Phong Vô Nhai

Chương 37: Phiên ngoại – phu thê phóng đàm (hạ)




Biên tập: Nguyệt Tận
Tiểu Hàn: “Tự thấy mình am hiểu kỹ thuật giường chiếu hay không a? Giỏi nhất ở điểm nào?”
Nhai nhìn thoáng qua Nghiêm Lăng Phong, nửa ngày mới lên tiếng: “Không giỏi.”
Nghiêm Lăng Phong lảng tránh đường nhìn, nhìn về phía Tiểu Hàn: “Cự tuyệt trả lời.”
Mặc Khê Đoạn cười nhạt: “Cái bản mặt của ngươi á, làm chuyện “ấy” với ai chắc cũng HIGH lắm đó nha…”
BOSS chả thèm nhìn hai người nọ, kéo gương mặt Nhai áp cận vào mình, nở nụ cười tàdị, chậm rãi nói: “Ngươi có muốn thử kỹ thuật của mình trên người ta hay không?”
Nhai sửng sốt, lập tức biến sắc mà lắc đầu.
BOSS nhịn không được cắn cắn đôi môi hắn: “Xấu hổ kià.”
Tiểu Hàn: “Thấy kỹ thuật cuả đối phương ổn chứ? Giỏi chỗ nào?”
BOSS tiếp tục nhấm nháp đôi môi nơi Nhai, ám ách lên tiếng: “Vấn đề này, ta cũng muốn hỏi lâu rồi… Trả lời.”
Nhai tránh né sự quấy rầy nơi BOSS, cật lực thoát khỏi bờ ngực kia, thế nhưng đối phương lại cứ dễ dàng hóa giải từng đợt vùng vẫy của hắn. Nửa ngày, hắn đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Ta không nhớ rõ mà.. Ư…”
Đầu lưỡi giảo hoạt của nam nhân lần nưã tham tiến nơi khoang miệng hắn, tùy ý liếm lộng. Một tay cũng cuồng vọng thân nhập vào bên trong nội y Nhai, xoa nắn từng cơ ngực nơi hắn..
“Buông ra…” Nhai cố sức đẩy người nọ ra, thế nhưng chẳng biết vì sao, bàn tay nóng bỏng nơi nam nhân lại như mang đầy điện lưu, làm thân thể hắn tê dại từng trận.
Dưới đài không ngừng thét chói tai …
Để tránh các cuộc ẩu đả có thể gây cản trở cho buổi phỏng vấn, hình ảnh với âm thanh tự động tắt trước mặt hai người kia.
Tựa hồ cũng hiểu được lúc này không thích hợp để tiếp tục “hành sự”, BOSS buông Nhai ra, ám ách cười: “Chẳng sao, đợi lát nữa, ta giúp ngươi lấy lại triệt để những hồi ức đó, ngươi chắc chắn sẽ nhớ kỹ a.”
Nhai: “…”
Nghiêm Lăng Phong giận tái mặt: “Vì sao tiếng nghe không được mà hình cũng chẳng thấy hả?”
Mặc Khê Đoạn khó chịu nhìn về phía hai người nọ: “Các ngươi đang làm cái gì vậy hả!?”
Hình ảnh lần thứ hai khôi phục, Nhai vô lực tựa ở trong lòng ngực cường tráng của BOSS, cúi đầu thở dốc.
Nghiêm Lăng Phong nổi gân xanh: “… …”
Mặc Khê Đoạn nổi gân xanh: “… …”
Tiểu Hàn run rẩy đem microphone lần nữa đưa tới trước mặt Nhai: “Đại thúc… Ngươi khoẻ không?”
Nhai: “…”
BOSS cười: “Hắn thoạt nhìn không mấy dễ chịu a, để ta đưa hắn đi nghỉ ngơi một chút.”
Nhai vội vã lấy lại tinh thần: “Ta không sao, tiếp đi.”
BOSS liếc nhìn Nhai…
Tiểu Hàn chỉ chỉ Nghiêm Lăng Phong: “Vậy ngươi thấy kỹ thuật của hắn có được không?”
Nhai nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong, trầm mặc, nhíu, nghiêng đầu… Nửa ngày cũng chả nói được một chữ.
Sắc mặt Nghiêm Lăng Phong ngày càng kém.
Khán giả A: “Đại thúc cuối cùng cũng hiểu rõ rồi nha … Cái tên Muối Ăn <Nguyên văn là “diêm ba”> đó không có tí kỹ thuật nào a…...”
Khán giả B: “Đúng đúng, ngay cả y phục cũng đếch thèm cởi, Nhai thúc làm với hắn cũng chưa từng HIGH quá một lần nha.”
Khán giả C: “Nghiêm Lăng Phong hợp với “bị áp” hơn, không nên làm công nga, tui vote 1 phiếu cho kỹ thuật của Nhai thúc nha, giỏi hơn hắn xiền.”
Khán giả D: “Đại BOSS a, vừa nhìn đã thấy khí lực hung mãnh mà bền bỉ, đại thúc nhất định sẽ rất thích.”
Khán giả A: “Hắc hắc hắc, kỳ thực… Ta muốn nhìn thấy đại BOSS bị áp nga…”
Khán giả nhỏ giọng lầm bầm, Tiểu Hàn làm sao mà nghe được, nó rất ư là tự giác mà đưa tay chỉa chỉa về hướng Mặc Khê Đoạn, vấn Nhai: “Còn vị này thì sao? Ngươi nghĩ kỹ thuật hắn thế nào?”
Nhai nổi gân xanh, không trả lời.
Mặc Khê Đoạn cười: “Ngươi xấu hổ kìa.”
Tiểu Hàn: “Câu tiếp theo.”
Lúc này, dưới đài tiếp tục thì thầm.
Khán giả C: “Kỹ thuật của Mặc Mặc vừa nhìn đã biết hàng chất lượng cao, gì thì gì cũng làm Nhai thúc vật vã một ngày một đêm, lực khá bền nha…”
Khán giả B: “Đúng đúng ~~ còn ngoạn tình thú nữa nga.”
Khán giả D: “Ta muốn nhìn Nhai thúc bị đại BOSS thượng… *vặn vẹo ưỡn ẹo* ~~ ”
Tiểu Hàn sát sát mũi: “Như vậy, lúc “ấy”, mong muốn được nghe đối phương nói cái gì?”
Nhai nhíu mày, suy nghĩ một chút, nhưng rồi cũng trầm mặc.
BOSS mở miệng nói: “Xin ta vận lực thêm một chút nữa.”
Mặc Khê Đoạn nhìn Nhai, cười: “Xin ta đừng có ngừng…”
Nhai nhất thời sa sầm nét mặt mà nhìn BOSS với Mặc Khê Đoạn.
Nghiêm Lăng Phong nhìn thoáng qua BOSS, dừng một chút, mới nói: “Bảo lưu ý kiến.”
Tiểu Hàn: “Câu tiếp theo… Đã bảy mươi câu rồi nga, chưa tới ba chục câu nữa… Ta đã có thể về nhà gặp lại chủ nhân rồi a…..55555555 ”
Hắc Dược bất ngờ chen vào loa phát thanh mà nói: “Chờ đó, còn năm thằng sát thủ ngoại hạng lên phỏng vấn nữa.”
Tiểu Hàn khóc không ra nước mắt.
Nhai bạo liệt gân xanh…
Tiểu Hàn: “Lúc “ấy ấy”, thích nhìn thấy hình dạng nào của đối phương nhất?”
Nhai suy nghĩ một chút, nhìn Nghiêm Lăng Phong chốc lát rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Khi hắn ngưng mắt nhìn ta… Dẫu rằng, điều đó chưa bao giờ xảy ra.”
BOSS: “Con mắt hắn, đẹp bằng mắt ta hay không?”
Nhai vô thức nhìn về phía BOSS cùng đôi đồng tử vô cùng ma hoặc, mà cũng vô cùng nguy hiểm nơi hắn, ngay lập tức liền lảng tránh đường nhìn.
Mặc Khê Đoạn trêu chọc: “Xem ra mắt ngươi trông rất khó nhìn đó à nha.”
BOSS cười nhẹ: “Hắn xấu hổ đó mà.”
Tiểu Hàn hắc tuyến đưa microphone tới trước mặt Nghiêm Lăng Phong: “Tới ngươi đó, Muối Ăn ca ca…”
Nghiêm Lăng Phong tối mặt, cũng lười tính toán với nó, chỉ nhìn thoáng qua Nhai, nói: “Lúc mới tắm rửa xong, tóc còn ẩm ướt….”
Nhai có chút bất ngờ mà nhìn Nghiêm Lăng Phong, y cư nhiên trả lời?
Mà Mặc Khê Đoạn lại như đang hồi tưởng gì đó, nói: “Ta thích hắn toàn thân ướt đẫm, nằm dưới thân ta mà bất lực run rẩy.”
Nhai nhìn khinh bỉ: “Ngươi bị hoang tưởng à?”
Mặc Khê Đoạn cười: “Nếu không thì cứ thử lại một lần xem ta có bị hoang tưởng hay không?”
Tiểu Hàn chả thèm nhìn hai người, đem microphone đưa tới trước miệng BOSS: “Tóc bạc thúc thúc, ngươi thì sao?”
BOSS tựa đầu vào vòm cổ trắng nõn nơi Nhai, khẽ hít lấy một hơi, mở miệng nói: “Ta thích nhìn hắn một thân y phục bừa bộn, nằm dưới thân ta mà khóc lóc cầu xin tha thứ… A…”
Nhai nan kham xê dịch vị trí: “… …”
Tiểu Hàn: “Đối phương làm chuyện ấy với người bên ngoài cũng được hay sao?”
Nhai nhíu mày, khó chịu mở miệng: “Vô pháp tiếp thu.”
Nghiêm Lăng Phong: “Không thể chấp nhận.”
Mặc Khê Đoạn nhìn Nghiêm Lăng Phong mà cười: “Ngươi không chấp nhận việc con thỏ kia làm với ngoại nhân, hay là không chấp nhận Nhai bên ngoài có kẻ khác?”
Nghiêm Lăng Phong lăng nhiên.
Thành Thủy Duyệt: “Đương nhiên là không chấp nhận ta làm chuyện đó với ngoại nhân rồi, ta với Phong mới là một đôi mà.”
………….
…………………
……………………..
Nhai không chút kinh ngạc, bình tĩnh lên tiếng: “Lôi xuống.”
Nhất thời khán phòng ào lên cả chục người, vừa luôn miệng xin lỗi vừa đem nhân lôi đi.
“Chó chết, đây là cái thể loại lì lợm gì vậy hả?”
“Trói chân nó lại ~~ Lạng quạng nện luôn vô cúc huyệt nó luôn đi!”
“Không thì kiu một đám nam nhân xấu xí luân bạo nó luôn cho rồi, sinh lực bền quá mà.”
“Ew~~~, dã man quá đi… Ta là người tốt mà ““…”
“Vớ vẩn, cái thể loại người không ra người, heo không ra heo này, tìm đâu ra người mà thèm luân bạo nó?”
Nghiêm Lăng Phong trầm mặc nhìn nhìn, hắc tuyến, hắc tuyến, hắc tuyến.
Mặc Khê Đoạn trêu chọc Nghiêm Lăng Phong: “Kỳ thực ta thấy hắn sung mãn lắm, thực sự, có cảm giác “làm” hoài cũng chẳng chết được.”
Nhai cười nhạt: “Ngươi cứ việc đi truy cầu hắn.”
Mặc Khê Đoạn vội vàng biện minh: “Hông nha hông nha, ta chỉ giỡn với Nghiêm Lăng Phong thôi đó nha. Đối với cái tên thỏ đó ta hoàn toàn không có hứng thú nga!!”
Nhai: “Ngươi có hứng thú hay không liên quan gì tới ta.”
Mặc Khê Đoạn bĩu môi…
BOSS: “Câu tiếp theo.”
Tiểu Hàn nhu thuận nghe theo, ngực còn đang lởn vởn suy nghĩ: “Sao lại câu tiếp theo, ta còn chưa kịp hỏi ngươi nữa mà…”
Tiểu Hàn: “Nếu như đối phương chẳng còn tìm kiếm tình ái nữa thì phải làm sao bây giờ.”
Nhai nhìn Nghiêm Lăng Phong, chốc lát lại chẳng biết làm sao.
Tiểu Hàn rất tự giác đưa microphone cho Mặc Khê Đoạn: “Mặc ca ca, ngươi nghĩ sao?”
Mặc Khê Đoạn: “Tiếp tục dụ dỗ.”
Khán giả bất mãn: “Ngươi mà dụ dỗ cái gì? Cường X người ta thì có…”
BOSS nhàn nhạt mở miệng: “Không thì thế nào, cường thì cứ cường thôi.”
Nhai trầm mặc.
Tiểu Hàn nhíu mày: “Đối với vấn đề “cường bạo” thì nghĩ như thế nào?”
Nhai: ” Không thể tha thứ, chán ghét cực độ”
BOSS với Mặc Khê Đoạn sa sầm nét mặt.
Tiểu Hàn gật đầu tán thành: “Ta hiểu mà! Tuy rằng ta cũng rất muốn cường *beep* chủ nhân.”
~~~~~~~~~~~~~
Ngạo Triết Thiên ngồi trước TV gân xanh bạo liệt, trong lòng nhủ thầm phải kiểm điểm lại vấn đề giáo dục trong cái nhà này.
Vong Dạ, Hủy Tạp, Phỉ Tắc sờ sờ mũi, ứ còn dám mở miệng.
~~~~~~~~~~~~~
Lúc này dưới đài bất ngờ vang lên thanh âm đầy bất mãn nói với Nhai: “Vậy ngươi mượn cớ giúp y giải độc, để Phong với ngươi mạnh mẽ giao hợp, lẽ nào không tính đó là cường bạo hay sao?”
…………
……………………..
Vừa nhìn nơi phát ra thanh âm, chính xác là Thành Thủy Duyệt.
………….
……………………..
Khán giả hai bên trái phải nhất thời mắng to:
“Lột vớ nhét vô họng nó!!!”
“Đm, nó là cái giống gì mà dai dễ sợ, đập cả mười năm chắc cũng chẳng chết!”
“Nện vô đầu nó! Đừng để nó nói xấu Nhai thúc!!”
“Kỳ thực, Thành Thủy Duyệt nói cũng không sai a, mấy người đừng làm thế… Ui, ai đánh tui a.”
“Tui kiên quyết ủng hộ đại BOSS bị áp!!”
“Sặc! Lạc đề rồi má!”
Sắc mặt Nhai có chút thảm bại nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong.
Nghiêm Lăng Phong cũng nhìn về phía hắn, lúc này mới nhàn nhạt lên tiếng: “Điều đó không tính.”
Tiểu Hàn: “Lúc làm chuyện đó, vấn đề nan giải nhất chính là?”
Nhai suy nghĩ một chút, diện vô biểu tình nhìn về phía Nghiêm Lăng Phong: “Làm thế nào để mê hoặc hắn.”
Nghiêm Lăng Phong lảng tránh đường nhìn, nói: “Làm thế nào để kháng cự hắn mê hoặc.”
Mặc Khê Đoạn khẽ ngọ ngoạy, nói: “Vừa muốn ôn nhu một chút, lại vừa nhịn chẳng được mà hung hăng khi dễ hắn, làm cho hắn khóc. Rất mâu thuẫn…”
BOSS hiếm có mà gật đầu tán thành: “Đồng ý.”
Nhai = =||||||: “Sắp hết phỏng vấn chưa vậy?”
Tiểu Hàn: “Còn có mười sáu câu thôi, không nhiều lắm ….Kiên trì một chút… Ta thông cảm mà, thực sự, ngươi vừa phải chống cự một tên ngồi bên cạnh quấy rối tình dục, vừa phải chống cự cái tên mở miệng ra là đầy biến thái kia nữa mà…”
Tiểu Hàn: “Bên thụ có bao giờ chủ động yêu cầu làm chuyện đó hay không?”
Nghiêm Lăng Phong gật đầu.
Mặc Khê Đoạn lấy tay đỡ trán: “Ờ thì… … Có… …...”
BOSS thần bí cười cười, không nói lời nào.
Nhai: “… … Mấy câu này sao càng ngày càng biến thái vậy hả?”
Mặc Khê Đoạn cười nhìn về phía Nhai: “Ta lại nhớ tới lúc ức hiếp ngươi, ngươi chịu không nổi mà khóc chửi ta biến thái… ”
Nhai khóe miệng co quắp: “… …”
Khán giả: “Biến thái… …”
Tiểu Hàn ngoáy ngoáy lỗ mũi: “Khi đó bên công phản ứng thế nào?”
Nghiêm Lăng Phong: “Làm.”
BOSS tiếp tục mỉm cười.
Mặc Khê Đoạn tiếp tục thở dài.
Tiểu Hàn: “Bên công có cường bạo ngươi bao giờ chưa?”
Nhai sắc mặt tối sầm, cự tuyệt trả lời.
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút, mới nói: “… Không.”
Mặc Khê Đoạn tỉnh rụi: “Không có.”
Nhai bạo khởi: “Biến mẹ ngươi đi Mặc Khê Đoạn!”
BOSS phẩy phẩy tay: “Không có.”
Nhai: “#… %… * ”
Tiểu Hàn: “Cầm thú a cầm thú… Thời suy quỷ lộng, đạo đức điêu tàn, nhân tâm bất cổ…= = + ” <Nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cổ” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất”…Chửi đúng lắm đó Hàn Hàn:”> >
BOSS diện vô biểu tình liếc nhìn nó: “Nói lại lần nữa thử xem.”
Tiểu Hàn mếu máo: “Tóc bạc ca ca… Tiểu Hàn cái gì cũng chưa từng nói… Câu tiếp theo…>0< ”
( Chủ nhân! Tiểu Hàn muốn ôm một cái… … >-<)
Tiểu Hàn: “Khi đó bên thụ phản ứng thế nào?”
Nhai: “Câu tiếp theo…”
Tiểu Hàn: “Nga… >0< ”
Tiểu Hàn: “Vậy… Đối tượng lý tưởng để làm chuyện ấy phải trông ra sao nga?”
BOSS: “Câu trả lời rành rành ra đó mà cũng cần phải hỏi hay sao?”
Mặc khê đen mặt…: “Ý ngươi là …đối tượng lý tưởng của hắn là ngươi hả??”
BOSS nhìn Nhai, sờ sờ đôi môi hắn, cười khẽ: “Nhai, ngươi nói thử xem?”
Nhai quay đầu tránh đi: “Câu tiếp theo!”
Tiểu Hàn: “Đối phương phù hợp với lý tưởng đó không?”
Nhai nhìn Nghiêm Lăng Phong: “Tàm tạm.”
Nghiêm Lăng Phong khó chịu nhìn chằm chằm vào Nhai: “Tàm tạm là thế nào hả?”
BOSS cười cười ôn hoà: “JJ <cái penis >”<> nhỏ quá mà.”
Mặc Khê Đoạn lạnh lùng cười: “Ta còn nhìn không ra hắn là nam nhân nữa mà…...”
Nghiêm Lăng Phong: “… …”
Nhai: “Câu tiếp theo…”
Tiểu Hàn: “Lúc làm chuyện ấy, có sử dụng đạo cụ gì không?”
Nhai hắc tuyến: “Không có…”
Nghiêm Lăng Phong: “Không thích dùng đạo cụ.”
Mặc Khê Đoạn cười mờ ám: “Muốn thử thêm càng nhiều thứ càng tốt … Làm cho Nhai trở nên lăng loạn thì càng hay…”
Tiểu Hàn: “Vậy lần đầu làm chuyện đó là lúc bao nhiêu tuổi a?”
Nhai suy nghĩ một chút mới nói: “Hai mươi bốn tuổi.”
BOSS thản nhiên mở miệng: “Ngươi nhớ lộn rồi.”
Nhai: “… …”
Tiểu Hàn liền đem microphone đưa tới bên mép BOSS: “Còn BOSS đại nhân thì sao?”
BOSS nhìn về phía Tiểu Hàn, tay đỡ lấy trán, trầm tư…
Tiểu Hàn thấy vậy liền quay xuống giải thích với khán giả: “Vị ca ca tóc bạc này hình như không nhớ rõ… Bởi vậy sự thật đã chứng minh, hắn hổng phải xử nam…”
Khán giả gào thét: “Nói thừa!!! Đồ Tiểu Hàn béo ú, đừng tưởng rằng có bộ dạng khả ái như vậy tỷ tỷ sẽ không bộp ngươi.”
Tiểu Hàn lau lau mồ hôi, vỗ cánh bay đến trước mặt Nghiêm Lăng Phong: “Mấy tuổi vậy, Mặt Than ca ca…”
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Mười sáu…”
Mặc Khê Đoạn nhìn nhìn microphone của Tiểu Hàn, sau đó lại ngượng ngùng liếc về phía Nhai: “Lần đầu tiên của ta là ngươi…”
Nhai trợn mắt: “Biến ngay!”
Tiểu Hàn tiếp tục hỏi: “Như vậy đối phương có phải là cái “lần đầu tiên” đó hay không? Nếu không phải thì là ai?”
Nhai trầm mặc.
BOSS ôn nhu cười cười, liếm liếm chóp mũi của Nhai: “Rất thông minh khi không trả lời nga.”
Tiểu Hàn: “Còn BOSS thì sao?”
BOSS vẫn tiếp tục hôn hôn Nhai, cự tuyệt trả lời.
Tiểu Hàn: “… Vậy… Mặt Than ca ca, ngươi trả lời đi nha.”
Nghiêm Lăng Phong trừng mắt nhìn động tác của BOSS đối với Nhai, ẩn nhẫn mở miệng: “Phải.”
Tiểu Hàn: “Oa… Nhai thúc, ngươi lấy đi lần đầu tiên của hắn nhaaaa!!”
Nhai: “… … …”
Khán giả: “Oa, ngạc nhiên chưa… Muối Ăn a, nhìn hổng ra lần đầu tiên của ngươi cư nhiên rơi vào tay Nhai ngaaaa…”
Tiểu Hàn: “Nằm trên hay nằm dưới?”
Nghiêm Lăng Phong: “Trên.”
Tiểu Hàn cười khinh bỉ: “Chỉ có mấy loại câu hỏi này ngươi mới trả lời nhanh chóng a, nằm trên thì tài giỏi gì mà phải tự hào?”
Nghiêm Lăng Phong cũng lười tính toán với nó.
Tiểu Hàn bay đến trước mặt Mặc Khê Đoạn: “Mặc ca ca, mong ngươi lần này trả lời thành thực một chút nga.”
Mặc Khê Đoạn: “… Câu tiếp theo.”
Khán giả: “Gì nữa chời!!!”
Tiểu Hàn cúi đầu nhìn xấp giấy trong tay: “Ân, còn vài câu nữa là xong…”
Tiểu Hàn: “Ngươi thích nhất được hôn vào chỗ nào?
Nhai suy nghĩ một chút rồi nói: “Miệng.”
Nghiêm Lăng Phong: “Không biết.”
Mặc Khê Đoạn tha thiết nhìn về phía Nhai: “Ta chỗ nào cũng được…”
BOSS dâm đãng nhìn Nhai mà cười, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói: “Ta thích nhất ngươi giúp ta khẩu giao… A…”
Nhai đứng hình…
Tiểu Hàn: “Thích nhất hôn đối phương ở chỗ nào đây?”
Nhai nhìn thoáng qua Nghiêm Lăng Phong, trầm mặc.
Nghiêm Lăng Phong cũng trầm mặc.
Mặc Khê Đoạn cúi đầu băn khoăn: “Khó chọn quá à… Ta thích nhất gương mặt Nhai nga, nhưng mà phần bụng cũng rất ngon miệng, còn có vùng phía trong đùi…”
Nhai chịu không nổi nữa mà gầm lên: “Câm miệng câm miệng câm miệng!”
BOSS bình thản đến bất ngờ: ” Tiểu huyệt.”
Nhai cuối cùng cũng đầu hàng, ôm đầu gào thét: “A a a a!! Ta muốn đi về… Ta muốn đi về!!”
Tiểu Hàn trầm mặt: “Nhai đại thúc vốn lãnh tĩnh mà cũng có lúc phải như vậy… Aish…”
BOSS cười khẽ.
Tiểu Hàn trấn an Nhai, đợi tâm tình đối phương dần lãnh tĩnh lại, tiếp tục phỏng vấn.
Tiểu Hàn: “Lúc làm chuyện ấy, thế nào mới khiến đối phương vui vẻ?”
Nhai nhìn Nghiêm Lăng Phong, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không biết.”
Mặc Khê Đoạn ngồi một bên lại chen mõm vào: “Nhai, tên Mặt Than này hông biết cười nha, hổng phải do kỹ thuật ngươi không giỏi đâu a.”
Nghiêm Lăng Phong: “…”
Mặc Khê Đoạn lại tiếp tục thao thao: “Ngươi mà chủ động tiếp cận ta, ta còn cao hứng hơn nữa đó nha…”
BOSS nhàn nhạt mở miệng: “Hắn chỉ cần trong lúc làm tình, đừng nói cái gì khiến ta tức giận, ta cũng sẽ chẳng làm hắn bị thương.”
Tiểu Hàn: “Nói cái gì?”
BOSS nhìn Nhai, chẳng nói gì.
Tiểu Hàn vẫn lại cúi đầu: “Một đêm làm mấy lần?”
Nhai tiếp tục trầm mặc.
Nghiêm Lăng Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Ba, bốn lần.”
Mặc Khê Đoạn cười: “Sáu, bảy lần.”
BOSS chỉ nhìn Nhai: “A… Ta hổng nhớ rõ nữa, ngươi ngất xỉu nhiều lần lắm.”
Nhai: “…”
Tiểu Hàn: “Lúc làm chuyện ấy, tự cởi quần áo hay bị cởi.”
Nhai nhìn thoáng qua Nghiêm Lăng Phong, trầm mặc.
Nghiêm Lăng Phong: “Không cởi.”
Mặc Khê Đoạn: “Ta rất ư là ngượng ngùng mà tự cởi.”
BOSS: “Bị cởi.”
Nhai: “… …”
BOSS: “Ngươi không tin ta?”
Nhai như trước vẫn không nói gì.
Tiểu Hàn: “Câu cuối cùng, muốn nói gì với đối phương hay không?”
Nhai suy nghĩ một chút, xuống khỏi người BOSS, mà BOSS cũng chẳng còn ôm chặt hắn.
Nam nhân chậm rãi đi tới trước mặt Nghiêm Lăng Phong, loan hạ thắt lưng, bàn tay chống đỡ trên mặt ghế sopha hai bên vai Nghiêm Lăng Phong, cúi người nhìn y, thấp giọng nói:”Nghiêm Lăng Phong.”
Nghiêm Lăng Phong ngẩng đầu nhìn hắn, song nhãn ám tử, sâu không thấy đáy.
Nhai khép hờ mắt, hầu kết động động vài lần, khàn khàn phát ra thứ âm thanh ám ách:
“Nếu có một ngày ta ly khai, ngươi… sẽ nhớ ta chứ?”
Nghiêm Lăng Phong trừng lớn mắt mà nhìn Nhai, tựa như là chẳng hề nghĩ tới hắn sẽ hỏi một câu như thế, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Bờ mi Nhai khẽ run rẩy, khàn giọng mà cười nói: “Ngay cả một câu trả lời ngươi cũng không muốn nói hay sao?”
Gật đầu, Nhai đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên không trung, sau đó, cũng chẳng liếc mắt nhìn bất kỳ ai, xoay người trầm mặc ly khai hội trường…
Tất cả hoá thành một mảnh tĩnh mịch…
… … … …
Nghiêm Lăng Phong ngồi bất động trên ghế sopha, đầu ngón tay khẽ run rẩy.
… … … …
Xin chào, Cảm ơn!
(Phiên Ngoại Hoàn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.