nói, chợt nghe đến một tiếng vang thanh thúy, cây cung của Mạc Tử Ngôn bỗng bị gãy đôi.
"Cung bị người động tay động chân!"
"Cái này thì nguy rồi, nếu nàng cứ tiếp tục như vậy còn có phần thắng, giờ lại không có cung thì bắn như thế nào đây?"
Thôi Hiến nhe răng cười nói: "Cô nương, cung này chỉ có một, bị nàng kéo gãy, nàng còn chưa bắn xong nữa. Làm sao bây giờ hửm?"
Dưới đài giờ phút này lặng ngắt như tờ, mỗi người đều thẳng ngoắc nhìn Mạc Tử Ngôn. Nàng quay đầu lại đón nhận tầm mắt của Thôi Hiến.
"Ngươi nói, chỉ cần tên gắm ngay hồng tâm là được phải không?"
"Đúng vậy, có thể trúng hồng tâm, thì xem như nàng thắng. Nhưng cung đã hỏng rồi, phỏng chừng cũng bắn không trúng đi, ha ha ha. Cô nương không bằng hiện tại nhận thua là được rồi, ta là đang cho nàng bậc thang đi xuống đó."
"Là ngươi nói, chỉ cần trúng hồng tâm là được, một lát nữa đừng có mà phủ nhận." Mạc Tử Ngôn ném cung trong tay xuống, lấy tên trong bao ra bẻ gãy, chỉ còn lại có một đoạn mũi tên ngắn. Nàng nheo mắt lại, khóe miệng có một tia cười lạnh: "Ngươi nhìn cho rõ."
Thôi Hiến chỉ nhìn thấy nàng nâng tay lên đem đoạn tên phóng ra ngoài, lúc hoàn hồn lại chợt nghe thấy một loạt tiếng gầm rú.
"Trúng trúng, toàn bộ trúng rồi! Vị cô nương này thắng!"
"Cái gì?" Hắn không tin nổi mà ngẩng đầu xem. Quả nhiên, mấy đoạn tên đều gắm lên hồng tâm, có cái thậm chí đâm thủng bia ngắm, găm lên trên tường. Hắn hét lớn: "Không được không được, này không tính, ngươi đây là phóng phi tiêu mà!"
Mạc Tử Ngôn lạnh lùng nhìn hắn: "Mới vừa rồi ngươi đã nói, chỉ cần trúng hồng tâm là được, mọi người dưới đài có thể làm chứng. Ngươi không đưa kiếm cho ta sao?"
Dưới đài đều cùng đứng lên: "Đúng vậy đúng vậy, cô nương kia quả thật thắng rồi! Kiếm hẳn là đưa nàng đi!"
"Sao có thể nói không giữ lời, mấy huynh đệ bị chặt tay không phải là oan uổng rồi sao!"
Thôi Hiến lau mồ hôi lạnh trên trán, trừng lớn con mắt bé tý: "Không được, không thể tính, sòng bạc này là của ta, ta nói không tính sẽ không tính!"
Bỗng thấy cổ lạnh lẽo, một thanh đoản đao đã đặt trên đó, trong giọng của Mạc Tử Ngôn tỏ rõ đè nén tức giận: "Ta đã làm theo quy củ của ngươi, ngươi cũng nên tuân thủ hứa hẹn của mình. Ta chỉ hỏi ngươi một lần, kiếm, ngươi có đưa hay không?"
"Nhanh nhanh đưa, ta đưa!" Thôi Hiến bị khí tràng mạnh mẽ của nàng dọa sợ, vội vàng nháy mắt với người giữ kiếm. "Mau mau mau, đưa Tễ Tuyết Kiếm cho nàng đi!"
"Ta không cần Tễ Tuyết Kiếm." Lực trên tay Mạc Tử Ngôn không hề giảm: "Ta muốn Lam Thương Kiếm."
"Được được được, hai thanh đều cho cô. Đưa nàng, mau đưa cho nàng!"
Người có vẻ ngoài giống lạt ma dâng kiếm lên, ngay khi Mạc Tử Ngôn đang muốn đưa tay lấy, Thôi Hiến nhân cơ hội đẩy nàng một cái rồi hét to: "Nhanh bắt nha đầu này lại cho ta!"
- ------
Editor có lời muốn nói: Quà tặng ngày trở về~~