Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 110: Chuyện kinh hoàng trong bệnh viện




Có rất ít người sẽ để ý để sự di chuyển của thời gian. Mọi người luôn nói rằng phải quý trọng thời gian, thời gian là vàng là bạc, nhưng mấy ai làm được chuyện đó.
Nhưng cũng có rất nhiều người. Họ im lặng để nghe tiếng kim đồng hồ, họ cảm nhận được thời gian đang trôi qua một cách lặng lẽ. Thời gian họ còn sống trên đời sẽ ít đi theo thời gian.
Đây là một sự im lặng đến đáng sợ, nó làm cho mọi người nổi da gà. Dường như có một cuốn sách bí hiểm, nó ghi về cuộc sống và cái chết của tất cả mọi người.
Mọi người đang sống chỉ là đang hoàn thành nốt quá trình.
Theo hồ sơ trên quyển sách sinh tử, nó ghi thời gian mà mỗi chúng ta sinh ra.
Cũng theo hồ sơ trong quyển sách sinh tử, nó ghi thời gian mỗi chúng ta chết đi.
Đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của thời gian.
Trong tầng hầm của bệnh viện, không gian không rộng lắm, nhưng tầng hầm được tách ra thành nhiều phòng nhỏ, mỗi căn phòng lại có một chiếc giường.
Có giường thì có người nằm,
Có giường thì bệnh nhân mới chuyển đi,
Có giường thì đã được dọn dẹp và chờ bệnh nhân mới đến.
Đây không phải là Địa ngục, nhưng nó đang mang hơi thở của cái chết.
Xung quanh, có không ít những bác sĩ và y tá đang đi qua đi lại. Nhưng họ ở đây, trong bệnh viện này, không phải là những "thiên sứ áo trắng" cứu người như người ta thường nhắc đến.
Bọ họ chỉ đứng quan sát bệnh nhân, ghi chép các số liệu liên quan rồi tải lên Internet.
Giống như cá cược bóng đá, tỷ lệ cá cược sẽ không ngừng thay đổi. Đội nào có cầu thủ đột nhiên chấn thương, hay huấn luyện viên đột ngột thay đổi, và còn tất cả những thay đổi có thể là ảnh hưởng đến kết quả trận đấu sẽ dẫn đến sự thay đổi về tỷ lệ cược.
Ở đây cũng tương tự như vậy, mỗi số liệu của mỗi bệnh nhân cụ thể sẽ là tài liệu nghiên cứu cho những người ngồi trước màn hình máy tính phân tích và cá cược.
Nhiều khi bọn hắn nghiên cứu hồ sơ y tế của cha mẹ còn không cẩn thận được như vậy.
Bọn hắn quan sát video qua camera giám sát, nghiên cứu hồ sơ y tế của bệnh nhân một cách kỹ lưỡng rồi đặt cược.
Đây là trò cờ bạc cược bằng cả tính mạng con người. Điều mà những con bạc nhận được ở đây không chỉ là tiền khi giành thắng lợi, mà còn là sự kích thích, hồi hộp khi phân tích cuộc sống của người mình đặt cược.
Những thú vị mà họ thu được là dựa trên sự chà đạp của họ với sinh mạng của người khác.
Một người phụ nữ đang nằm im trên giường không biết vì sao lại gắng gượng để ngồi dậy. Vào lúc này, các bác sĩ và y tá đang giao ca, mà phòng quan sát khả năng không có nhân viên ở phòng phòng nên không thấy được sự cử động của người phụ nữ.
Người phụ nữ rút cái ống trên người ra, và cô cố gắng ra khỏi giường, nhưng cả người trực tiếp lăn thẳng xuống đất.
Cô ấy trẻ hơn nhiều so với những người khác đang nằm trên giường. Có vẻ như cô ấy ba mươi hoặc bốn mươi tuổi, nhưng cơ thể cô ấy sưng lên rất nghiêm trọng. Nó đã sưng đến một mức khó tưởng tượng, tưởng chừng cô ấy là một khối thịt lớn.
Cô ấy không có đủ sức để đứng dậy, mỗi ngày, cô cùng mọi người được ăn một số lượng thức ăn nhất định, không ai hơn ai, đó là sự công bằng.
Mọi người theo đuổi sự công bằng, ở khía cạnh này, những người ở đây thực hiện rất nghiêm túc.
Cô gượng dậy,
Cố gắng bò đi,
Cô bò tới cửa rồi sau đó lấy hết sức bình sinh của mình để đẩy cách cửa ra. Cô giống như con ma trong phim kinh dị, dù mặc đồ trắng, tóc tai rối bời, nhưng cô vẫn là người sống.
Tất nhiên, cô không còn sống được lâu nữa, ánh lửa cuộc đời của cô mong manh đến mức có thể tàn lụi bất cứ lúc nào.
Cô may mắn bò ra được khỏi hành lang chật hẹp của bệnh viện, dù đã bò qua tới cửa văn phòng nhưng cũng không ai nhìn thấy hay phát hiện ra sự biến mất của cô.
Tay của cô đặt lên cửa sổ chỗ văn phòng, cô muốn cầu xin bác sĩ cho cô có thể gọi một cuộc điện thoại,
Trong phòng bệnh của cô có một chiếc đồng hồ điện tử, phía trên biểu hiện ra ngày và giờ cụ thể.
Hôm nay là sinh nhật tròn năm tuổi của con cô,
Cô muốn gọi cho chồng nhắc chồng nhớ sinh nhật của con trai.
Khi nghĩ đến con trai, miệng cô khẽ nở một nụ cười. Con trai cô là niềm vui duy nhất của cô trên cuộc đời này, là người mẹ, ai mà không yêu thương con mình?
Cô mắc căn bệnh nan y không thể chữa khỏi, thêm vào đó hoàn cảnh gia đình lại không tốt, chồng cô tối ngày cờ bạc, không có một công việc tử tế, kinh tế trong nhà chỉ dựa vào một bàn tay của cô.
Khi cô bị bệnh như thế này, cô đành lực bất tòng tâm.
Cô không muốn lấy hết tài sản trong nhà để đi chữa bệnh cho mình, con trai của cô còn nhỏ, còn cần bao nhiêu thứ. Lớn lên chút nữa, nó còn phải đi học đại học, tương lai cũng rất cần tiền.
Chồng của cô đã quỳ xuống trước mặt cô, cầu xin cô đến đây.
Cô cũng biết cô đang ở đâu, cũng biết rõ hai chiếc camera trong phòng bệnh dùng để làm gì,
Nhưng, cô vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của chồng,
Nằm ở nhà chết, hay nằm ở đây chết cũng là chết. Cô biết rằng, tính mạng cô được đem ra cho người ta cá cược thắng thua, nhưng ít nhất, khi ở đây, cô đã kiếm về cho gia đình một số tiền lớn.
Gia đình cô cần tiền, con trai cô đang lớn lên, cũng rất cần tiền.
Chồng của cô đã hứa với cô, sau khi cô vào đây, hắn sẽ thay đổi hoàn toàn, sẽ không rượu chè cờ bạc mà chuyên tâm chăm sóc, bảo ban con nên người.
Cô biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa,
Cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ,
Cô ấy gắng gượng,
Gắng gượng để nhắc chồng về ngày sinh nhật con trai, gắng gượng để ở lại thêm ngày này nữa,
Cô nằm điều trị trên giường bệnh. Nói là điều trị, nhưng một chút thuốc cũng không có, kể cả thuốc giảm đau. Vì những cơn đau dày vò, cô không thể ăn một thứ gì được, chỉ nằm ở đó và chờ đến ngày chết.
Cô đẩy cửa,
Nhưng không tài nào đẩy được,
Cô thực sự rất mệt mỏi,
Toàn thân không còn chút sức lực nào.
Trong phòng, tiếng cãi vã lớn phát ra.
Đó đều là hai giọng nói rất quen thuộc, một là của bác sĩ- người kiểm tra tình hình của cô ba lần trong một ngày, còn giọng nói còn lại, là của chồng cô.
Cô mỉm cười,
Chồng cô ở trước mặt cô rồi,
Thế là cô có thể nhắc sinh nhật của con trai trực tiếp với anh ấy.
Cô ấy cũng muốn nhờ chồng chuyển những lời nhắn nhủ của mình đến con trai. Là một người mẹ, cô sẽ luôn ở trên Thiên đường và dõi theo từng bước chân của con.
"Tại sao cô ta chưa chết, tại sao!!!" Người chồng hét toáng lên.
"Làm sao chúng tôi biết được chứ? Vợ của anh chưa chết tại sao lại đổ lỗi cho chúng tôi được?"
Người bác sĩ nói.
"Nhưng tôi đã đặt cược 20 vạn, tôi có cảm giác cô ta sẽ không sống quá đầu tuần."
"Sức sống của vợ anh cũng quả thật là kỳ tích. Ngừng thuốc lâu như vậy rồi nhưng cô ấy vẫn chưa chết, người bình thường đã sớm không chịu nổi rồi."
"Đó là do anh, anh nói với tôi cô ta sẽ chết vào đầu tuần, thế nên tôi mới đem 20 vạn đi đặt cược. 20 vạn đấy!"
"Anh buông ra, buông tôi ra. Anh bị điên rồi à? Tôi cũng đâu phải Diêm Vương, chuyện chết lúc nào làm sao tôi quyết định được."
"Anh không quyết định được mà còn nói với tôi thông tin này, anh cũng nhận được một khoản không nhỏ từ tôi mà. Anh định hại tôi sao?
Anh biết không, 20 vạn tôi dùng để đặt cọc chính là số tiền vợ tôi dùng cả tính mạng để đổi lấy!"
"Anh còn như thế này tôi sẽ gọi bảo vệ đến."
"Anh giúp tôi đi, tôi sẽ cho anh thêm 10 vạn. Chỉ cần anh lén lút làm cho cô ta chết trong tuần này, tôi đã có thể thu hồi vốn rồi, không chừng còn thu về được chút lời nữa!"
"Cho tôi thêm 10 vạn? Anh lấy đâu ra số tiền lớn thế?"
"Tôi sẽ bán con trai tôi!
Vì vậy, sau khi có tiền, tôi sẽ ngay lập tức chuộc nó về.
Bác sĩ, anh cố giúp tôi đi, hãy làm cho cô ta chết trong tuần này. Nếu không, cả vợ tôi đều con trai tôi đều sẽ hy sinh oan uổng."
"Haha, anh bạn à, tôi không dám đâu. Ở đây camera giám sát, cũng có quy tắc nghiêm ngặt, không thể làm chuyện đó được."
"Vậy bây giờ tôi phải làm sao?
Đúng rồi, bác sĩ. Cô ấy ở phòng nào, tôi sẽ đi gặp cô ấy. Tôi sẽ nói thẳng sự tình với cô ấy, vợ tôi sẽ hiểu cho tôi, có thể tuần cô ấy sẽ chết.
Cô ấy không thể chuộc được con trai, trong nhà tiền cũng không còn nữa. Vợ tôi rất yêu tôi và con trai. Anh chỉ cần để tôi đi gặp cô ấy, cô ấy sẽ hiểu chuyện và chết vì con trai.
Bác sĩ, tôi xin anh,
Tôi cầu xin anh đấy, bác sĩ."
"Cái này cũng không được, ở đây quy định vô cùng nghiêm ngặt đối với những người ra vào. Vì quy định nghiêm ngặt, nên nhiều bệnh nhân được gửi ở đây nhất."
"Thế thì thế này đi, anh chuyển lời tới cô ấy giúp tôi, sau đó anh cũng có thể dùng số tiền tôi đưa để đặt cược. Anh tin tôi đi, cô ấy sẽ chết, cô ấy tự nguyện làm vậy."
Hai người đàn ông vẫn tiếp tục trao đổi qua lại,
Người phụ nữ ngoài cửa,
Không còn thở nữa,
Nhưng con mắt cô,
Lại trợn tròn lên,
Ở trên cánh cửa phòng đóng kín,
Còn lưu lại vết móng tay của cô.
.....
Chu Trạch cùng lão đạo đứng bên ngoài bệnh viện.
"Lão đạo, ông còn loại bùa gì hay ho không?"
"Không, tôi không còn nữa,
Hai lá bùa cuối tôi đã dùng trong hiệu sách để giữ lại tóc của nữ Vô diện hôm nọ."
Lão đạo thành khẩn nói: "Nếu còn có, tôi sẽ cho anh, không tiếc với anh làm gì."
"Ah…" Chu Trạch lên tiếng.
Lão đạo thở phào nhẹ nhõm rồi đưa tay sờ vào đũng quần một cách vô thức,
Ngay sau đó,
Đũng quần lão đạo bỗng nhiên nóng lên,
Nó nóng đến mức khiến lão đạo nhảy nhót không ngừng. Ông nhanh chóng đưa tay xuống đũng quần và móc ra một lá bùa màu đỏ.
"Ôi ôi ôi, nóng quá…nóng quá…"
Lão đạo vừa vuốt phần bên dưới của mình, vừa nhìn Chu Trạch và cười hề hề, nói:
"Ông chủ à, anh nhìn xem, thật là thần kỳ. Tôi quên trong đũng quần tôi còn một lá bùa cuối. Đây là lá bùa cuối cùng, thật sự đấy."
"Tôi cũng không có ý định tra khảo ông." Chu Trạch nói.
"Cái gì?"
"Tôi từ đầu muốn nhắc nhở ông, ở những chỗ có oán niệm tương đối nặng thường xuất hiện lệ quỷ.
Nếu như ông còn giấu lá bùa trong đũng quần chắc hẳn sẽ rất đau."
Lúc này, mặt lão đạo dài ra và giận dỗi như một đứa trẻ:
"Ông chủ à, tại sao anh không nhắc tôi sớm một chút?"
"Lúc tôi hỏi ông nói không có, tôi cũng liền tin nên không nói nữa."
"...…" Lão đạo.
Lão đạo không ngừng xoa đũng quần để làm dịu đi cảm giác bỏng rát, vừa nhìn về bệnh viện phía trước. Những ánh sáng chỗ bệnh viện mờ đi rất nhiều, dù không có đạo thuật gì, nhưng ông cũng cảm giác được trong bệnh viện vừa xảy ra chuyện gì đó.
"Lão đạo, ông thấy thế nào?" Chu Trạch hỏi.
Lão đạo có chút sửng sốt,
Thấy thế nào là thấy thế nào?
Anh là ma hay tôi là ma?
Anh là quỷ sai hay tôi là quỷ sai?
Tại sao anh lại hỏi tôi thấy thế nào?
Đúng là câu hỏi vô ích!
Nhưng lão đạo vẫn nghiêm túc trả lời:
"Ông chủ, tôi thấy bệnh viện này có chút kỳ quặc!"
"Haha."
Lão đạo có chút khó hiểu.
Một lúc sau, lão đạo quay sang nói với Chu Trạch: "Ông chủ, băng nhóm này toàn những kẻ cặn bã, không đáng để giúp đỡ."
Lão đạo lo lắng Chu Trạch sẽ đi thẳng vào trong đó để bắt quỷ,
Ông biết tính cách của Chu Trạch, rất nghiêm ngặt và quy củ, khác hoàn toàn so với ông chủ cũ của ông.
"Chúng ta đi vào, liền bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài." Chu Trạch nói.
"Hừm…"
"Sự phẫn nộ của con lệ quỷ này là rất lớn, cho nên việc bắt nó là không dễ dàng. Hơn nữa, nơi này từng giờ đều có người chết đi, những người chết đều nhìn chằm chằm vào đồng hồ và chờ đợi, cho nên, oán hận của họ là rất lớn. Oán hận cứ chồng chất oán hận, nó không ngừng tập trung rơi vào con lệ quỷ này, khiến nó có ma lực rất lớn.
Thậm chí, nó có thể làm hại cả người bình thường."
"Mạnh đến mức thế sao?" Lão đạo chép miệng, trong lòng có chút phấn khích.
Chơi chết đám người cặn bã bên trong đi cho bọn họ biết mùi đau khổ!
"Thật ra, lúc đầu lệ quỷ này cũng không mang sức mạnh to lớn như vậy." Chu Trạch nói thêm.
"Nhưng chuyện gì đã xảy ra, có nguyên nhân hay thế lực nào thôi thúc chăng?" Lão đạo vừa nói vừa nhìn xung quanh.
Chu Trạch nhẹ gật đầu.
Lão đạo lập tức mở to mắt và nói: "Ông có thể tìm ra không, ông chủ?"
Chu Trạch lắc đầu.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây, nếu nó có mưu đồ khác thì sao?" Lão đạo lo lắng.
"Người kia hẳn đã cắt sự ràng buộc giữa chiếc đồng hồ lớn và lệ quỷ, làm lệ quỷ được cởi bỏ xiềng xích và thoát ra ngoài,
Nếu như lúc nãy không phải tên bảo vệ kia ngăn tôi lại, chắc hẳn tôi đã ngăn chặn được chuyện này."
"Đừng…" Lão đạo nói được phân nửa lại mỉm cười ngượng ngùng, "Ông chủ, tôi sẽ vào với anh."
Ông chủ muốn đi vào bắt quỷ, ông chỉ có thể chọn cách đi theo.
"Đừng đi, bảo vệ quá dữ tợn. Hai chúng ta, một ông già, một người bị thương không thể nào đánh lại được."
"Tôi có thể…" Lão đạo chủ động đi theo. Tên bảo vệ kia mặt mày dữ tợn nhưng ông tự tin ông có thể chiến thắng hắn ta. Hơn nữa, tên kia không biết đã bị lệ quỷ dày vò ra thành gì nữa rồi.
Đột nhiên, lão đạo chợt nhớ ra một cảnh tượng,
Chu Trạch vừa nói rằng có người đã cắt đi xiềng xích giam giữ lệ quỷ, để lệ quỷ thoát ra ngoài,Lão đạo đến lúc ông với nhân viên bảo vệ cãi cọ,
Chu Trạch đứng phía sau, anh dùng móng tay của mình để chơi đùa với chiếc đồng hồ lớn.
Đúng rồi,
Mình nhớ không thể sai được!
"Ông chủ, tôi nghĩ tôi không đánh bại được hắn ta đâu, tôi sức tàn lực kiệt rồi."
Lão đạo giả bộ nói với Chu Trạch với điệu bộ chán nản.
Chu Trạch im lặng không trả lời,
Nắm tay đặt ở trên miệng,
Rồi,
Nhẹ nhàng,
Thổi vào móng tay của mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.