Phong Vô Nhai

Chương 15:




Biên tập: Nguyệt Tận
Trong Đàm Kiếm sơn trang, Nghiêm Lăng Phong thường xử lý những công việc đối ngoại, mà Nhai thì chủ yếu lại giải quyết những sự vụ ngầm.
Thế nên lúc Nghiêm Lăng Phong mang theo nhân mã ra ngoài đối phó với tập kích khắp nơi, Nhai cũng bắt đầu hành động.
Hôm nay, Hắc Vụ Các trong sơn trang không giống như mọi ngày, điện đường một mảnh tối đen tràn ngập loại khí tức áp bức mà nguy hiểm, so với lúc trước, thực khiến người ta sợ hãi thập phần.
Dạ minh châu tỏa ra thứ quang mang trong trẻo mà lạnh lùng, Nhai cũng hệt như mọi lần, biếng nhác ngồi trên đại ỷ trải bì thảo giữa trung tâm, một chân gác trên hắc báo to lớn nhưng nhu thuận đến khác thường, một chân tao nhã khoát lên đùi mình, lạnh lùng nhìn năm kẻ sát thủ ngoại hạng vận bì giáp màu đen bó sát thân đang đứng thẳng tắp bên dưới.
Năm người thân hình cao lớn mà cường kiện, đều mặc bì giáp hắc sắc, hồng sắc bó sát mình, chân mang tê bì trường ngoa <giầy làm bằng da con tê giác>. Trang phục giản đơn mà thuần khiết lại càng tôn lên thân thể tinh hãn, ưu mỹ tựa loài báo săn nơi họ.
Chỉ đứng đó thôi đã tản ra một loại cảm giác uy bách lẫm liệt khiến chẳng ai dám nhìn thẳng.
Khác với những sát thủ khác, trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo một chiếc kim chúc <kim loại> diện cụ che hết toàn bộ gương mặt, gần như chỉ để lộ ra sau lớp mặt nạ….
Đôi đồng tử ám hồng quá mức sắc bén, cũng cực kỳ lạnh lẽo.
Bọn họ chính là lực lượng tối hùng mạnh, cũng tối thần bí của Ám Huyết Bộ.
Lực lượng thuộc về duy nhất chỉ mình Nhai.
“Ta muốn các ngươi kích sát mười bảy tên hộ vệ kia bên cạnh Mặc Khê Đoạn.” Vịn vào tay ghế, Nhai lạnh lùng hạ lệnh: “Nếu trong thời gian ngắn không thể làm được, liền hạn chế hành động của bọn chúng, ngăn chặn bọn chúng trợ giúp Mặc Khê Đoạn.”
Võ công trên giang hồ hiện tại phân theo các cấp bậc kiếm khách, kiếm sĩ, đại kiếm sĩ, kiếm hiệp, Kiếm Thánh, cùng Kiếm Hoàng tồn tại trong truyền thuyết.
Mười bảy hộ vệ của Mặc Khê Đoạn, cũng là lực lượng được người nọ che giấu mãi đến gần đây mới phóng xuất, tuy rằng thực lực mỗi người đều chỉ gần đại tới kiếm hiệp đỉnh phong, nhưng mười bảy tên này đã am hiểu trận pháp hợp kích để giết địch, lực sát thương đã tiếp cận bậc trung giới Kiếm Thánh, một lực lượng tương đối phiền toái.
Hơn nữa, điều làm cho Nhai phiền lòng chính là…trận pháp này, theo hắn được biết, cho dù ít người, cũng vẫn có thể tiếp tục tiến hành, uy lực chỉ suy giảm đôi chút.
Nghe được mệnh lệnh của hắn, nam nhân đứng giữa năm người, thân hình cũng cường tráng nhất, từng bước tiến lên, song nhãn đỏ sậm ẩn sau lớp diện cụ nhìn thẳng về phía Nhai, hờ hững nói: “Nhai”
“Thực lực của bọn họ đã tiếp cận trung giới Kiếm Thánh, ngươi muốn chúng ta ra tay, như vậy sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này, quan hệ giữa bọn ta và ngươi đã chẳng còn là chủ tớ. Ngươi đã cân nhắc kỹ càng chưa?”
Thanh âm nam nhân, cũng khác với nhân loại, khàn khàn mà trầm thấp đến ma hoặc, ngữ điệu lạnh lùng rõ ràng không có chút trầm bổng, lại khiến người nghe vô thức trở nên mê muội.
Mà bọn họ cơ bản cũng chẳng mở miệng nói chuyện, đối với mệh lệnh trước kia của Nhai, cũng chỉ trầm mặc chấp hành.
Thế cho nên, dù là Nhai, cũng ít khi nghe bọn họ lên tiếng, thanh âm vừa rồi của nam nhân, lại làm hắn có hơi thất thần.
“Ta xác định.” Trầm mặc giây lát, Nhai thản nhiên mở miệng.
Trên thực tế, những nam nhân này, có thể nói Nhai đã dùng những thủ đoạn bất hảo khiến bọn họ không thể không làm việc cho chính mình.
Lúc đó, niên kỉ bọn họ vẫn còn nhỏ, chỉ  gần hơn mười tuổi. Nhưng hoàn cảnh đặc thù của họ, cùng huyết mạch đặc biệt, đã khiến họ có được thực lực tối cường đại, thực lực Kiếm Thánh.
Tương lai, họ đủ sức để càn quét cả giang hồ.
Nhai đương nhiên sẽ không cho phép sự uy hiếp lớn đến như vậy tồn tại. Cho dù, bọn họ chỉ là năm người cuối cùng của một chủng tộc suy lạc.
Hắn từng đánh bại bọn họ, đưa ra hai con đường: “Hàng” hoặc là “Tử”
Năm người đó đã chọn điều thứ hai, Nhai cũng phong ấn bộ phận năng lực của bọn họ. Ngoài mặt là nói vậy, thực tế lúc ấy Nhai đã trực tiếp phá hủy kinh mạch họ, thế nên sau này, bọn họ cao nhất cũng chỉ có được năng lực ở bậc trung giai Kiếm Thánh.
Cho nên, ở một mức độ nào đó mà nói, bọn họ, hẳn là hận hắn lắm.
Nhai đã từng hứa hẹn, một khi trong tương lai hắn cần bọn họ ra tay đối phó với địch nhân thuộc bậc trung giai Kiếm Thánh, năm người đồng thời đều có thể khôi phục tự do, không cần làm bất kì việc gì vì hắn nữa.
Nhai không còn lựa chọn nào khác.
Lực Lượng trong tay Mặc Khê Đoạn đã ẩn mình quá sâu, tiềm lực của hắn, là đối thủ hóc búa nhất mà Nhai từng gặp qua. Chỉ mình Mặc Khê Đoạn, cũng đã đủ là uy hiếp lớn đối với hắn, bởi vì mỗi lần nhìn thấy đối phương, Nhai đều cảm giác được, tốc độ vốn đã cực kỳ kinh khủng của người này, lại ngày một tăng nhanh.
Nhai đã chẳng còn khả năng truy đuổi sự tồn tại của hắn.
Thế nên, lúc này đây, hắn phải trực tiếp tiêu diệt lực lượng có thể là nguy hiểm cực đại của đối phương
Mà bản thân hắn, đã quyết định trực tiếp chống lại Mặc Khê Đoạn, trước khi hắn còn chưa đánh mất hoàn toàn nội lực.
Nếu thật sự không được, còn có thể sử dụng biện pháp cuối cùng kia.
Nghĩ đến đây, trong đồng tử băng lãnh nơi Nhai, chợt ánh lên một tia kiên quyết.
“Ngươi đã quyết định. Đã vậy, như ngươi mong muốn.” Hơi cúi mình vái chào, nam nhân dẫn đầu nhìn thật sâu vào Nhai, cùng bốn người kia vô thanh vô tức biến mất ngay tại chỗ.
Từ giờ phút này trở đi, bọn họ đã không còn là quan hệ chủ tớ.
*           *           *           *
Hoàng hôn, tà dương tựa huyết, lộ ra một cỗ khói lửa tiêu sát.
Giữa chiến hỏa, hai thân ảnh thon dài giằng co nhau trên những phế tích kiến trúc chồng chất, mà xung quanh bọn họ, thi thoảng lại truyền đến âm thanh chém giết hòa cùng tiếng kêu thảm thiết.
Trên mặt đất lại ngổn ngang thi thể. Máu tươi cơ hồ thấm sâu vào từng tấc đất, nhớp nháp đến kinh người.
Chiến tranh giữa song phương, đã đến hồi gay cấn, thương vong trong đó không phải không ít.
Nhai đứng trên cột trụ đã đứt đoạn, tràn đầy vẻ mỏi mệt, mái tóc màu xám xưa nay mượt mà, cũng hỗn độn phi tán trong gió, thấp thoáng còn mang theo những vệt máu li ti.
Sánh với vẻ thảm hại của Nhai, tình trạng kẻ tên Mặc Khê Đoạn đứng đối diện hắn lúc này đây cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Tuy đã tránh đi không ít những công kích trí mạng, thương khẩu trên thân thể vẫn xuất hiện ngày một nhiều, ngay cả nụ cười tao nhã trước giờ luôn ngự trị nơi khóe miệng, cũng đã sớm bị thay thế bởi hơi thở tiêu sát.
Bởi rằng mỗi một lần công kích của Nhai, đều mang theo trí mạng mà hận lệ.
Điều này làm cho hắn, chẳng tài nào chịu đựng được.
Mà cánh tay đã đứt của hắn, giờ phút này, cũng đã được trang bị một cánh tay giả bằng thép thiết kế tinh diệu, liên tiếp phát ra sự hung tợn mà băng lãnh, dưới ánh tịch dương lại phản xạ hàn quang nanh ác, trong đó ẩn chứa lực công kích, cho dù là Nhai, cũng vô phương trực tiếp đối mặt.
Cuộc chiến đã đến hồi kết thúc, thực lực của hai cao thủ lúc quyết đấu, không ai có thể lưu thủ, trừ phi muốn mất mạng.
“………” Khẽ thở dốc một lát, song nhãn Nhai đã đỏ màu giết chóc, sát khí lãnh sâm phát ra càng lúc càng dày đặc.
Hắn biết bản thân ở vào thế hạ phong, không đơn giản chỉ vì nội lực bất ổn, còn có thể lực.
Thời gian chẳng còn nhiều, tốc chiến tốc thắng.
Nhìn lướt qua mảnh đất phía trước Mặc Khê Đoạn, đồng tử Nhai chợt co rút lại, liền mạnh mẽ hướng đối phương phóng tới. Ở nơi hai người còn cách nhau không đến mười thước, huyết tiên dữ tợn trong tay Nhai ẩn chứa nội lực cường đại quét ngang mặt đất, nhất thời cuốn theo bụi mù bao phủ Mặc Khê Đoạn!
Bá! Bá! Bá!
Bức tường cát cao gần mười thước nháy mắt che lấp Mặc Khê Đoạn, phạm vi tầm nhìn nhất thời thu hẹp lại!
Thân ảnh thon dài của Nhai phút chốc đã biến mất, giây tiếp theo, nương theo cột trụ mà phản thân, như loài quỷ mị phóng đến trên đầu Mặc Khê Đoạn.
Huyết tiên, mang theo một đạo đấu khí đỏ sậm, như loài xà hướng đầu Mặc Khê Đoạn mà tấn công. Chỉ cần tiếp xúc nhẹ nhàng, Nhai có thể khẳng định, thủ cấp Mặc Khê Đoạn nhất định sẽ đứt làm hai.
Một loạt những động tác này, gần như chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, khiến người ta không tài nào chuẩn bị trước được.
Mà trường tiên, quả thật đã quấn lấy đầu Mặc Khê Đoạn.
Nhưng tiếp xúc trong nháy mắt, song nhãn lạnh lùng nơi Nhai lập tức run lên mãnh liệt, tức thời rút trường kiếm bên hông ra quay về phòng thủ.
Thân ảnh vừa rồi của Mặc Khê Đoạn, cũng biến mất ngay tại chỗ, nguyên lai đó chỉ là tàn ảnh. Chân thân, thực chất đã ở phía sau hắn.
Thương!
Giữa bụi mù đầy trời, binh khí của hai người luân phiên va chạm, hỏa quang lóe ra, chấn động đến mức bàn tay Nhai phải run lên.
Sức lực hắn vốn chẳng còn bao nhiêu, thừa dịp tầm nhìn bị thu hẹp, trường tiên mãnh liệt quấn lấy chân phải Mặc Khê Đoạn, hung hăng giật ngã!
Chỉ nghe “băng” một tiếng, thân thể Mặc Khê Đoạn đã tạo ra trên mặt đất một cái hố thật to, nháy mắt đã lan ra đến mấy thước.
Mà Nhai lúc này lại khuỵu gối hướng ngực hắn tấn công, song nhãn người kia chỉ lạnh lùng quan sát, tức khắc liền xoay người, Nhai thất bại, trường kiếm ẩn chứa hàn quang trong tay cũng theo đó mà công kích!
Nhưng bàn tay thép của Mặc Khê Đoạn đã vững vàng bắt lấy cổ tay Nhai, chỉ nghe một tiếng kêu rên, thủ oản của Nhai nhất thời bị bẻ gẫy. Nhưng với kẻ sát khí đã đỏ cả mắt như hắn, không né cũng không tránh, trường tiên trong tay mãnh liệt xuất ra ba răng nhọn ngập đấy khí vị gay mũi, hướng cổ Mặc Khê Đoạn đâm tới.
Mùi tanh hôi xông vào mũi khiến đồng tử Mặc Khê Đoạn bất chợt run lên, trong đầu nhanh chóng nhận ra, cự độc khó giải – Vô mệnh!
Hắn đau đớn, theo bản năng đá văng Nhai ra xa. Một cước này nhanh như thiểm điện, đối phương không kịp tránh né, thân hình liền bay lên không trung, rồi nện thật mạnh ở tường đá phía xa, hàng loạt thạch khối theo đó mà bắn ra tung tóe.
Lần này đối phương chắc chắn sẽ hôn mê, Mặc Khê Đoạn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Khẩu khí hắn còn chưa hoàn, đã thấy nam nhân đã trọng thương kia lại mang theo tư thái như một loài dã thú mà phóng tới, hàn quang trong hai tay cứ thế mà tấn công về phía hắn!
Điều này khiến Mặc Khê Đoạn biến sắc, hai mắt lại trở nên rét lạnh.
Dù chưa tiếp chiêu, hắn cũng có thể cảm nhận được, Nhai giờ phút này đã phát động hơn phân nửa cấm thuật gì đó. Điều này đối với hắn mà nói, tuyệt đối nguy hiểm, nguy hiểm đến trí mạng.
Người nọ hận không thể giết chết hắn đến như vậy sao!!!
Hắn đối với người nọ chướng mắt đến thế ư!!!
Lòng ngực mãnh liệt cuộn trào cơn đau xót, Mặc Khê Đoạn không hề do dự, cổ tay vừa lật, trường kiếm nắm chặt trong tay cũng hướng Nhai công tới.
Hắn không định hạ thủ lưu tình, dù cho đối phương về sau có thể sẽ rơi vào tàn tật, bởi hắn biết kết quả của việc nương tay, chỉ là tử lộ cho cả hai người.
Huống chi hắn sẽ không ruồng bỏ Nhai nếu chỉ vì đối phương tàn tật!
Đôi đồng tử sâm lãnh nơi Nhai, kẻ đang phóng tới Mặc Khê Đoạn, tuyệt nhiên đã tràn ngập thê lương.
Giờ phút này, không ai biết, hắn đã để đan điền nổ tung, nội lực vô trói buộc cứ điên cuồng dâng lên trong kinh mạch hắn, điều này khiến cho hắn trong thời gian ngắn, có thể xuất ra lực công kích mạnh gấp bội phần lúc bình thường.
Mà sát chiêu long trời lở đất này, cũng có thể là một kích cuối cùng của hắn.
Một kích qua đi, hắn từ nay về sau chỉ còn là một phế nhân.
Lựa chọn cuối cùng của hắn, cũng là lựa chọn tốt nhất: cùng Mặc Khê Đoạn đồng quy vu tận. <cùng đến chỗ chết>.
Hắn không cảm thấy nuối tiếc, mà cũng chẳng ai nuối tiếc cho hắn.
Mọi người đều cho rằng hắn sống đê tiện, hèn hạ, kỳ thật hắn cũng biết mệt mỏi.
Nếu hắn nguyện ý sống, đời người của hắn sẽ rất dài, nhưng điều này chẳng thú vị chút nào. Hồi ức về quá khứ hắn không có, tương lai lại nhìn không thấy.
Cứ như vậy mà chết giữa trận quyết đấu, nói như thế không chừng người kia còn có thể bởi vì vậy nhớ rõ hắn.
Hắn muốn, người nọ có tuyệt tình đến thế nào, lãnh huyết đến thế nào, hắn đã làm được đến mức độ này, ít nhiều cũng nên nhớ đến hắn với một chút cảm kích nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.