Phong Lưu Chân Tiên

Chương 387: Khổng tước vương




Chu Hân Dao suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm. Hổ Vương là một trong mười vị Yêu Vương, chính là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong. Trừ những lão quái vật Phân Thần kỳ đã ẩn thế, ai có năng lực giết chết hắn.
Đi cùng Dương Thiên một thời gian, Chu Hân Dao đối với hắn cũng có chút hiểu biết. Tu vị của Dương Thiên ước chừng khoảng Nguyên Anh trung kỳ. Hắn có thể dựa vào trận pháp vây khốn một thời gian đã là rất khá, muốn giết chết Hổ Vương là chuyện gần như không tưởng.
- Dương Thiên, ngươi đừng làm chuyện điên rồ. Hổ Vương còn phải mất một lúc nữa mới thoát ra được, chúng ta mau đi thôi.
Dương Thiên lắc đầu:
- Mọi chuyện ta đã có dự tính, ngươi mau lùi lại đi.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Thiên, Chu Hân Dao chỉ còn cách gật đầu, lùi về phía sau. Dải lụa lượn quanh người nàng, chỉ cần có biến lập tức sẽ phát động công kích.
Dương Thiên thấy Chu Hân Dao đã ở trong phạm vi an toàn liền ra tay. Linh lực trên người hắn cuồn cuộn không ngừng tiến vào bên trong trận pháp. Những sợi xích màu đen kia như được tiếp thêm sức mạnh, càng siết chặt lấy Hổ Vương hơn. Phía trên trận pháp, từng mảnh của Phá Thiên bắt đầu bay lên, trở về hình dạng ban đầu rồi rơi vào tay Dương Thiên.
Mất đi Phá Thiên làm mắt trận, trận pháp lập tức rung lên dữ dội, có xu hướng sụp đổ. May mắn có linh lực của Dương Thiên gia trì nên miễn cưỡng chống đỡ được trong thời gian ngắn.
- Mô phỏng.
Theo lời nói của Dương Thiên, đồ án trên mình Phá Thiên lóe sáng, biến thành một thanh kiếm màu đen. Vẻ bề ngoài của nó cùng Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm giống nhau như đúc. Dương Thiên hiện tại chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, Hổ Vương đã là Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, chênh lệch khổng lồ này không phải pháp thuật thông thường có thể bù đắp được.
Dương Thiên trước kia là kiếm tu, pháp thuật mạnh nhất của hắn chính là kiếm thuật, muốn thi triển tất nhiên phải có một thanh kiếm. Nắm lấy thanh kiếm màu đen, Dương Thiên đưa nó lên cao, chuẩn bị vung kiếm.
Đúng lúc này, từ đằng xa xuất hiện một vệt sáng ngũ sắc lao nhanh về vị trí của ba người. Dương Thiên giữ nguyên tư thế, nheo mắt nhìn xem người đến là ai. Một nữ nhân mặc đồ nữ hoàng, trên đầu đội một cái vương miện ngũ sắc, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, cao quý mà lạnh lùng, giống như một vị nữ vương.
Vẻ mặt Chu Hân Dao có chút tái nhợt, vội vàng truyền âm cho Dương Thiên:
- Nàng là Khổng Tước Vương.
Dương Thiên gật đầu, hai trong mười vị Yêu Vương hiện thân, lần này đúng là chơi lớn a. Hắn ngẩn đầu lên nhìn Khổng Tước Vương, cười nói:
- Chuyện giữa chúng ta để sau hẳn nói. Trước tiên để ta giải quyết ân oán với con hổ xấu xí này có được hay không?
Khổng Tước Vương lạnh nhạt nói:
- Giữa ta và ngươi vốn không có gì để nói.
Dương Thiên méo mặt:
- Mới không gặp vài ngày ngươi đã trở mặt không nhận tình. Nữ nhân đều là như vậy a.
Chu Hân Dao cùng Hổ Vương ngẩn ra, giữa hai người này có quen biết? Khổng Tước Vương hừ nhẹ:
- Đừng nói bậy, ta và người không có bất kỳ quan hệ gì. Nếu còn nói năng lung tung, đừng trách ta không khách khí.
Dương Thiên cùng Khổng Tước Vương quả thực có quen biết từ trước. Nàng là người đầu tiên trong mười vị Yêu Vương đích thân đứng ra truy sát Dương Thiên. Khi đó tu vị của hắn còn nhỏ yếu, chỉ còn cách trốn tránh. Thậm chí đánh bẫy nàng vài lần, tuy không khiến nàng bị thương nhưng cũng lưu lại vài ấn tượng khó quên.
Hiện tại hai vị Yêu Vương đồng thời xuất hiện, Dương Thiên không nắm chắc phần thắng nên dự định thương lượng với Khổng Tước Vương một phen.
- Ài, không nói thì không nói. Ngươi tạm thời tránh qua một bên được không?
- Không được, mối thù lần trước giữa chúng ta vẫn chưa tính xong. Hôm nay liền thanh toán đi.
Chu Hân Dao lén truyền âm:
- Giữa ngươi và nàng đã xảy ra chuyện gì?
Dương Thiên gãi đầu:
- Cũng không tính là thù oán gì. Ta thiết lập một cái trận pháp cấm không rồi dụ nàng đi vào. Trong lúc bất cẩn liền bị rơi vào đầm lầy. Một lấn khác, nàng đuổi theo ta suốt một thời gian dài, ta liền dùng linh dược đặc chế khiến cho một bầy vượn phát điên tấn công nàng, sau đó nhanh lúc này không chú ý ném một ít thuốc kích dục vào. Lần khác…
Mồ hôi trên trán Chu Hân Dao đổ ra như tắm. Khó trách Khổng Tước Vương nổi tiếng lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy Dương Thiên lại không giữ được bình tĩnh. Nàng không trực tiếp ra tay tháo hắn thành tám khối đã là rất kiềm chế rồi.
Cảm nhận được dao động linh lực trên người Khổng Tước Vương, Dương Thiên biết nàng đang muốn ra tay. Cộng thêm tên Hổ Vương sắp thoát khốn, tình hình hiện tại của hắn đúng lá khá tệ. Không có thời gian đệ do dự, Dương Thiên lập tức tấn công.
Chỉ thấy linh lực từ khắp nơi đang bị thanh kiếm màu đen trên tay hắn hút vào. Linh lực ba động dữ dội, Hổ Vương cùng Khổng Tước Vương đồng thời cảm nhận được uy hiếp chí mạng.
Khổng Tước Vương không cần suy nghĩ lập tức lùi ra thật xa. Trong mười vị Yêu Vương, nàng cùng Hổ Vương quan hệ tầm thường, không đến mức phải vì hắn mà đón đỡ đòn tấn công kia. Điều khiến nàng ngạc nhiên là, chỉ mới cách một đoạn thời gian ngắn, Dương Thiên vì sao lại trở nên lợi hại đến như vậy.
Những lần trước đây, tên này đều dựa vào thân pháp cực nhanh, Ẩn Thân Thuật thần kỳ cùng một ít tiểu xảo mà trốn tránh sự truy sát của nàng. Khổng Tước Vương có thể chắc chắn, tu vị của Dương Thiên khi đó chưa đạt đến Nguyên Anh. Còn hiện tại…
Tay cầm kiếm của Dương Thiên có chút run rẩy, hắn cảm thấy một cơn đau nhói từ trong ngực phát ra. Đây là dấu hiệu của việc vận dụng sức mạnh vượt quá mức khôi phục. Dương Thiên cắn răng, Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm chém xuống. Thanh kiếm chỉ di chuyển được một đoạn ngắn rồi dừng lại, trở lại nguyên hình một khẩu súng.
Trong khi những người có mặt ở đây còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì trên mặt đất xuất hiện một vết nứt kéo dài, cắt ngang qua Lạc Nhạn Cốc, không nhìn thấy điểm dừng. Hổ Vương hai mắt trợn trắng, thân hình to lớn tách thành hai nữa rơi xuống khe nứt kia. Dương Thiên một tay ôm ngực, bắt đắc dĩ thở dài, thẩm nghĩ:
- Nhân sinh thật khó lường. Một vị Chân Tiên đã từng đứng đầu thiên địa như ta, chém giết một tên Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong lại vất vả đến mức này.
Chu Hân Dao cùng Khổng Tước Vương gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Đường đường là một trong mười vị Yêu Vương, tại sao lại đơn giản chết đi như vậy? Khổng Tước Vương cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nàng cảm nhận được đòn tấn công vừa rồi rất mạnh, nhưng trực tiếp chém Hổ Vương thành hai nửa thì… Lỡ như mục tiêu của Dương Thiên là nàng?
Khổng Tước Vương còn chưa biết, kiếm vừa rồi Dương Thiên còn chưa chém hết. Nói đúng hơn, hắn không đủ sức. Một kiếm kia nếu chém ra, đừng nói Lạc Nhạn Cốc, Thực Cốt Sâm Lâm cũng sẽ bị nó chia thành hai nửa. Nếu Dương Thiên ở trạng thái toàn thịnh, đem Phàm Vũ Giới chia làm hai cũng là chuyện vô cùng đơn giản.
Dương Thiên tạm nén cơn đau nhói ở ngực, nhìn Khổng Tước Vương cười nói:
- Chuyện của chúng ta để sau hẳn nói đi. Lần này ta có chút mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi.
Khổng Tước Vương đương nhiên không để hắn được như ý:
- Đứng lại.
Dương Thiên thản nhiên đáp:
- Một kiếm kia, ngươi cũng muốn thử?
Khổng Tước Vương lạnh lùng nói:
- Một kiếm kia quả thực rất mạnh, nhưng người có khả năng sử dụng nó một lần nữa sao?
Pháp thuật càng mạnh, tiêu hao càng lớn. Khổng Tước Vương có chín phần nắm chắc Dương Thiên hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, cá nằm trên thớt.
Dương Thiên biết lúc này nhất định không được tỏ ra yếu thế, Phá Thiên trên tay hắn một lần nữa biến đổi hình dạng thành Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm.
- wJjM0QY Còn sử dụng được hay không, chỉ cần thử liền biết, không phải sao?
Khổng Tước Vương bắt đầu do dự, nàng nắm chắc chín phần nhưng vẫn có một phần không dám khẳng định. Đây là vấn đề mạng sống, dù chỉ một phần cũng không thể sơ xuất. Khổng Tước Vương nhìn thẳng vào mặt Dương Thiên, âm thanh êm ái chứa đầy sát khí:
- Ngươi giết một trong mười vị Yêu Vương, Yêu Tộc nhất định sẽ không tha cho ngươi. Không những vậy, toàn bộ Nhân Tộc sẽ vì người mà gặp nạn. Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi vẫn có thể đắc ý như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.