Phong Lưu

Chương 348: Hắn không phải rất háo sắc sao?





Đường Sương và Lôi Mị liên thủ vây khốn nữ phi tặc, đánh đến không biết trời đất, chứng kiến tướng công trượt chân, tâm thần chợt loạn, xuất kiếm không khỏi chậm lại.
Lan Đình thừa thế công liên tiếp vài kiếm, bức Lôi Mị ra, phóng về phía Đường Nhu bên kia.
Đường Nhu vừa mới bằng thiên cân trụy ngừng thân hình, Lan Đình đã cận thân, nàng lắp bắp kinh hãi, theo bản năng xuất thủ, ngũ bộ đoạn hồn sa trong hữu chưởng bắn ra.
Nàng lo lắng độc sa bắn trúng tỷ tỷ và Mị tỷ đuổi sát đến, không dám toàn lực bắn ra, giữa lúc suy tính thiệt hơn chân khí lơi lỏng, lại bị tướng công kéo xuống, uy lực bắn ra độc sa chỉ bằng một phần mười bình thường.
Lan Đình đang vọt tới, đột nhiên thân hình xoay chuyển quái dị, hóa thành một đạo lan ảnh nhàn nhạt, như lưu tinh xuất hiện bên cạnh Đường Nhu.
Tinh aTrung Hoa đường canh giữ nóc nhà phụ cận hoặc kiếm đâm hoặc đao chém, hư ảnh lan sắc giữa muôn trùng vây, trong chớp mắt liền biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Thân hình Đường Nhu ngừng trượt xuống, vừa kéo tướng công lên vừa quay đầu nhìn phương hướng Lan Đình biến mất, trên mặt lộ vẻ cổ quái.

- Tướng công không sao chứ?

- Nhìn xem có bị thương hay không?

Đường Sương, Lôi Mị chạy như bay tới luống cuống tay chân đỡ lấy Đường Tiểu Đông, thần tình khẩn trương đau lòng.
Trong lòng Đường Tiểu Đông ngổn ngang cảm xúc, nhờ như vậy, Lan Đình xem như thừa cơ thoát hiểm, hắn thở phào một hơi, bất quá vẻ khẩn trương lo lắng trên mặt các lão bà lại làm hắn áy náy không thôi.
Không biết nữ phi tặc võ công cao cường đến đây làm gì, náo loạn hơn nửa đêm, mọi người đều tán đi, Đường Sương phân phó tăng cường cảnh giới, canh phòng nghiêm ngặt đề phòng có khách không mời mà đến.
Bình minh ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Đường Tiểu Đông mang theo Đường Mộc xuất môn, Đường Nhu từ một bên lóe ra, thấp giọng hỏi:

- Nàng ta là ai?

Từ biểu tình trên mặt nàng, Đường Tiểu Đông tựa hồ nhìn ra được Nhu biểu muội đã biết được gì đó, thành thật khai báo.
Ngày trước trên đường cái giải cứu hài đồng khỏi bị chiến mã đụng phải, chuyện Lan Đình viện thủ, Đường Nhu cũng nghe Lý Đằng Giao nói qua, không khỏi thở dài một tiếng sâu kín.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Đêm qua nàng bị tướng công kéo xuống, Lan Đình bay vút qua bên người nàng thì thuận tay giữ eo nàng lại, mới khiến thân hình của nàng ngừng trượt xuống.
Nếu là địch nhân, nàng hoặc là trở thành con tin trong tay Lan Đình, hoặc là bị Lan Đình giết chết, có thể nói Lan Đình ban đêm xông vào trung tâm Ngu Nhạc không có ác ý gì, đương nhiên cũng không phải vô tình đi qua, có lẽ là vì tướng công mà đến.
Tỷ muội Lan gia bị Mai Hoa nội vệ vây ở núi nhỏ vô danh, là tướng công ra mặt mói có thể thoát khốn, ân cứu mạng này, đối với một nữ tử chưa gả chồng mà nói, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Nếu tướng công chỉ là một người bình thường, sự tình sẽ đơn giản hơn nhiều, Lan Đình có lẽ sẽ lấy số tiền lớn tạ ơn, sự tình liền đơn giản.
Nhưng tướng công lại là Quỷ Tài công tử danh chấn Đại Đường, còn là nam nhân trong mộng của vô số nữ tử, Lan Đình khẳng định cũng giống như các nàng, vốn là cảm kích rồi tò mò khó tránh khỏi ái mộ, nàng ban đêm xông vào trung tâm Ngu Nhạc, có lẽ là muốn nhìn tướng công một cái.
Tuy nhiên nàng có thể xác định, Lan Đình đã động chân tình với tướng công, khó nhịn nỗi tương tư, mới không tiếc dính vào nguy hiểm đột nhập trung tâm Ngu Nhạc...
Ai, lại thêm một nữ tử si mê tướng công cuồng dại.
Trong nội tâm nàng đối với Lan Đình rất cảm kích, đối với sự si tình của Lan Đình thì không biết làm sao, cũng không thể bá đạo ra lệnh cho người ta không được có lòng ái mộ với tướng công của mình nữa?
Trong nội tâm nàng không khỏi hỗn loạn một trận, thở dài sâu kín một tiếng, dặn dò đi đường cẩn thận, cúi đầu đi vào trung tâm Ngu Nhạc.
Vẻ mặt Nhu biểu muội có chút cổ quái, nhưng tựa hồ không hề tỏ ra ghen tuông, trong lòng Đường Tiểu Đông mừng thầm, ít nhất Nhu biểu muội đối với Lan Đình không phản cảm, đây là chuyện tốt.
Hắn không tiến cung trình diện, mà dẫn theo Đường Mộc đi dạo lung tung trên đường.
Hôm qua Lan Đình không ngại nguy hiểm xông vào trung tâm Ngu Nhạc, ắt hẳn là có chuyện gì muốn tìm hắn thì phải?
Không đợi được Lan Đình, một chiếc xe ngựa xa hoa dừng lại bên người, màn xe nhấc lên, Duẫn nhi cười quyến rũ nói với hắn:

- Đường công tử thật đúng là khó mời nha.

- Đường công tử cự tuyệt lời mời, Duẫn nhi mấy đêm liền mất ngủ trằn trọc, cả người héo hon...

Nàng không gọi Đường đại nhân mà gọi Đường công tử, khiến người ta cảm thấy thân cận hơn rất nhiều.
Lời này, đối với nam nhân mà nói, rõ ràng là ám chỉ rành rành và cỗ vũ lớn lao, bất quá đối với Đường Tiểu Đông mà nói mà nói, điều này không hề có lực hấp dẫn gì.
Khi mới tới Đại Đường, vì muốn vượt trội mà liều mạng tán gái, cho tới bây giờ mỹ thê hợp bầy, vội vàng dụ dỗ còn không kịp, thậm chí có chút chống đỡ không nổi, mỹ nữ có đẹp cũng không có lực hấp dẫn cường đại giống như trước nữa.
Hắn nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Lão bà đại nhân không cho phép ta đến mấy nơi như thanh lâu, thật sự có lỗi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Duẫn nhi ngẩn ngơ, lập tức che miệng cười nhẹ nói:

- Không nghĩ tới Đường công tử sợ vợ thế nha?

nói:

- Kính vợ sống lâu trăm tuổi thôi.

Duẫn nhi lại ngẩn ngơ nói:

- Ngôn từ của Đường công tử quả thật là mới mẻ.

Duẫn nhi quyến rũ lườm hắn một cái, ha ha cười nhẹ nói:

- Thiếp thân đã minh bạch vì sao Đường công tử có thể có nhiều hồng nhan như thế, ai, thật sự khiến người ta hâm mộ đố kỵ.

Đường Tiểu Đông không muốn dây dưa với nàng, một lòng chỉ muốn đi tìm Lan Đình, lập tức ôm quyền, ha ha cười nói:

- Tại hạ có việc, cáo từ trước.

Duẫn nhi giật mình, nhu mị cười nói:

- Ngày mai thiếp thân ở Xuân Phong Như Ý lâu thiết yến, Đường công tử nhất định phải tới đó nha.

Đường Tiểu Đông ho nhẹ một tiếng nói:

- Duẫn nhi tiểu thư, tại hạ gần đây công vụ bề bộn, không thể dứt ra được, thật sự xin lỗi, ha ha, cáo từ.

Không đợi Duẫn nhi kịp phản ứng hắn dẫn theo Đường Mộc chui tọt vào trong đám đông.
Duẫn nhi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Đường Tiểu Đông biến mất trong đám người, vẻ mặt cổ quái.

- Không phải nói hắn rất háo sắc sao?

Nàng lầm bầm nói với mình, lại giống như nói với người khác, tóm lại vẻ mặt cực kỳ cổ quái, trong mị nhãn câu hồn đoạt phách thoáng hiện hàn mang lãnh lệ khiếp người.

- Hắn không háo sắc, sao lại có nhiều lão bà như vậy?

Đầu xe truyền đến tiếng hừ lạnh bất mãn, là thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi, trong giọng nói lộ ra sát khí lãnh lệ khiếp người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.