Chu Trạch và lão đạo cùng nhau đi ra bệnh viện, đúng lúc gặp Oanh Oanh vừa đi taxi tới. Cô ấy mặc một chiếc quần jean xanh, ôm, bên trên mặc một chiếc áo phông trắng trông rất năng động.
Mặc dù cô đã ngủ say 200 năm, nhưng bây giờ, nhìn cô ấy lúc nào cũng như 26 tuổi.
"Ông chủ." Oanh Oanh đứng bên kia đường chào Chu Trạch.
"Cho nên mới nói, người không hiểu chuyện thì dễ dàng đi kiếm chuyện." Lão đạo khịt mũi và nhìn sang Oanh Oanh ở phía bên kia đường, "Cũng may trong nhà mình còn một người hiểu chuyện."
Chuyện bây giờ rất rõ ràng. Kẻ giết người hàng loạt trong vụ án này có lẽ là một thây ma. Mà vừa vặn, trong hiệu sách cũng có một thây ma, đó là Oanh Oanh.
Dù cô ấy là thây ma, nhưng lão đạo thấy cô ấy rất chăm chỉ quét dọn hiệu sách, tiếp khách chu đáo; buổi tối còn phải làm gối cho ông chủ ngủ. Trong thời đại này, cô ấy được coi là một nhân viên xuất sắc.
"Ông chủ, có chuyện nghiêm trọng gì sao?" Bạch Oanh Oanh đi tới. Cô biết rõ rằng, nếu không có chuyện nghiêm trọng, Chu Trạch sẽ không gọi cô đến đây.
Chu Trạch nhìn sang lão đạo: "Ông hãy nói tình hình cho cô ấy nghe." Ngay lập tức, Chu Trạch đưa tay vẫy taxi, ba người họ cùng nhau lên xe.
Chiếc xe chạy đến khu biệt thự. Ba người sau khi xuống xe trực tiếp đi thẳng tới biệt thự nhà Vương Kha.
Nhấn chuông gọi cửa, chẳng mấy chốc Vương Kha đã chạy ra và làm tư thế "xin mời vào".
"Canh đã được nấu xong rồi, chúng ta hãy cùng nhau uống một chút. Dù bận bịu công việc đến thế nào thì chúng ta cũng không được bạc đãi thân thể."
"Lời tiên sinh nói rất có lý."
Lão đạo không kìm nổi sự vui mừng. Đang ăn dở bữa ăn khuya cũng mình thì ông đã chạy theo Chu Trạch vào nhà xác của bệnh viện, một lúc sau còn vào nhà vệ sinh nôn ra hết. Hiện tại trong bụng ông chẳng còn gì.
Mọi người vào phòng khách rồi cùng nhau ngồi xuống. Vương Kha đi vào bếp và bưng ra bốn bát canh. Chu Trạch, lão đạo và Oanh Oanh mỗi người một bát, chính Vương Kha cũng bưng một bát lên.
Nước canh rất trong, trên đó còn trang trí một chút hành xắt nhỏ cùng vài giọt dầu mè. Trong mỗi bát có hai đến ba miếng thịt. Lão đạo không chút khách sáo, ông bưng canh lên và uống rất nhiệt tình.
Nhìn lão đạo bên cạnh ăn uống nhiệt tình, Chu Trạch không khỏi lắc đầu. Không biết tại sao, cơn buồn nôn của anh cứ ập tới. Rõ ràng là bát canh trước mặt anh không di chuyển nhưng cảm giác buồn nôn càng lúc càng rõ.
Bạch Oanh Oanh cũng không uống canh, bát canh vẫn còn nguyên ở đó.
"Ah, uống là nghiền!"
Lão đạo lấy tay lau miệng. Thấy Chu Trạch không đũa, ông nói:
"Ông chủ, anh uống chút canh đi, cho cơ thể ấm lên."
"Tôi không đói, ông ăn đi." Chu Trạch nói.
"Như thế sao được." Lão đạo từ chối.
"Ăn đi, đừng lãng phí."
Nói xong, Chu Trạch cũng cầm bát canh của Oanh Oanh sang đặt trước mặt lão đạo.
"Haha, vậy tôi không từ chối nữa. Tài nghệ nấu ăn của anh Vương quả thật xuất chúng."
Lão đạo lại tiếp tục ăn như gió cuốn.
Chu Trạch cảm thấy mình không thể chờ thêm được nữa. Anh đứng dậy và nhìn về phía Vương Kha:
"Nói về bản án đi."
Vương Kha gật đầu rồi đặt bát canh xuống, anh ta ra hiệu cho Chu Trạch vào phòng làm việc của mình.
Trên bàn của phòng làm việc có rất nhiều tư liệu.
"Đây là những bức ảnh được chụp tại hiện trường. Những xác chết này lúc đầu không gặp phải hiện tượng gì, nhưng một thời gian sau, thi thể sẽ có dấu hiệu chuyển đổi bất thường, đó là đột nhiên có những phản ứng kỳ lạ, sau đó, toàn bộ thi thể đột nhiên biến thành thứ nước mủ vàng nâu.
Ví dụ như, xác chết ở trên cáng bỗng nhiên ngồi dậy, hay nhiều xác chết phát ra tiếng trong lúc sống dậy. Sau cùng, cơ thể bọn họ sẽ hóa thành nước. Trong vụ án này, sau khi nhận được tin tức, tôi đã nghĩ ngay đến anh."
Vương Kha mang một chồng ảnh đến đặt trước mặt Chu Trạch,
Chu Trạch nhận lấy chồng ảnh, vừa xem vừa nói:
"Còn manh mối gì nữa không?"
Những thứ trong bức ảnh anh đều biết hết, thậm chí, anh cũng vừa trải qua.
"Cảnh sát đã điều tra danh tính của tất cả những người chết. Trên thực tế, những người bị sát hại đều liên quan đến bệnh viện họ đang công tác. Do đó, cảnh sát suy đoán, đây là một dạng trả thù.
Hung thủ làm ra chuyện điên rồ như vậy là để trả thù bệnh viện- nơi xảy ra án mạng.
Bây giờ cảnh sát đang tập trang điều tra những người đang có tranh chấp với bệnh viện này. Tuy nhiên, chuyện này đúng là để lại cho tôi rất nhiều bất ngờ. Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã điều tra ra sự thật các hoạt động của bệnh viện này. Bệnh viện là một địa điểm phục vụ cung cấp các số liệu cho việc đánh bạc,
Không đơn giản là đánh bạc thông thường, mà là lấy sống chết của các bệnh nhân ra để cá cược.
Đúng là đáng kinh ngạc."
Vương Kha đưa tay đón lấy xấp ảnh từ Chu Trạch, tay bên kia xoay xoay cây bút.
"Còn có gì nữa không?" Chu Trạch tiếp tục hỏi.
Những thông tin Vương Kha vừa nói lúc nãy, Chu Trạch đã điều biết hết.
"Không. Nếu muốn biết được danh tính hung thủ, trước kia anh phải đưa được cả chuỗi công nghiệp đen ra ngoài ánh sáng, sau đó, thu thập các số liệu liên quan đến những con bạc đã thua trong đường dây cá cược đó. Ngoài ra, chúng ta còn phải điều tra những người đã được gửi đến làm công cụ để đánh bạc, rất có thể người thân của những người đó đã ra tay.
Do đó, hiện giờ các nghi phạm đang là rất nhiều. Việc điều tra vụ án này vô cùng khó khăn và tốn thời gian, tôi hiện giờ cũng đang chờ một tin tức cụ thể hơn từ phía cảnh sát."
Chu Trạch có chút nôn nóng, thông tin mà Vương Kha vừa cung cấp không có một ít giá trị nào với anh.
"Đừng vội đi, ngồi đây một lúc."
Vương Kha nói,
"Xuống uống thêm một chút canh."
"Vậy chúng ta không có chuyện gì để trao đổi nữa." Chu Trạch nói.
Việc ăn canh với Chu Trạch là một việc không cần thiết.
"Kỳ thật, còn có một việc, tôi đã tìm ra nhưng cảnh sát thì chưa."
Vương Kha quay lưng về phía Chu Trạch, mắt nhìn chằm chằm vào tấm kính cửa sổ: "Nhưng chuyện này, tôi sợ anh sẽ hiểu lầm tôi."
"Anh có thể không nói ra."
Chu Trạch không muốn hỏi kỹ. Thật sự mà nói, vấn đề này Chu Trạch có thể quan tâm, cũng có thể sẽ không quan tâm. Anh chỉ là một quỷ sai nhỏ bé, không phải Thiên Sư ở trên núi Long Hổ, chuyện này không liên quan đến anh.
Theo lý mà nói, tên thây ma giết người trong vụ án này không thuộc quyền quản lý của Chu Trạch, trừ khi thây ma đó tìm đến hiệu sách của anh,
Nếu không, anh có thể hoàn toàn sống một cuộc sống yên bình ở hiệu sách của mình, ăn thêm một chút, ngủ thêm một chút.
Hơn nữa, khi thây ma đó đến hiệu sách, nó sẽ gặp phải hai thấy ma khác là Oanh Oanh và Đường Thơ. Nói không chừng, kẻ bất lợi nhất lại chính là thây ma.
"Nhưng tôi vẫn muốn nói cho anh."
Vương Kha lấy từ trong ngăn kéo ra vài tấm ảnh nữa rồi quay sang để trước mặt Chu Trạch.
Trên tấm ảnh là bệnh viện đã xảy ra vụ án mạng. Chu Trạch nhìn thấy trong bức ảnh có chiếc đồng hồ treo tường rất lớn vô cùng quen thuộc.
"Có tổng cộng mười bảy người ở trong bức ảnh này: bốn nhân viên bảo vệ, bốn y tá, ba bác sĩ và hai giám đốc điều hành. Ngoài ra còn có bốn người đứng ở phía trước.
Hai người đứng giữa, trong đó có một người phụ trách nền tảng cho việc đánh bạc, người còn lại là người bỏ vốn cho đường dây này. Đứng ở phía ngoài cùng bên trái là một bác sĩ già rất nổi tiếng ở
Thông Thành, hiện giờ ông ta đã về hưu.
Trong án mạng đã xảy ra, có bốn nhân viên bảo vệ, bốn bác sĩ, ba y tá, hai giám đốc điều hành đã chết trong cùng một ngày.
Nhưng, bốn người đứng ở phía trước trong bức này, thì có hai người đã chết trước khi án mạng xảy ra một tuần.
Ví dụ, người gây quỹ cho việc đánh bạc đã bị tai nạn xe hơi một tuần trước. Còn vị bác sĩ già, ba ngày trước đã được phát hiện đã chết ở nhà riêng.
Khi nhận được tin tức của vụ án mạng, người phụ trách nền tảng cho việc đánh bạc cũng đã chết tối nay, ở trên đường chạy trốn…"
Vương Kha nói xong liền thở dài.
Chu Trạch đưa tay ra và chỉ vào bức ảnh, hỏi Vương Kha:
"Tôi rất tò mò, người thứ tư đứng ở hàng thứ nhất trong bức ảnh này vẫn chưa chết?"
Vương Kha chậm rãi gỡ tay ra khỏi bức ảnh, tại ngón tay của anh đã che mất mặt của người thứ tư.
Một khuôn mặt quen thuộc,
Là Vương Kha!
Chu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía Vương Kha.
Vương Kha vội vàng nói: "Anh yên tâm đi, nghe tôi giải thích."
"Thật đáng ngạc nhiên." Chu Trạch châm một điếu thuốc và bắt đầu hút.
"Đừng vội đưa ra kết luận gì cả, vấn đề này thực sự không liên quan gì đến tôi. Giám đốc bệnh viện này ở cùng phòng với tôi trong ký túc xá, ông ta nói với tôi, ông ta mới mở một bệnh viện và mời tôi đến đó để cắt băng khánh thành, cho nên tôi đã đồng ý. Hôm đó, tôi cũng vị bác sĩ già đã đến để cắt băng khánh thành.
Bọn họ mở bệnh viện kia ra vì mục đích gì, ví dụ như phục vụ cho việc đánh bạc, tôi không hề biết.
Sau khi bệnh viện đó mở cửa, tôi cũng không ghé qua hay liên lạc lần nào nữa. Hơn nữa, bệnh viện của tôi và bệnh viện đó không có hợp tác gì cả."
Vương Kha nhìn sang Chu Trạch,
"Trên thực tế, chúng ta không thể tưởng tượng ra chuỗi công nghiệp đen này thu về bao nhiêu lợi nhuận, dù nó chỉ bị thất thoát một chút thôi, thì số thất thoát đó cũng đã là một con số khổng lồ.
Nếu tôi thật sự tham gia đường dây đó, sao tôi còn phải lo lắng nghiên cứu cho bệnh viện của tôi ngày càng phát triển để thu được nhiều lợi nhuận hơn chứ?
Lần trước, vụ việc của Trịnh Bình, con gái ông Trịnh cũng đã làm tôi lo lắng như con kiến đang bò trên chảo nóng. Tôi thiếu tiền, nếu tôi đã có nhiều tiền rồi, thì tại sao tôi còn phải cầu cạnh ông Trịnh như vậy?"
Lời Vương Kha nói rất có lý.
Bởi vì anh không biết chuyện nghiêm trọng đó sẽ diễn ra nên bây giờ đang phải diễn kịch trước mặt Chu Trạch.
"Vì vậy, hôm nay anh mời tôi đến đây, để tôi cùng anh thảo luận sâu hơn về vụ án này chỉ là cái cớ?"
Chu Trạch phun ra một hơi thuốc, sau đó lắc lắc điếu thuốc để tàn thuốc rơi xuống tấm thảm trong phòng, chậm rãi nói tiếp:
"Thật ra anh sợ chết, nên hôm nay mời tôi đến đây để bảo vệ anh?"
"Người anh em à, sao lại nói tôi như thế." Vương Kha tháo cặp kính của mình ra và đưa tay vuốt vuốt lông mày: "Thực sự tôi đã làm hồ sơ tâm lý, người mà tôi phác thảo ra quả thật rất giống anh.
Tôi mời anh đến đây, thẳng thắn mà nói, tôi cũng nghi ngờ có khả năng những người đó là do anh giết, hơn nữa thân phận của anh…tôi cũng biết rõ.
Nếu như là anh, chắc có lẽ anh cũng sẽ gọi tôi đến chỗ anh."
Chu Trạch lắc đầu: "Tôi không rảnh rỗi như vậy."
"Nếu hung thủ không phải là anh, có lẽ đêm nay, hoặc ngày mai tôi sẽ chết." Vương Kha bất đắc dĩ lắc đầu.
"Tôi sẽ ở lại đây đến ngày mai, tốt hơn hết là anh nên cầu nguyện rằng kẻ giết người sẽ đến gặp anh tối nay."
Nói bóng gió,
Ý của Chu Trạch chính là,
Chu Trạch không thể làm vệ sĩ cho Vương Kha được.
"Vợ và con gái anh đâu?" Chu Trạch hỏi.
"Vợ và con gái tôi đang nghỉ ngơi ở trên tầng, tôi không muốn làm phiền đến thời gian nghỉ ngơi của hai người họ. Cũng may, hung thủ chỉ giết những người có trên tấm ảnh, không có biểu hiện sẽ giết cả nhà những người đó."
Chu Trạch nghe vậy, gật gật đầu.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Kha, Chu Trạch thấy ba bát canh đặt trên bàn đã sạch nhẵn. Lão đạo đang ngồi dài trên ghế sofa và ôm bụng.
"Canh ngon chứ?" Vương Kha hỏi lão đạo.
"Quá ngon là đằng khác, tay nghề của anh quá được. Thịt cũng rất thơm." Lão đạo khen nức nở.
"Haha, đây là thịt lợn tươi vợ tôi đã mua sáng nay ở chợ."
"Thật là có lòng." Lão đạo liếm môi.
"Trong nồi còn lại chút canh, đợi chút, tôi sẽ đi hâm lại."
"Vậy tốt quá." Lão đạo hiển nhiên còn ăn thêm được. Sau khi chờ thức ăn tiêu đi một chút, ông có thể tiếp tục ăn nữa.
Lúc này, trên tầng truyền xuống giọng của một người phụ nữ.
"Hôm nay có khách đến nhà chúng ta à?"
"Ah, em nghỉ ngơi tiếp đi."
"Ừm, anh lát cũng đi nghỉ ngơi sớm đi, bếp thì ngày mai chúng ta dọn cũng được."
Người phụ nữ đứng ở góc cầu thang. Nói xong, cô quay đi và vào lại phòng ngủ;
Cô nằm trên giường được trải ga đỏ thắm. Chiếc giường rất lớn, trông như chiếc giường trong lễ cưới như hơi đơn giản.
Ngày nay, còn rất ít gia đình dùng ga trải giường màu đỏ ở nông thôn.
Hơn nữa,
Tại rìa của ga giường,
Có những giọt màu đỏ thắm,
Đang nhỏ xuống gầm giường.
Ngay tại dưới gầm giường, những giọt đỏ thắm tụ lại thành một bãi,
Tí tách,
Tí tách,
Tí tách...…