Giang Nam.
Với tấm địa đồ lao ngục trong tay, Gia Cát tái lai kêu gọi thành viên bang
hội Đại Minh Triều thi hành nhiệm vụ cứu người trong chốn nguy nan.
Thành công vẻ vang dễ dàng, còn khỏe hơn lấy đồ trong túi. Sau khi đám
tù nhân thoát hiểm, họ cùng Khẩu Tâm xuống ghe rời khỏi Giang Nam. Trước khi ra đi, Khẩu Tâm bảo với Cửu Dương rằng chàng nhất định trở về Tây
Hồ đón lễ Trùng Dương sắp tới.
Lúc Hiểu Lạc vượt ngục ra gặp Cửu Dương, mặt mày nó khờ câm. Cửu Dương phát lên vai sư đệ một cái:
- Lâu lắm mới gặp lại đệ, tưởng ngủm rồi chứ.
Hiểu Lạc hì hì:
- Đệ đương nhiên chưa đi chầu Diêm Vương.
- Giữ mạng về gặp sư mẫu? – Cửu Dương ám chỉ Nữ Thần Y.
- Không! Đệ sống nhăn răng để về bái sư tôn – Hiểu Lạc gạ.
Và lúc nhìn sang Cửu Dương, thấy chàng đang khoái chí tử nên Hiểu Lạc
tưởng bở. Trên đoạn đường về lại Tây Hồ, nó không ngừng bô bô:
- Khó khăn lắm mới trùng phùng, hay là huynh đệ mình cùng đi tìm tửu lầu uống nước, có được không?
Tội nghiệp Hiểu Lạc, chắc ở tù mấy hôm nên nó buồn nó muốn ra ngoài giải
khuây một tí. Và nó gần như nhảy cẫng lên khi nghe Cửu Dương chép miệng:
- Tất nhiên là được!
Hiểu Lạc đâu có tài tiên tri để xem thấu lòng dạ Cửu Dương. Ngoài mặt thì
chàng cùng chung ý kiến nhưng trong bụng thì đang càu nhàu “mới vừa đào
tẩu, trốn lính chưa xong còn đòi đi nhông nhông ngoài phố.”
Hiểu Lạc mang họ “hiểu” mà hết sức chậm tiêu. Nó hét toáng:
- Dzậy đi liền đi!
Hiểu Lạc dụ khị chưa xong đã bị mừng hụt một chuyến. Cửu Dương nhìn quanh quất:
- Ờ, ờ. Hổng biết ở gần đây, chỗ nào có cái… giếng hay con sông không ta?
Nghe câu xỏ lá, Hiểu Lạc định làm mặt hình sự. Nhưng khi vỡ lẽ vẻ hời hợt của mình, nó cười cười khỏa lấp:
- Gặp lại huynh, đệ vui quá nên quên mất tiêu. Đệ thật không nên chường mặt ra cho đám quân binh bắt gặp.
Thấy Hiểu Lạc an phận thủ thừa, Cửu Dương cảm giác đáng thương hại nên nắm tay nó lôi phăng phăng. Hiểu Lạc trố mắt:
- Huynh đau bụng à?
- Sao nói vậy? – Cửu Dương ngạc nhiên hỏi, vẫn không chùn bước.
- Tại vì huynh đang kéo đệ đi về hướng… lùm cây.
Cửu Dương biết bản thân vừa sập hố của sư đồ cá biệt. Chàng vung tay, chưa
kịp gõ đầu đệ tử thì Hiểu Lạc co rúm người lại rồi tụt ra khỏi tay sư
tôn. Nó chạy như bay biến, miệng la bài hãi:
- Bớ người ta cứu tôi!
Chạy được một quãng, nó dừng chân, quay đầu nhìn. Biết Hiểu Lạc là đứa ranh
con, vừa ăn cướp vừa la làng, Cửu Dương lắc đầu ngán ngẩm. Chàng nói
lớn:
- Huynh định dẫn đệ đến quán nước phía dưới ngọn đồi này, nhưng thôi, đệ không muốn đi thì huynh đi một mình cũng được.
Hiểu Lạc đứng tít đằng kia, lòng bán tín bán nghi. Nó hỏi:
- Thiệt?
Cửu Dương không nói không rằng, cũng chẳng từ giã. Chàng quay mình bỏ đi.
Hiểu Lạc bám theo sát nút. Tới quán trà, nó líu ríu đến ngồi cạnh.
Bàn kế bên có hai tiểu cô nương chưa quá tuổi dậy thì là bao, khoảng chừng
mười sáu độ xuân xanh, không hơn không kém. Hai nàng vừa nhỏ to tâm sự
vừa cười khúc khích, rồi ngả ngớn vào nhau khi thấy đấng nam nhân xuất
hiện ngồi bàn đối diện. Kẻ chậm tiêu như Hiểu Lạc cũng biết họ đang
chiêm ngưỡng “nhan sắc” Cửu Dương. Nó khều vai của Gia Cát tái lai, báo
tin nóng hổi vừa mới ra lò:
- Hai “ẻm” kia có vẻ khoái huynh – Hiểu Lạc hất đầu về phía hai nàng con gái.
Cửu Dương im lặng, chẳng thèm nhìn. Hiểu Lạc liền giựt tay áo của chàng, khẽ bảo:
- Đệ đang nói họ nhìn huynh mê mệt.
Cửu Dương vẫn tịnh. Hình như chàng khác nước nên bưng chén trà lên tu từng
hồi, làm ra vẻ cóc cần ngó mặt của ai. Chén trà chút xíu mà chàng uống
mãi, lâu lắc. Trong khi cặp giai lệ nữ nhi say sưa ngắm Cửu Dương thì
Hiểu Lạc len lén quan sát họ, đoán non đoán già bậy bạ. Đã đời, nó quay
sang thủ thỉ với Cửu Dương:
- Hai nàng có nhiều nét giống nhau, chắc hẳn là song sinh tỷ muội.
Công bằng mà nói thì cặp song hiệp giai nhân này trông hấp dẫn, có khí khái
hơn hẳn các bậc anh hùng đỉnh núi Lương Sơn. Chắc chắn phải là nữ tặc
giang hồ chính cống. Nàng phía bên phải tóc cài trâm phỉ thúy. Nàng
hướng bên trái tóc dắt hạt trân châu. Làn môi nho nhỏ mũi thanh tao, đôi má cao cao, mi rậm rạp. Cộng thêm cặp chân mày kẻ ngang làm sáng sủa
gương mặt tinh anh.
Song hiệp giai nhân chợt phát hiện có kẻ ngắm nhìn lộ liễu. Nàng tóc đính
trân châu tằng hắng. Quả thật, Hiểu Lạc có tịch rục rịch. Nó vội quay
mặt trốn ánh mắt tươi trẻ hồn nhiên.
- Quen không ta? - Nàng trâm cài phỉ thúy cao giọng.
Tuy thiếu nữ đó hỏi khơi khơi nhưng Hiểu Lạc biết nàng đang hỏi Cửu Dương. Nó liền tài lanh đáp thay:
- Quen, thì thế nào?
Nàng tóc đính trân châu chọt họng:
- Quen sao không vẫy đuôi?
Câu ám chỉ sỗ sàng. Hiểu Lại liếc rột sang Cửu Dương. Đụng phải tia nhìn
sửng sốt, chàng đoán nó đang nghĩ "á à, hai con này láo!" Gia Cát tái
lai thấy đồ đệ của chàng bị hạ đo ván thì động lòng từ bi. Chàng bỏ chén trà dang dở xuống, ngó song hùng mỹ nữ.
- Quen không dzậy? – Cửu Dương hỏi.
Nghe chàng xổ câu lặp lại, hai nàng con gái e sập bẫy bèn lắc đầu:
- Lạ!
- Lạ sao không sủa? – Cửu Dương trả đũa.
Bị kê tủ đứng, hai nương luýnh quýnh kênh nhau. Kẻ này thầm nhủ kẻ kia:
- Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, chưa có ai xúc phạm chúng ta nặng nề như
thế. Đại đa số các đấng đàn ông điều bị chúng ta thôi miên đến thót tim, đứng im ru bà rù, tha hồ để cho chúng ta giở trò đạo tặc. Lần này đụng
vô anh chàng đẹp trai, chúng ta phải cho hắn biết tay đặng hắn hiểu thế
nào là lễ độ. Để kì sau hắn không dám vuốt râu hùm của hai bổn cô
nương.”
Nghĩ đến đây, hai nường quyết định rời khỏi bàn trà để tiến lại gần tên
trượng phu to gan lớn mật, hầu dạy dỗ hắn một trận nên thân. Nhưng khi
hai nàng đứng lên thì phát hiện anh chàng đẹp trai không cáo mà biệt.