Phong Vô Nhai

Chương 14:




Biên tập: Nguyệt Tận
“Ư……không……” Thanh âm trầm thấp mà thống khổ của nam nhân, ở nơi sườn núi yên tĩnh thế này, lại cực kỳ rõ rệt, cũng dị thường mê người.
Hậu sơn vừa rồi còn chìm trong dạ vũ, giờ phút này, đã tạnh dần cơn mưa.
Ánh trăng ẩn mình sau tầng tầng lớp lớp sương mù, giữa trời đêm, lại như mảnh lụa mỏng manh phủ trọn lên cả thảm cỏ ẩm ướt còn vương lại nước mưa, để một cảnh tượng kinh hãi nhân tâm cứ như thế mà phơi bày ra trước con mắt trần thế.
Hắc báo một thân bì mao phiêu lượng, đang dùng móng vuốt to lớn của chính mình, vững vàng áp chế thân thể thon dài của một nam nhân trưởng thành, đầu lưỡi ướt át mà thô ráp, mạnh mẽ liếm láp mảng ngực còn tích bọt nước đang run rẩy, đôi đồng tử sắc ám kim nơi loài mãnh thú, cũng sâu sắc ngắm nhìn hắn, một khắc cũng chẳng muốn ly khai.
Mà dưới thân nó, nam nhân hỗn độn một đầu tóc xám chỉ yếu ớt nằm đó, khẽ thở dốc, hắc y đáng thương trên người từ lâu đã bị xé nát, đọng lại nơi khuỷu tay, để lộ cả phần thân trên rắn chắc mà tinh hãn.
Mãi đến khi nhũ tiêm đỏ sậm trước ngực bị dã thú trên thân liếm lộng hết lần đến lần khác, khẽ cắn, tiếp đó lại chảy ra tiên huyết, đau đớn mới khiến hắn nhịn không được mà nhíu mày. Đôi mắt ẩm ướt vì nước mưa, mờ mịt mà mỏi mệt lặng nhìn hình dáng đen bóng của loài báo săn tắm mình trong nguyệt quang kia đang phủ lên khắp cơ thể hắn.
Hiển nhiên, kẻ còn mê mang trong men rượu, làm sao có thể biết rõ bản thân đang đối mặt với thứ tình cảnh gì. Chỉ theo bản năng bắt lấy trảo tử đang chế ngự trước ngực mình, dùng sức lôi đối phương ra, để nó ngừng ngay những cái đụng chạm làm cho người ta chẳng mấy thoải mái kia đi.
Hắn không thích đau, cũng không muốn bất kỳ ai ngoài người nọ chạm vào mình.
Thế nhưng lực đạo suy yếu kia nơi hắn, ngoại trừ tăng thêm sự hưng phấn trong hắc báo ra, tuyệt nhiên không có chút tác dụng nào cả, hai chân cũng vì vậy mà bị móng vuốt đối phương mạnh mẽ cào lên, buộc phải tiếp nhận cơ thể nóng như lửa đốt đang tiến gần đến hạ thân hắn, cơ hồ, còn có thứ gì đó vô cùng thô to, bị ngăn cách bởi lớp trường khố đặt ở nơi đó.
Hết thảy khiến hắn chỉ có thể vô lực cọ xát bào mặt cỏ mềm mại dưới thân, phí công lui về phía sau, cho đến khi trường khố màu đen cũng theo đó mà bị xé tan, lộ ra đôi chân rắn chắc mà thon dài.
Vừa liếm lộng bờ môi ướt át của Nhai, vừa dùng chân xoa nắn cơ thể tráng kiện dưới thân, hắc báo giờ phút này, kỳ thật, căn bản đã mất hết lý trí.
Nó chỉ muốn chiếm giữ hoàn toàn chủ nhân của mình, khát khao cực độ so với bất kỳ thời điểm nào.
Thế cho nên, nó chẳng thèm đếm xỉa tới hậu quả gì.
Từ trước đến nay nó đều một mực nhẫn nại, vờ làm một con báo ngu ngốc, thi thoảng lại đụng chạm chủ nhân một chút, chỉ có như vậy, chủ nhân mới không bài xích nó, còn để cho nó làm nũng.
Kỳ thực, nó hiểu rõ sự việc, cũng đố kị tới phát điên, thế nên mới hành hạ những người khác để phát tiết cho hả giận. Căn bản, nó đâu có tàn nhẫn như vậy.
Người nó thật sự muốn giết, đến tận bây giờ cũng chỉ có một, cái tên cặn bã được chủ nhân ưu ái mà không biết quý trọng chút nào kia.
Dù là trong mộng, vô số lần nó đều muốn cắn xé yết hầu kẻ đó, khiến hắn ngạt thở mà thống khổ đến chết đi!
Nhưng nó không dám………
Chủ nhân nó sẽ thương tâm…….
Cho nên, nó cứ tiếp tục vào vai một báo ngốc, thỉnh thoảng lại hưởng chút thân mật.
Chỉ là, chủ nhân hôm nay, thế nào lại không chút phòng bị nằm như vậy trước mặt nó……nói nó làm sao có thể chịu đựng được? Dục vọng vốn đã áp chế bao lâu nay, trong nháy mắt, cơ hồ đã kiểm soát toàn bộ thân thể nó.
Hết thảy không ngừng kêu gào: Chiếm lấy hắn……..Tiến vào hắn…… Làm nhục hắn………
Tuy rằng chỉ số thông minh của nó so với bất kỳ kẻ nào đều kém phải biết, nhưng bản năng cùng dục vọng loài dã thú, vẫn tồn tại ở nơi nó.
Huống chi, nó chưa lần nào đi tìm những con báo khác, trong mắt, cho tới bây giờ cũng chỉ có duy nhất một người này.
Giữa lúc ngẩn ngơ, móng vuốt to lớn kia nơi hắc báo lại không ngừng vỗ về chơi đùa chủ nhân, khiến trên thân thể trắng nõn mà rắn chắc ấy xuất hiện không ít những vết trảo, nhất là bên trong bắp đùi, lại bởi vì giãy dụa mà bị lợi trảo, tạo thành từng đạo huyết ngân dài nhỏ.
“Ư……..” Nhai bị liếm lộng có chút ngạt thở, khó chịu nghiêng đầu tránh đi, lại cảm nhận được đầu lưỡi thô ráp mang theo hơi thở cực nóng kia không ngừng tiến xuống phía dưới, lướt qua phần bụng, rốn, rồi đến nơi giữa hai chân trước sau đều muốn khép lại nhưng vẫn bị móng vuốt kia tách ra…..
Hắc báo dùng chóp mũi ẩm ướt cọ cọ vào bộ vị nam tính mẫn cảm của hắn, rồi lại bắt đầu dùng đầu lưỡi tráo trở liếm lộng…….
“………….!!” Kích thích quá độ khiến hai mắt Nhai không khỏi ngập trong một tầng hơi nước, đầu lưỡi hắc báo thỉnh thoảng lại hướng vị trí ao hãm phía dưới hắn mà tham nhập.
“Dừng……..Ngô……….” Khác với nhân loại, đầu lưỡi loài báo thực thô, cũng thực lớn, mỗi lần đi vào, hỗn thân Nhai cơ hồ đều phát run……
Mà kích thích như vậy, cũng làm cho thần trí hắn, thoáng thanh tỉnh một ít……..
Nhưng chỉ là một ít…….
Hơn nữa, bởi vì thể chất xung đột cùng men rượu, hắn vẫn không thể nói chuyện, cho nên cũng vô phương hạ lệnh, cứ như vậy mà tạo cho hắc báo một loại lỗi giác rằng nó có thể tiếp tục.
Hít vào một hơi thật sâu, Nhai cuối cùng chẳng thể chịu được, dùng hết khí lực đẩy hắc báo ra, theo bản năng xoay người bò đi……cũng nhanh chóng bị áp chế lại trên mặt đất, gương mặt dán tại thảm cỏ, mà thân thể nóng như lửa đốt của hắc báo cũng theo đó mà phủ lên trên.
Ngay sau đó, âm thanh sàn sạt của vải bị xé tan, quần áo sau lưng nam nhân đã bị hàm răng sắc bén của dã thú làm rách, phơi bày tấm lưng cường kiện mà thon dài hệt như loài báo tuyết ra dưới ánh trăng, ẩn hiện một tầng sáng bóng mông lung mà nhạt nhòa……
Hắc báo cũng thuận thế tinh tế liếm lấy mấy sợi tóc ẩm ướt dính trên lưng chủ nhân, dùng chân ôm lấy hắn vào trong ngực, thi thoảng lại cọ cọ lên nhũ tiêm đã bị liếm đến sưng đỏ, tiếp đó, trượt xuống…….
“………..” Mà bởi vì động tác vừa rồi làm hao phí đại lượng thể lực, Nhai còn ghé vào trên cỏ vô lực thở hổn hển sắp được khôi phục, lại hoảng hốt cảm giác được thắt lưng mình đang bị nhục trảo của con báo nâng lên……
Nơi giữa hai chân hắn đã hoàn toàn xích lõa…..
Rõ ràng cảm nhận được, bộ phận để ở bụng hắn kia, không thuộc về nhân loại, lại thập phần nguy hiểm như nhau, mà một bên đùi của hắn còn bị chiếc đuôi tráng kiên của hắc báo quấn lấy chặt chẽ, kéo qua bên cạnh……
Cảm giác quá độ vớ vẩn kia cơ hồ làm cho Nhai thanh tỉnh…..
Cũng mất một lúc sau, hắn mới rõ ràng ý thức được…….bản thân lại bị thứ sủng vật trước giờ luôn nghe lời làm một số việc vô cùng xằng bậy…….
Trong nháy mắt, mao khổng toàn thân cứ như sắp nổ tung đến nơi, Nhai chẳng đếm xỉa gì tới hậu quả, mạnh mẽ sử dụng nội lực vốn đã bất ổn của mình khôi phục lại kinh mạch bởi vì cồn mà suy yếu trong cơ thể.
Thể chất hắn, trong tình trạng say rượu, men này, gần như một loại độc dược vô hình.
Một khi sử dụng nội lực, hậu quả…..chỉ có thể gia tốc tiến trình phá vỡ nội công hắn.
Bất quá hiện tại cũng chằng khôi phục được bao nhiêu, ít nhất, hắn cũng có thể lên tiếng…..
Bằng không chỉ sợ con báo này còn chẳng rõ người mà nó muốn thượng cuối cùng chính là ai…….
“Tuyệt……..” Giọng nói âm lãnh đủ để khiến người ta phát lạnh theo kẽ răng nhai mà thoát ra: “Cái thứ phía dưới kia của ngươi có phải sắp hỏng rồi hay không? Còn chưa biết rõ đối tượng đã liền động dục? Đây là hậu quả của việc ta nuôi lớn ngươi hay sao…….”
Hắn bây giờ, vẫn ghé vào trên thảm cỏ, cũng lười động. Nhưng, hắn cam đoan con báo ngu xuẩn này sẽ lập tức quỳ xuống cho hắn.
Hắc báo vốn bị dục hỏa làm cho choáng váng đầu óc, nghe thấy lời nói lạnh như băng ở chủ nhân, nháy mắt đã thanh tỉnh.
Đôi mắt kim sắc phiêu lượng, giờ phút này tràn đầy hoảng sợ cùng bất an…..
Nó………
Vừa rồi đã làm cái gì…….
Lần này……..
Chết chắc rồi………………..
Chết chắc rồi………………..
…………
“Ngươi chắc hẳn đã biết phải như thế nào rồi nhỉ?” Nhai khẽ điều chỉnh tư thế thoải mái, lười biếng lên tiếng.
Trong mắt Nhai, con báo này, dù sao cũng chỉ là con báo. Thế nên, đối với hành vi vừa rồi của nó, Nhai cũng chẳng nghĩ nhiều làm gì, chỉ là muốn bắt nó hiểu rõ, sủng vật mà làm những động tác dâm loạn với đùi của chủ nhân là hành vi không thể chấp nhận được…….
Hắn ở cùng nó, tuy rằng đã rất nhiều lần, nhưng nó lúc nào cũng ngây ngô đến có chút đáng thương. Những động tác thân mật thế này…….gần như chỉ còn là kí ức mờ nhạt.
Ngoại trừ đôi ba lần ngoài ý muốn.
“Ngao ô…….” Nghe được chủ nhân nói như thế, cái đuôi thô to của hắc báo nhất thời rụt về sau, đáng thương buông rũ cái lỗi tai xuống mà nhìn nam nhân, ánh mắt, cố sức trợn cho to, chớp chớp.
Nó nhớ rõ trước đây, chỉ cần mình làm như vậy, chủ nhân sẽ lập tức nguôi giận.
Nhưng nó đã quên, nó đã chẳng còn là tiểu nhục báo ú na ú nần năm đó, đáng yêu đến mức cả Nhai cũng không kháng cự được…..
Lại càng chẳng thể dùng mắt to ngập nước, ra vẻ vô tội mà cầu xin……..
Nó đã trưởng thành, thậm chí là hung hãn…….Thân hình sặc mùi khát máu vượt xa cả những dã thú cùng loại, đủ để cho một con hùng sư, nháy mắt đã sợ hãi mà chạy đi.
Cho nên động tác vun vun đống đống móng vuốt bây giờ của nó, chỉ có vẻ buồn cười, tuy rằng Nhai chẳng thấy chỗ nào đáng cười.
“Ân?” Thanh âm lười nhác nơi Nhai, như mang theo một tầng âm lãnh.
“Ngao……….” Hắc báo không mè nheo thêm một lời nào nữa, nháy mắt đã cong đuôi chạy đi.
Vài phút sau, nó rũ tai ngậm vài thứ đồ vật chạy đến đây……..
Quần áo, dược giải tửu……..Còn có, huyết sắc trường tiên mà Nhai sử dụng…….
………………….
Rạng sáng ngày hôm đó, hộ vệ bảo vệ chung quanh hậu sơn, loáng thoáng nghe được tiếng kêu rên hết sức thê lương từ phía sau núi truyền đến.
Cứ như………..
Nam nhân bị người ta dùng roi, quất vào nơi nam tính phía dưới, thảm thiết tới mức sống không bằng chết.
Khiến đám hộ vệ chỉ dám nghe, toàn thân lại lạnh run, chẳng ai còn dám nhìn xuống cái thứ ở phía dưới của mình cả.
Đương nhiên, hình ảnh này chỉ là trí tưởng tượng của bọn hộ vệ, về phần đánh ở chỗ nào…..Bọn họ chẳng ai biết.
Kỳ thật lúc Nhai đánh Tuyệt, chỉ vô ý quất vào nơi đó hai hạ. Dù sao nội lực vô dụng, nơi đó sẽ không tàn phế, nhưng đủ để nó yên thân mấy tháng.
*           *           *           *
Đêm mưa qua đi, bầu không khí vốn nặng nề lại mang theo cảm giác mát mẻ nhàn nhạt.
Nghiêm Lăng Phong nằm trên giường, sắc mặt so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, môi cũng hồi phục màu hồng nhuận lúc trước. Hiển nhiên, y đã dùng nội lực để áp chế độc tố.
Thành Thủy Duyệt đã chiếu cố y suốt cả đêm qua, cũng mỏi mệt ngả vào trong lòng ngực y, nặng nề thiếp đi. Chỉ là tay vẫn gắt gao ôm lấy nam nhân, như sợ hắn sẽ ly khai khỏi mình.
Nghiêm Lăng Phong cúi đầu nhìn tay của chính mình, đường vân màu lam kia càng lúc càng mờ nhạt, theo bản năng khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên tia tình tự phức tạp.
Trải qua cơn phát tác vừa rồi, y đã rõ độc trong cơ thể mình, kỳ thật chỉ còn lại rất ít, không cần Nhai, cũng có thể thuận lợi giải trừ.
Điều này có nghĩa, quan hệ giữa y và Nhai, đã không còn bị ràng buộc bởi hàn độc trên người mình nữa………
Cũng có nghĩa, y đã được tự do…….
“………….” Trầm mặc trong giây lát, Nghiêm Lăng Phong thấp giọng gọi ảnh vệ tới, lạnh nhạt hỏi: “Nhai đâu? Như thế nào mà cả đêm qua đều không thấy hắn?”
Sự tình thành ngoại, chính y cũng đã giải quyết ngày hôm qua trước khi trở về từ hội chùa, cho nên Nhai hẳn là trở về sớm mới phải.
“Đúng vậy! Nhai phó các chủ cả đêm qua vẫn không trở về.” Một nam tử thân tinh giáp sắc đen quỳ trước giường thấp giọng trả lời.
“………..” Người kia đang làm cái gì vậy? Cả đêm không về ngủ? Sắc mặt Nghiêm Lăng Phong chợt trở nên u ám, trầm mặc một lúc, y lại thản nhiên hạ xuống một mệnh lệnh không tưởng: “Truyền lệnh xuống, không được đem chuyện ta phát tác nói cho hắn biết.” Y vô thức lại không muốn cho Nhai biết, bản thân đã không cần đến hắn để giải quyết độc chất trong cơ thể mình.
“Vâng” Tuy cảm thấy có chút kì quái, nhưng ảnh vệ cũng chẳng nói gì nhiều, lập tức biến mất.
Mãi đến buổi chiều, Nhai cuối cùng mới xuất hiện, chính Nghiêm Lăng Phong cũng chẳng lộ ra biểu hiện gì dị thường.
Chỉ hỏi hắn tối qua làm gì, vì sao không trở về.
Đã thay đổi quần áo cũng như tắm rữa, Nhai tuy đối với lời nói quan tâm nơi Nghiêm Lăng Phong đến việc làm của mình có chút kinh ngạc, nhưng hắn hiển nhiên không định cho kẻ khiết phích nghiêm trọng trước mắt này biết chuyện, thế nên liền tìm cớ đánh trống lảng…..
Mấy ngày kế tiếp, cũng xuất hiện việc vô cùng phiền toái.
Hành động của Hắc Vực Các mấy ngày nay trong mắt Nhai cùng Nghiêm Lăng Phong xem ra, quả thực là điên rồ.
Không giống với những đợt công kích khiêu khích Đàm Kiếm sơn trang trước đây, mấy ngày nay, Hắc Vực Các đã vượt xa hết thảy đại giới, hành vi điên cuồng tấn công, thật sự muốn đánh nát căn cơ của họ.
Thậm chí liên hợp với lão nhân Võ Nhạc Phái kia.
Điều này làm cho Nhai cùng Nghiêm Lăng Phong có chút nhức đầu.
Họ không sợ địch nhân giảo hoạt, cũng chẳng sợ thực lực ngang tàng. Chỉ có cái loại địch nhân bất cần đời muốn thử trò “cá chết lưới rách” này, chẳng ai hy vọng phải đối mặt.
Đôi khi, Nhai thầm nghĩ, Mặc Khê Đoạn đột nhiên cực đoan như vậy, có phải vì ngày đó hắn bóp nát phúc cầu mà đối phương tặng cho hay không?
Nghĩ đến đây, Nhai không khỏi cười lạnh, người này xem ra, muốn chính hắn trực tiếp ra mặt xử lý đây mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.