Kế hoạch của Dương Thiên thay đổi, hắn không vội tìm đến tên trưởng lão của Phật Đà Tông kia mà lặng lẽ thu lại khí tức, giả vờ là một tên Luyện Khí kỳ tiến vào trong Ma Phật Cốc.
Âm Dương Sư, chức nghiệp này thực sự khiến Dương Thiên cảm thấy có hứng thú. Nói không chừng có thể thông qua đó lĩnh ngộ Âm Dương, đây là chuyện tốt a. Âm Dương sư xuất hiện tại Phật Đà Tông, chắc chắn được xem như bảo vật, nói không chừng được hai tên Phân Thần kỳ kia bảo vệ rất kĩ.
Dương Thiên không sợ Phân Thần kỳ, bất quá giữa Phần Thần và Nguyên Anh vẫn có chênh lệch cực lớn. Hắn có thể giữ mình ở thế bất bại, nhưng muốn chiến thắng cả hai tên quả thực vẫn rất khó khăn, nói không chừng sẽ khiến tu vị suy giảm. Lẻn vào bên trong Phật Đà Tông, đem tên kia bắt cóc mới là thượng sách.
Ẩn Khí Thuật của Dương Thiên, một khi đã sử dụng thì cho dù là tu sĩ Phần Thần kỳ cũng khó có thể nhìn ra thực hư, nói gì đến vài tên trưởng lão tu vị thấp kém. Ma Lực cùng Phật Lực kia hoàn toàn không xâm nhập được vào bên trong cơ thể Dương Thiên khiến hắn không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Đi vào bên trong Ma Phật Cốc, mở ra thần thức, khung cảnh máu tanh lập tức ập vào trong đầu Dương Thiên. Tranh đoạt, chém giết lẫn nhau tranh giành Ma Phật Thảo, bị nổ chết, thậm chí bị nhất cấp yêu thú nuốt sống. Dương Thiên hầu như không bị ảnh hưởng bởi khung cảnh kia, hắn dễ dàng tìm ra 5 cây Ma Phật Thảo, sau đó tìm kiếm chỗ nhận thưởng.
Hắn phát hiện một đám lão già đang đứng từ trên cao, dùng thần thức quan sát tình hình phía dưới. Dương Thiên hiện tại đang đóng giả một tên Luyện Khí kỳ thái điểu, đương nhiên phải làm như không nhìn thấy bọn hắn.
Cố ý đung đưa 5 cây Ma Phật Thảo trên tay để những lão già kia chú ý thì có 5 tên lạ mặt bất ngờ nhảy ra trước mặt Dương Thiên, vẻ mặt thèm khát những cây Ma Phật Thảo kia.
Một tên đi đầu lớn tiếng mắng:
- Đưa tất cả những thứ có giá trị trên người ngươi rồi cút khỏi Ma Phật Cốc, bọn ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Dương Thiên nghệch mặt ra, một ngày lại gặp cướp đến hai lần, thật sự quá đen đủi a. Thở ra một hơi, Dương Thiên lại lấy ra một SD1x2f8 sấp linh phù, khóe miệng nhếch lên:
- Nói, các ngươi muốn chết như thế nào. Bị băng châm đâm thành tổ ong, hỏa tiễn thiêu cháy, bị đất chôn vùi…
Mặt của cả năm tên dần chuyển sang ngốc trệ, đây chính là phú nhị đại trong truyền thuyết hay sao. Bọn hắn đều chỉ là Luyện Khí kỳ, kẻ cao nhất cũng vừa mới bước chân và Luyện Khí hậu kỳ chưa được bao lâu. Sấp linh phù kia, cho dù là loại cấp thấp nhất cũng đủ đem bọn hắn đánh thành cặn bạ.
Đúng lúc Dương Thiên vung tay định kích hoạt sấp linh phù kia, trên không đã phát ra tiếng nói:
- Dừng tay.
Âm thanh này mang theo uy áp, trực tiếp khiến 5 tên kia run rẩy quỳ xuống. Dương Thiên có ngạo khí của mình, tất nhiên sẽ không quỳ xuống, cho dù chỉ là giả vờ. Uy áp chỉ kéo dài trong vài giây liền thu hồi, lão già kia cất tiếng:
- Các ngươi mau rời đi, còn ngươi mang theo 5 gốc Ma Phật Thảo rời khỏi Ma Phật Cốc, sẽ có người đến đón.
Đã nhận được lệnh, 5 tên kia vội vả bỏ trốn, vừa từ Quỷ Môn Quan trở về, không chạy nhanh mới là chuyện lạ. Đám lão già kia không dám bước vào Ma Phật Cốc liền gọi Dương Thiên đi ra. Đạt được mục đích của mình, Dương Thiên đương nhiên không tiếp tục ở lại nơi nhàm chán này.
Vừa bước ra bên ngoài, một đám lão già đã bao vây hắn lại, dùng thần thức cẩn thận đánh giá. Một người lên tiếng:
- Ta xem hẳn là không phải linh thức trì độn, nếu không nhất định sẽ không đạt đến Luyện Khí hậu kỳ.
Một người khác phản bác:
- Cái này cũng chưa chắc. Ta thấy hắn có rất nhiều linh phù, nhất định là gia tộc dùng một lượng lớn tài nguyên khiến gia tộc hắn thăng cấp.
- Ta thấy chuyện này rất có khả năng là vậy a.
Có khả năng chống lại uy áp của tu sĩ cấp cao có hai trưởng hợp, thứ nhất là linh thức trì độn, không cảm nhận được uy áp. Thứ hai chính là linh hồn xảy ra biến dị, có khả năng chống lại up áp. Khả năng thứ hai thấp đến đáng thương, nhưng nếu Dương Thiên thuộc nhóm này, hắn chắc chắn là thiên tài được tất cả mọi môn phái săn đuổi. Linh hồn biến dị, khả năng bước vào Phần Thần kỳ rất cao. Một thiên tài như vậy, so với một tên Âm Dương Sư cũng không thua kém chút nào.
Nhưng trường hợp này quá hiếm có nên đa phần bọn họ tin tưởng vào lý do đầu tiên hơn. Dương Thiên giả vờ ngu ngốc:
- Các vị tiền bối đang nói gì, ta nghe không hiểu.
Một mỹ phụ trung niên lạnh nhạt:
- Tiểu tử, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đạt đến Luyện Khí hậu kỳ là dựa vào tài nguyên trong gia tộc?
Dương Thiên lắc đầu:
- Không có, ta tự mình tu luyện, không hề sử dụng đến bất kỳ loại đan dược nào.
- Nói dối, không có đan dược hỗ trợ, trong điều kiện tu luyện bình thường, không có 20, 30 năm thì đừng mong bước vào Luyện Khí hậu kỳ.
Dương Thiên vẻ mặt ủy khuất:
- Những gì ta nói đều là sự thật. Từ khi còn bé ta đã rất mẫn cảm với linh khí, sau này nhờ cơ duyên vô tình có được một cuốn công pháp dành cho Luyện Khí kỳ, dựa vào nó nên mới có được ngày hôm nay.
Mỹ phụ trung niên vẫn chưa tin:
- Vậy đống linh phù kia người lấy ở đâu?
Dương Thiên lấp liếm:
- Là từ trong một lần may mắn tiến nhập động phủ của một vị tiền bối.
Cơ duyên tại Tu Chân Giới là thứ khó giải thích nhất, Dương Thiên viện dẫn lý do này bọn họ cũng đành bó tay, không tìm được cớ để phản bác. Mỹ phụ trung niên suy nghĩ vài giây rồi nói:
- Đưa hắn trở về, lão tổ bước vào Nguyên Anh kỳ đã lâu, nhất định có cách kiểm tra.
Những người còn lại không có ý kiến gì. Mỹ phụ trung niên đang định bước lên nắm lấy Dương Thiên thì phía xa đã vang lên tiếng niệm phật:
- A di đà phật. Không biết Lan đạo hữu có thể để vị tiểu bằng hữu này lại cho bần tăng được hay không?
Nghe được giọng nói này, mỹ phụ trung niên nhỏ giọng:
- Khốn kiếp, vừa rồi không nhanh tay đã để lão lừa trọc này phát hiện.
Mỹ phụ trung niên ngẩn đầu nhìn lão hòa thượng vừa đến, nụ cười có chút khó coi:
- Tăng đại sư, không phải ngươi nói đến đây chỉ là để xem cho vui, tại sao lại tham dự vào việc này?
Tăng đại sư cúi chào:
- Lan đạo hữu, vị tiểu bằng hữu này có duyên với Phật Đà Tông, các ngươi miễn cưỡng đem hắn về chỉ có hại cho hắn mà thôi. Chi bằng để ta đem hắn về Phật Đà Sơn để hai vị Thế Tôn chỉ bảo, nói không chừng vài ngàn năm sau sẽ uy chấn khắp Tịnh Thổ.
Mỹ phụ trung niên trong lòng thầm mắng không ngớt lời, đám lừa trọc này, lúc nào cũng nói lời nhân nghĩa nhưng ngoài mặt lại làm ra vẻ chính đạo, thật sự khiến người khác khinh thường. Nhưng nàng thực sự không có biện pháp nào, môn phái của nàng phụ thuộc và Phật Đà Tông, vô pháp chống lại bọn hắn. Hơn nữa tên Tăng Chính này lại là Kim Đan hậu kỳ, sở hữu pháp bảo rất lợi hại, cho dù bọn hắn cùng đánh cũng chưa chắc giành được chiến thắng.
Nhưng cứ như vậy mà bỏ qua Dương Thiên thì thực sự quá đáng tiếc. Tăng Chính nói không sai, nếu Dương Thiên đúng là người có linh hồn biến dị, nói không chừng vài ngàn năm sau sẽ có thêm một vị Phân Thần kỳ đại năng xuất hiện. Nếu môn phái bọn họ giành được, chỉ cần nhẫn nhịn một thời gian, sẽ đến một lúc có năng lực sánh vai cùng Tán Ma Môn và Phật Đà Sơn.
Dương Thiên nhìn thái độ của hai bên, vẻ mặt vẫn giả vờ như không hiểu gì. Trước kia hắn thường đóng vai vô danh đệ tử, âm thầm tu luyện. Hiện tại thử một chút cảm giác làm thiên tài cũng không tệ. Đám người này tranh giành, ai thắng ai thua không quan trọng. Dương Thiên muốn biết tên Âm Dương Sư kia đang ở đâu để bắt hắn về nghiên cứu. Những việc này chẳng qua là để tạo bước đệm khiến cho sự việc thuận lợi hơn mà thôi.
Mỹ phụ trung niên cắn răng:
- Tăng đại sư, người này là do bọn ta tìm thấy trước. Ngươi đến sau lại muốn đoạt, dường như không được hợp đạo lý lắm.
Tăng Chính mỉm cười:
- Vạn sự tùy duyên, đến trước hay sau vốn không quan trọng. Quan trọng là ý của vị tiểu bằng hữu này thế nào.
Tăng Chính nói xong liền nhìn về phía Dương Thiên, ý bảo hắn đưa ra câu trả lời.