Phong Lưu

Chương 329: Bắt gian tại trận





Lúc đầu Đường Tiểu Đông cũng hoảng hồn, nghĩ rằng bị Lôi Mị bắt gian tại giường, chờ đến khi nhìn thấy rõ nữ nhân dựa đầu vào vách tường là Dương quý phi, hơi sửng sờ một chút rồi lập tức ha ha cười rộ lên.
Con bà nó là con gấu, không phải Đường Mộc canh giữ ở bên ngoài sao? Vì sao lại không phát tín hiệu?
Nga, thiếu chút nữa là quên mất, trong Phượng Minh biệt viện hình như có một muội muội nhà quan cảm thấy hứng thú với hắn, trước khi vào cửa, bản thân không phải cho hắn cùng vị muội muội này đi dạo quanh rồi sao, toát mồ hôi. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Không nghĩ tới Dương quý phi lại đột nhiên đánh tới Phượng Minh biệt viện, nhìn khuôn mặt nàng phủ đầy ráng hồng, xuân tình nhộn nhạo, mềm nhũn dựa vào trên vách tường, bộ ngực cao ngất dồn dập phập phồng, hiển nhiên không biết đã đến đây đứng xem từ lúc nào, khiến cho bản thân cũng trở nên phóng đãng.
Ha, đến đây cũng tốt, vừa vặn chơi song phi.
Bái đường thành hôn, sau khi trải qua vài lần cá nước thân mật, các lão bà không còn giống như các nữ tử bình thường chờ gả chồng, ở trên giường có đôi khi cũng rất phóng đãng, so với các đãng phụ còn muốn dâm hơn, chỉ có điều là chết cũng không chịu ngủ chung giường, làm hại hắn mỗi đêm đều phải chạy sô, thật khổ qu
Đường Tiểu Đông hấp háy mắt với Dương quý phi, nhấc chăn gấm ra, lộ ra trưởng công chúa Ngọc Chân đang xấu hổ cuộn mình lại.
Trưởng công chúa Ngọc Chân lấy hai tay che mặt, liều mạng lui vào trong góc.
Đang tận tình phóng đãng, đột nhiên bên trong phòng vang lên thanh âm của một nữ nhân khác, sao không làm nàng vừa kinh vừa sợ vừa thẹn vừa giận?
Nghe ra là thanh âm của Dương quý phi, tức giận cùng sát khí đột sinh trong lòng tất cả đều biến mất, còn lại chỉ có xấu hổ.

- A... n...

Tới giờ mà tên oan gia này vẫn còn...
Ai, thực mắc cỡ muốn chết.
Chỉ bất quá cảm giác tuyệt vời giống như điện khiến cho thể xác và linh hồn của nàng run rẩy, từng đợt trùng kích vào thần kinh của nàng, làm nạng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ.
Hai gò má Dương quý phi đỏ lên thở hổn hển, nện bước lảo đảo đi tới bên giường dưới chân dưới chân mềm nhũn, ngã ngồi trên giường.
Đường Tiểu Đông vươn bàn tay ra, bắt lấy cánh tay của nàng, nàng ỡm ờ theo lên giường.
Trưởng công chúa Ngọc Chân liều mạng kiềm nén, đột nhiên trên bộ ngực có thêm một bàn tay mềm mại, run rẩy xoa lên đầu nhọn mềm mại.
Trong cực độ xấu hổ lại chịu không nổi hai tầng kích thích này, rốt cuộc chịu đựng không nổi, phát ra tiếng rên rỉ câu tâm nhiếp phách.
Ba cơ thể quấn lấy nhau, tiếng thở dốc dồn dập, tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt khiến xuân ý trong phòng càng thêm nồng đậm.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu, Đường Tiểu Đông ngồi dậy nhìn hai thân thể trắng như tuyết động lòng người mềm nhũn nằm sấp ở trên giường lớn, nhất thời nổi lên tâm chơi đùa, vỗ bành bạch mấy chưởng lên đồn bộ dụ nhân tròn trịa kia.
Hai nàng sớm đã mệt rã rời, nằm sấp ở trên giường rên lên vài tiếng, không nhúc nhích.
Thật sự là mệt rã rời!
Đường Tiểu Đông tinh thần phấn chấn đang muốn nghịch tiếp thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai và tiếng đánh nhau, trong lòng không khỏi cả kinh.
Chắc là Đường Mộc cùng vị muội muội kia mới trở về, nhìn thấy ngoài cửa có một đám cung nữ thái giám cùng vệ sĩ, muốn xông vào dẫn đến song phương xảy ra
Hai nàng cũng bừng tỉnh, từ trên giường nhảy dựng lên, luống cuống tay chân tìm quần áo của mình.
Hai cặp tuyết lê trắng như ngọc đung đưa trước mặt thật sự quá mê người, làm cho Đường Tiểu Đông nhìn thấy không khỏi lại rục rịch.
Chứng kiến thân thể của hắn biến hóa, hai nàng đồng thời a lên một tiếng, lộ ra biểu tình vừa sợ vừa thẹn vừa yêu.
Hai nàng liếc nhau, trên mặt đẹp không khỏi phủ đầy mây hồng, song song lắc đầu, nhặt quần áo nằm dưới mặt đất lên lùi về phía góc phòng, luống cuống tay chân mặc quần áo, vội vàng trang điểm.
Mãi đến khi Dương quý phi đẩy cửa đi ra ngoài, tiếng đánh nhau bên ngoài mới trở nên yên lặng.
Tiếng quý phi nương nương ra lệnh khởi giá vang lên, theo sau truyền đến tiếng bước chân.
Trong phòng, trưởng công chúa Ngọc Chân nhào vào trong lòng Đường Tiểu Đông, song chưởng ôm lấy cổ của hắn, hôn hít nồng nhiệt một hồi mới đẩy hắn ra khỏi cửa.
Đường Tiểu Đông đi ra, chứng kiến vẻ mặt cổ quái của Đường Mộc, ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao vậy?

Đường Mộc thở dài:

- Vừa rồi võ công của Vệ đại nhân giao thủ với ta vô cùng lợi hại, đây là cao thủ lợi hại thứ hai ta gặp sau khi đi vào trung nguyên.

Vệ đại nhân? Hổ bí trung lang tướng Vệ Vô Thương chưởng khống Mai Hoa nội vệ?
Đường Tiểu Đông giật mình, suy nghĩ trước sau một lần, như có suy nghĩ gì đó gật gật đầu.
Dương quý phi xuất cung, đều có rất nhiều cung nữ thái giám cùng thị vệ vây quanh, mà lần này lại chỉ dẫn theo người của Mai Hoa nội vệ, quả thật có chút khác thường.
Ngày thường tiến vào Phượng Minh biệt viện đều có hạ nhân đến bẩm báo, mà lần này thì không ai đến bẩm báo, cho đến khi nàng tiến vào trong phòng, hắn cùng với trưởng công chúa Ngọc Chân đều hoàn toàn không phát hiện, có lẽ là nàng uy hiếp những hạ nhân này, đột nhiên tới đây tập kích.
Hắc hắc, đột nhiên tập kích, nhưng tới thật là đúng lúc.
Nàng có thể chuẩn xác nắm giữ hành tung của mình một cách chính xác, hẳn là âm thầm phân phó người của Mai Hoa nội vệ dán mắt vào mình hoặc dán mắt vào trưởng công chúa Ngọc Chân, hắc, thật đúng là hảo thủ đoạn.
Nghĩ đến vẻ nhu mì, uốn éo phóngnàng ở trên giường, trong lòng Đường Tiểu Đông không khỏi lại rục rịch.
Trở về thành Trường An liền thấy có rất nhiều thủ vệ thành môn, đao xuất khỏi vỏ, cung kéo căng, bộ dạng như lâm đại địch, sau khi nghe ngóng, mới biết trong thành xuất hiện trọng án.
Quan viên phụ trách chấp pháp trận thi đấu Hắc Long Hội bị người ta ám sát, thi thể được phát hiện trong một hẻm nhỏ hẻo lãnh.
Hung khí giết người là một thanh chủy thủ vô cùng sắc bén, cắm ở trên ngực, thủ đoạn giết người của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, tổng cộng đâm hơn ba mươi đao.
Tên quan viên kia là thủ hạ tâm phúc của Dương Quốc Trung, thủ hạ bị người ta giết chết, hắn tức giận dị thường, trực tiếp cho rằng do người của Hắc Long Hội làm.
Hắn thuyết phục Lý Lâm Phủ điều động quân đội, đồng thời xuất động toàn bộ gia tướng, một hơi diệt sạch cả Hắc Long Hội.
Cùng lúc phóng ra còn có Hắc Ưng đường của Lý Lâm Phủ, Kim Long đường của Vương Nguyên Bảo, thừa cơ thâu tóm địa bàn của Hắc Long Hội.
Đường Tiểu Đông không khỏi hung hăng chà xát khuôn mặt của mình.
Người Uy quốc, hắn trời sinh thống hận, sỡ dĩ không tiêu diệt Hắc Long Hội chính là muốn lưu lại kiềm chế thế lực của Vương gia, Hắc Long Hội bị diệt không nói, bản thân còn không được nửa điểm lợi ích, mụ nội nhà nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.