Phong Lưu

Chương 347: Nữ phi tặc





Nghe xong lời kể của Địch Diễm, chúng nữ lặng lẽ thở phào một hơi.
Đổ mồ hôi, lần này thật đúng là oan uổng tướng công.
Đường Nhu xấu hổ, bất an liếc Đường Tiểu Đông. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Ai, hiểu lầm tướng công vậy, không ngờ hoài nghi tướng công
của mình, không tin chàng, thật sự là xấu hổ không chịu nổi...
Đường Tiểu Đông một mực trộm quan sát nét mặt, nhìn thấy biểu tình thoải mái của chúng nữ, trong lòng cũng âm thầm thở phào một hơi.
Vì để chúng nữ càng thêm yên tâm, hắn ở trước mặt chúng nữ phân phó một thủ hạ trả thiếp về Xuân Phong Như Ý lâu, uyển chuyện khước từ lời mời của Duẫn nhi.
Địch Diễm ha ha cười, kéo hắn đi ra ngoài.

- Nhân tình của Đường huynh, không phải một bàn tiệc là có thể trả hết, bất quá lão Địch ta cũng chỉ có thể mời ngươi uống rượu thôi.

Đường Tiểu Đông thì kéo hắn lại, ha ha cười nói:

- Uống rượu bên ngoài, chẳng thà uống ở nhà ta, trù nghệ của Hiểu Nguyệt so với ngự dụng đầu bếp trong cung còn lợi hại hơn, ha ha, đảm bảo ngươi ngay cả lưỡi mình cũng nuốt vào.

Một câu nói khiến Hà Hiểu Nguyệt đỏ bừng cả mặt, trong lòng ngọt ngào, trên đời này, không gì có thể làm nàng vui vẻ hơn so với lời tán thưởng của tướng công.
Địch Diễm nghe thế nước miếng nuốt ừng ực, ha ha cười nói:

- Được được được, dù sao lão Địch ta đã thiếu ngươi nhân tình, thiếu thêm một lần thì có làm sao?

Hà Hiểu Nguyệt vui rạo rực vào phòng bếp làm cơm, rất nhanh liền bưng lên đủ loại cao lương mỹ vị, Địch Diễm ăn mà thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi của mình, kêu to thống khoái.
Liên tiếp ba ngày ở nhà cùng các lão bà phong lưu khoái hoạt, ngày thứ tư tiến cung, mới biết An Lộc Sơn hai ngày trước đã lên đường quay về Lư Châu.
Thêm biến số này của hắn, tựa hồ lịch sử vẫn vận chuyển dựa theo quỹ tích ban đầu, An Lộc Sơn vài năm sau có thể tạo phản hay không? Hiện tại hắn không thể xác định, coi như muốn ám sát hắn chấm dứt hậu hoạn tựa hồ cũng đã mất đi thời cơ tốt nhất.
Quên đi, lịch sử phát triển như thế nào, hắn lười lo lắng, quan trọng là... Nắm chắc hiện tại, hơn nữa đối với loạn An Sử vài năm sau cũng đã có chuẩn bị.
Đương nhiên, Ngọa Long biệt viện không phải là thế ngoại đào viên chân chính, địa phương tốt còn phải tìm kiếm, mà trước tiên, cần phải hoàn thành mục tiêu của mình — Đại Đường thủ phú.
Trong tẩm cung Dương quý phi, Hỷ nhi cười nói:

- Ai, Đường đại nhân, sao hôm nay không đến Xuân Phong Như Ý lâu? Giai nhân chờ đợi vô cùng đau khổ nha.

Trong giọng nói rõ ràng mang theo bất mãn cùng ghen tuông.
Dương quý phi nửa nằm trên giường cẩm, nét phong tình trên gương mặt càng thêm động lòng người, nàng uể oải nói:

- Tình là chi hỡi thế gian, câu thề sinh tử đa mang một đời.

- Một bài thơ tình thật là hay, nếu bổn cung là vị Duẫn nhi kia, đêm qua khẳng định cũng trằn trọc không ngủ được.

- Đúng a, ta cũng trằn trọc không ngủ được vì nhớ tình lang...

Đôi chủ tớ này người xướng người họa, khiến Đường Tiểu Đông đỏ bừng mặt.
Đổ mồ hôi, cái gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền ngàn dặm, chỉ trong vòng một đêm liền truyền vào trong cung.
Hắn theo thói quen xoa nắn gương mặt, cười khổ không thôi nói:

- Điều này cũng quá khoa trương đi...

- Ôi chao, khoa trương?

Vẻ mặt Hỷ nhi ngạc nhiên khoa trương nói:

- Chuyện phong lưu ai cũng thích này đã truyền tới khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi.

Dương quý phi nghiêng người liếc nhìn hắn một cái:

- Đúng a, không đến mấy ngày là lời bình luận nào cũng có.

Đổ mồ hôi, nói cũng quá khoa tr
Đường Tiểu Đông tốn nước miếng hơn nửa ngày, cuối cùng mới dụ yên được đôi chủ tớ ngập mùi dấm chua này.
Ra khỏi hoàng cung, cùng Đường Mộc đi trên đường cái, quả đúng là nghe được có người đang bàn luận chuyện này, tóm lại đều là chuyện ám muội giữa hắn và Vương Ngạo Phong tranh đoạt Duẫn nhi tiểu thư.
Con bà nó là con gấu, cũng không biết tên hỗn trướng nào bịa đặt?
Đường Tiểu Đông tức giận đến nỗi hận không thể cắt lưỡi gia hỏa bịa chuyện.
Vội vã về nhà, chúng nữ đã biết được lời đồn này, an ủi nói:

- Trọc giả tự trọc, thanh giả tự thanh, mặc kệ nó, sau này ít đến mấy chỗ phong nguyệt thôi, tự nhiên không có mấy lời đồn đó nữa.

Mặc dù các lão bà đều là nhẹ lời mềm giọng, nhưng ẩn hàm cảnh cáo - Nếu ngươi thật sự trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, sau này đừng nghĩ lên giường nữa.
Đường Tiểu Đông liều mạng gật đầu đồng ý, trong lòng thì khổ muốn chết, chuyện của Lan Đình biết nói thế nào đây?
Ban đêm, hắn đang ở trong phòng Đường Điềm ôm nàng và Lý Đằng Giao ngủ, đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng cùng tiếng đánh nhau, đánh thức ba người dậy.
Mặc dù Đường Điềm và Lý Đằng Giao đã là nữ tử có chồng, nhưng bản tính hiếu động gây chuyện vẫn không hề chuyển biến, từ trên giường nhảy xuống mặc quần áo, một người đeo trên lưng túi trang bị các loại ám khí ngâm độc của Đường Môn, đeo bao tay thuộc da, một người thì nhấc trường kiếm, song song tranh nhau ra ngoài.
Có người dám cả gan xông vào trung tâm Ngu Nhạc, toàn bộ huynh đệ của cả đường đều quơ lấy vũ khí và đèn đuốc, chiếu sáng rọi cả trung tâm Ngu Nhạc.
Trên nóc phòng, Đường Sương, Lôi Mị cùng một cô gái che mặt mặc y phục màu hoa lan đang chiến đấu với nhau.
Đường Tiểu Đông đi tới nhìn thấy sắc mặt liền đại biến, Lan Đình như thế nào nửa đêm trèo tường vào được?
Trung tâm Ngu Nhạc này được bố trí mấy trạm gác ngoài sáng lẫn trong tối, cho dù võ công của Lan Đình có lợi hại cũng sẽ bị phát giác.
Vừa vặn Đường Sương và Lôi Mị còn chưa đi vào giấc ngủ, hai người đang nói chuyện ở trong phòng, tiếng báo hiệu vừa truyền đến liền song song hiện thân, ngăn cản Lan Đình.
Đường Tiểu Đông phỏng đoán, Lan Đình nửa đêm lẻn vào, hẳn là có sự tình gì đó
Nhưng đến không phải lúc a...

- Sương biểu tỷ, Mị nhi cẩn thận.

Đường Tiểu Đông ở bên dưới hô to gọi nhỏ.

- Các huynh đệ, vây quanh bốn phía cho ta, không được để phi tặc chạy thoát.

Kỳ thật không cần hắn nhắc nhở, một đám huynh đệ thủ hạ đã sớm coi chừng bốn phía, Đường Nhu, Đường Điềm cùng các con cháu Đường Môn đứng ở nóc phòng bên cạnh, tay phải nắm chặt thủ sáo thuộc da, hiển nhiên trong bàn tay đều nắm ngũ bộ đoạt hồn sa, chỉ cần phi tặc xông tới, lập tức bắn ra.
Đường Tiểu Đông thì khẩn trương muốn chết, gọi thủ hạ khiêng thang đến, luống cuống tay chân bò tới chỗ Đường Nhu.
Nóc nhà đóng băng trơn tuột, Đường Tiểu Đông leo lên đứng không vững, đổ cái oành té ngã, cả người rơi xuống.

- Ai nha...

Đường Nhu cả kinh hô lên, tay trái run lên, một dải lụa trắng dài vài trượng bay ra, quấn lấy cánh tay của tướng công.
Bất quá tốc độ trượt xuống của Đường Tiểu Đông quá nhanh, lực rơi cũng rất mạnh, Đường Nhu cũng bị kéo theo trượt đi mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.