Điều đáng sợ nhất trong cuộc đời là phải cố gắng cam chịu số phận dù bản thân không muốn.
Bởi vì khi bạn chấp nhận số phận đã được định sẵn của cuộc đời, bạn sẽ không cần phải lo lắng về sóng gió phía trước mà cuộc đời bạn lúc này chỉ diễn ra theo một đường thẳng được kẻ sẵn, không còn được làm theo hoài bão và ước mơ của mình.
Bạn có thể thấy được cuộc sống của mình sau năm năm; có thể thấy trước mình sẽ làm gì trong mười năm nữa.
Nhưng, cuộc đời này, việc cần thiết cũng là việc đáng sợ nhất, đó là chấp nhận cuộc sống.
Cuộc sống của bạn sẽ ổn định, không còn cảm giác bị xáo trộn, bạn sẽ có một cuộc đời yên bình đến mức mờ nhạt từ đầu đến cuối.
Có hay không thừa nhận thất bại, đó là quyết định của bạn.
Chu Trạch ngồi trên ghế sofa và suy nghĩ cả buổi chiều. Tựa như anh đang suy nghĩ rất nhiều, nhưng thực chất lại không nghĩ gì cả.
Hình ảnh của anh được phản chiếu trong tấm kính, anh nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong vô thức.
Khả năng thích nghi với xung quanh của con người thực sự rất mạnh. Ngay khi con với một điều gì đó, con người sẽ không mấy chú ý đến nó nữa.
Đây là hiệu sách của anh. Đây là cuộc sống của riêng anh.
Anh đưa tay sờ lên mái tóc mà Oanh Oanh vừa tỉa gọn,
Rất đơn giản, rất đẹp.
Chu Trạch trông thấy Đường Thơ đứng trước cửa, cô đã đứng yên ở đó cả buổi chiều và không nhúc nhích.
Chu Trạch không hỏi cô ấy đứng làm gì ở đó. Mọi người ai cũng cần có một khoảng lặng cho riêng mình, lúc đó, họ sẽ không cần ai an ủi hay hỏi han cả.
Anh lấy điện thoại ra và đăng nhập vào Wechat. Không có tin nhắn hay bất kỳ một thông báo nào.
Anh bắt đầu chấp nhận cuộc đời mình, chấp nhận sống cuộc sống của Từ Lạc,
Chu Trạch thực sự có chút mệt mỏi,
Trên thực tế, tốt hơn anh nên sống một cuộc đời mới,
Nếu không quá để ý đến chuyện đó thì nó sẽ không phải là một vấn đề gì lớn.
Dù sao, quá khứ không thể trôi qua dễ dàng được.
Nhưng, tương lai vẫn còn đó.
Chu Trạch lấy cuốn sổ nhỏ ra, lật nó và cảm nhận sự tiếp xúc của nó.
Chu Trạch cảm thấy anh cùng cuộc sống này sẽ ràng buộc nhau trong một thời gian dài nữa.
Có vẻ hồn ma nữ ở trong thân xác của cô em vợ cũng có một cuốn sổ, nhưng khi Chu Trạch hỏi, Bạch Oanh Oanh đã nói là họ không thấy cuốn sổ đó đâu, có lẽ, cuốn sổ đó đã bị phá hủy. Vì chủ nhân của cuốn sổ đã biến mất nên cuốn sổ cũng biến mất theo.
Đường Thơ cuối cùng cũng chuyển động. Cô từ từ quỳ xuống, chống hai tay lên đầu gối, khả năng cô đã đứng quá lâu, vì vậy chân cô bị tê hoặc bị chuột rút.
Chu Trạch mỉm cười,
Sau đó, Đường Thơ quay lại và nhìn Chu Trạch- người đang cười trên nỗi đau của người khác. Khóe miệng của cô cũng đột nhiên nở một nụ cười, nhưng nụ cười này hình như chứa nhiều suy nghĩ.
Phảng phất lúc này, cô ấy dần dần đã thay đổi.
Cô không còn quá nghiêm túc và cứng nhắc như trước nữa.
Con khỉ nhỏ nhảy vào lòng Chu Trạch và cầm cây búa đồ chơi quơ quơ, Chu Trạch nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Cho tới nay, Chu Trạch vẫn không hiểu tại sao con khỉ biết dùng bùn đề bôi lên vết thương, nhưng thực sự, việc đó rất có tác dụng. Anh nghĩ rằng, sau này nếu hiệu sách không kinh doanh được nữa thì anh có thể mở hiệu thuốc.
"Bộ cao dán đen trị thương độc quyền?"
Ý tưởng này không tệ.
"Chi chi chi..."
Con khỉ lại cầm điện thoại di động trong tay và vẫy vẫy với Chu Trạch.
Điện thoại di động của con khỉ được lão đạo mua, điều này đủ cho thấy ông yêu con khỉ đến mức nào.
"Cái gì?" Chu Trạch hỏi.
Con khỉ chỉ chỉ vào loa trên tường rồi lại chỉ vào điện thoại.
"Mày muốn kết nối với loa Bluetooth?" Chu Trạch hỏi.
Con khỉ có vẻ lúng túng,
Nhưng cuối cùng nó vẫn gật đầu.
Sau khi nhận điện thoại từ tay con khỉ, Chu Trạch giúp nó kết nối điện thoại với loa Bluetooth. Con khỉ đã thử một chút và mở bài "Đại thánh trở về", âm thanh ngay lập tức vang lên.
Con khỉ rất vui.
Sau đó, nhạc trong hiệu sách liên tục bị thay đổi bởi con khỉ. May mắn thay, hiệu sách không có khách trong thời điểm này. Chu Trạch cùng con khỉ nhỏ vui vẻ chơi đùa.
Trên thực tế, nhạc được phát trong trung tâm mua sắm rất tinh tế.
Ví dụ: Trong trung tâm thương mại, khi bảo vệ hay một nhân viên trong siêu thị nhìn thấy kẻ trộm hoặc một người bị truy nã thì họ sẽ báo cho phòng quan sát và phòng âm thanh để thay đổi nhạc nền ngày lập tức để ra hiệu cho toàn bộ nhân viên chú ý.
Sau bài nhạc đó, họ sẽ bật một bài nhạc khác để tất cả khách hàng đang mua sắm ở trong trung tâm thương mại phải chú ý cẩn thận, có kẻ xấu đang lởn vởn quanh đây.
Ở các cửa hàng và trung tâm mua sắm trên cả nước đã coi điều này như quy tắc ngầm. Ngay cả khi tài xế lái xe bus thấy gương mặt khả nghi, họ sẽ bấm nút để phát lời nhắc nhở.
Do đó, có đôi lúc khi ngồi trên xe bus nếu nghe thấy tiếng thông báo "Xin hành khách hãy chú ý tư trang của bản thân…" thì đừng vội nghĩ đó là một lời nhắc nhở thừa thãi.
Những tên trộm này,
Trên cơ bản đã được lưu hình ảnh trên BMG,
Khi bọn hắn bước vào,
BMG sẽ báo động cho mọi người biết.
Phía trên quầy bar treo một chiếc tivi, đang phát chương trình bóng đá.
Cũng liền vào lúc này, Chu Trạch để ý đã không thấy lão đạo cả chiều nay, không biết ông ấy đã đi đâu.
Con khỉ nhỏ hiểu ý và điều chỉnh âm nhạc. Rất nhanh, trong loa phát ra bài hát:
"Sóng chạy... Sóng lưu... Bên trong nước sông cuồn cuộn vĩnh viễn không đừng..."
Nương theo nhạc của bài hát đang phát là bài "bãi biển Thượng Hải", lão đạo từ từ bước xuống cầu thang với một hình tượng rất kỳ lạ.
Kể ra dưới cầu thang có thêm một cái quạt gió công suất lớn, quạt tà áo của lão đạo bay phấp phới, để sự xuất hiện của lão đạo thêm oai phong thì hay biết mấy.
Lão đạo tay cầm một thanh kiếm gỗ,
Vừa bước xuống vừa mua kiếm loạn xạ,
Chân lão đạo đạp mạnh xuống cầu thang, trông rất oai phong lẫm liệt!
Chu Trạch đưa tay ra và vuốt cằm. Cũng may đó là lão đạo, không biết nếu người xuất hiện trong hiệu sách của anh là một pháp sư trừ yêu thì không biết anh đã chết đi bao nhiêu lần.
Con khỉ nhỏ cầm điện di động lên và giơ camera về phía lão đạo, Chu Trạch nhìn qua con khỉ thấy nó đang quay phim ông ấy và phát trực tiếp.
Được,
Con khỉ này thực sự rất thông minh,
Có chút thông minh quá mức.
Trên màn hình hiện lên một đống bình luận của người xem:
"Tôi sẽ đi ăn phân để không nhìn thấy video này nữa."
"Mẹ nó, buổi chiều tốt lành nha lão đạo!"
"Lão đạo, gần nửa năm rồi tôi mới thấy ông phát trực tiếp lại đấy!"
"Ah, đạo trưởng, lâu rồi không thấy ông, tôi rất nhớ ông!"
"Đạo trưởng thối tha, ở yên đó tôi sẽ đến lột da ông, haha!"
"Ông còn kinh doanh tiền âm phủ không?"
"Các bạn có trông thấy không, trên ống kính có một nhúm lông vàng, thứ đó là gì? Có phải một con khỉ không?"
"Hahaha, chẳng lẽ con khỉ đang phát trực tiếp? Anh có phải một kẻ ngốc không vậy?"
"Đồng ý, tên vừa bình luận là một kẻ ngốc!"
"Đúng đấy!"
"Anh ta đúng là ngốc!"
"Tên đó đúng là ngốc quá mà!"
"Mẹ nó, có phải tên bên trên bị ám ảnh cưỡng chế rồi không?"
Video phát trực tiếp của lão đạo càng ngày càng nóng lên với rất nhiều người xem cùng rất nhiều lượt bình luận.
Lão đạo đúng là hay ho, ông nổi cả trên lĩnh vực phát trực tiếp này. Ông còn có một nhóm "fan trung thành" luôn ủng hộ ông hết mực.
Họ tình nguyện dùng tiền mua tiền âm phủ từ lão đọa mặc dù tiền lão đạo bán tính ra còn cao hơn cả đồng nhân dân tệ,
Đúng là "fan cuồng" mà!
Lão đạo bắt đầu múa kiếm cũng biểu diễn võ thuật,
Trông lão đạo càng lúc càng sung,
Đã lâu ông ấy không luyện tập nên khi mới mua được vài đường đã thở hổn hển. Khoảnh khắc tiếp theo ông rút từ trong người ra một xấp tiền giấy và tung lên cao:
"Vô Lượng Thiên Tôn!"
Ông đưa kiếm gỗ lên,
"Phong vũ lôi điện, nghe hiệu lệnh của ta!"
Những giờ tiền giấy đó bắt đầu bay xung quanh lão đạo, chúng ta thành hàng rất chỉnh tề, thỉnh thoảng lại bay thành những hình khác nhau. Những tờ tiền giấy nghe theo chỉ đạo của lão đạo, càng lúc càng bay nhanh hơn.
"Hiệu ứng đặc biệt quá lão đạo, rất biết cách biểu diễn."
"Người trên đó nói đúng!"
"Đúng đấy!"
"Trên đó nói không sai!"
"Đây là video phát trực tiếp hay là video được phát lại vậy mọi người."
"Đúng, hãy xác nhận đi, đây có phải video phát lại không?"
"Đây là phát trực tiếp, không giống phát lại đâu."
"Lão đạo, ông càng ngày càng ấn tượng, tôi cảm giác bây giờ ông chính là một nghệ sĩ mua rồi."
"Hahaha, mọi người muốn học lão đạo không, tôi rất muốn học múa với ông ấy!"
"Tên biến thái mới bình luận kia!!!"
"Lão đạo, ông biểu diễn chiêu "một chưởng đánh bay yêu quái" đi."
Chu Trạch nhìn về phía cửa,
Đường Thơ đang đứng ở đó,
Hiển nhiên, lúc lão đạo cho tiền vàng bay tứ tung là do sự điều khiển của Đường Thơ.
Chu Trạch rất tò mò, không biết điều gì đã khiến cô sẵn sàng hợp tác với lão đạo để trình diễn đoạn "live action" vừa nãy.
Tiền âm phủ rơi xuống gọn gàng trên tay lão đạo. Lão đạo nhận điện thoại từ con khỉ và nhìn vào thông báo hệ thống. Khuôn mặt nhăn nheo lập tức nở một nụ cười rất tươi.
"Cảm tạ tiệm cơm siêu cấp hỏa tiễn!
Cảm tạ lão Thu lão Ca siêu cấp hỏa tiễn!
Cảm tạ Lan Tuyết tỷ tỷ thả dù tiếp tế!
Cảm tạ người bạn 160107110901124 với chiếc máy bay!
Lão đạo ta hôm nay,
Đã trở về đây,
Các bạn vẫn còn ở đây,
Chúng ta vẫn mãi là anh em tốt,
Tôi nhớ các bạn muốn chết đi được!"
Tivi trong quầy bar phát phim của Châu Tinh Trì, vừa vặn đến khúc Châu Tinh Trì cùng các sư đệ hô lớn:
"Ta cảm thấy,
Quay lại,
Ta đã quay lại,
Mọi người,
Cũng đều đã trở về…"