Đồn Bạch Nhật.
Tuyết bắt đầu rơi. Càng lúc càng nhiều. Chỉ trong chốc lát đã phủ đầy hồ sen. Nữ Thần Y thẫn thờ bó gối bơ vơ bên bờ. Nàng ngồi đó im lìm như pho
tượng. Quên không gian và quên cả thời gian.
Ánh nắng chiều mỗi lúc một võ vàng rồi tắt hẳn trên ngàn cây nội cỏ. Nàng
tưởng nhớ tới bóng hình người đó, lòng mơ về những kỉ niệm xa xăm. Đôi
lúc nàng xúc động lệ âm thầm, từ từ chảy trên hai bầu má thắm.
Quảng Hằng cung đang lơ lửng ngọn cây. Nữ Thần Y nghe văng vẳng đâu đây tiếng thì thào thơ trẻ. Cũng tại nơi này, mười năm trước có kẻ cùng nàng đan
tay ngắm sao thưa…
- Muội có biết không? – Đứa bé trai giơ tay chỉ mặt trăng treo chơi vơi trên
bầu trời đen sẫm - Nói tới ánh trăng, người ta thường liên tưởng đến màu trắng bạc. Nhưng mặt trăng chỉ hoàn toàn màu trắng vào ban ngày. Điều
này là do màu xanh da trời được hòa vào màu vàng của mặt trăng.
Và trước cặp mắt mơ màng của bé gái, đứa bé trai giải thích thêm:
- Trong những buổi chiều trăng lên, màu xanh da trời phôi phai khiến cho mặt
trăng trở nên vàng nhạt. Rồi khi trời sắp vào đêm, màu vàng nhạt chuyển
sang vàng tuyền. Và đợi lúc hoàng hôn tắt nắng, ánh trăng hóa thành vàng óng ánh. Sau đó, suốt quãng thời gian còn lại của đêm trường, vầng
trăng mang độc nhất một màu vàng sáng…
Tiếng nói thơ ngây ấy vẫn còn bên tai. Nữ Thần Y thở dài. Dòng đời nàng bóng tối vây quanh. Mưa tuyết rơi tựa cõi lòng tan tác.
Nàng còn chưa dám đối mặt hiện thực.
Nữ Thần Y chưa dám nhìn nhận mối tình duyên lỡ làng. Trên thực tế, khung
hình nộm không còn. Nó chìm sâu xuống hồ nước mênh mông. Khi ra đi, nó
mang theo cả trái tim và lòng dạ của nàng để giờ đây thân xác hao gầy.
Âu cũng là do duyên số bẽ bàng. Kiếp hồng nhan thường hay bạc phận.
Có tiếng bước chân phía sau lưng.
Niềm hy vọng tuôn dòng như sóng vỡ bờ. Nữ Thần Y hớn hở quay đầu rồi nhanh chóng cụp đôi mi dài mộng mị.
- Không phải là thiếu đà chủ, muội thất vọng lắm phải không? – Trương Quốc Khải vừa hỏi vừa quỳ xuống bên cạnh.
Chàng cởi áo choàng khoác lên vai sư muội. Nữ Thần Y lắc đầu:
- Muội thiệt không ngờ huynh quay trở lại đây.
Trương Quốc Khải vớ tay nhặt nhạnh hai hòn sỏi xanh, ném xuống hồ sen tuyết trắng:
- Trời đã khuya mà muội còn ngồi một mình ở nơi hoang vu thì làm sao huynh yên lòng cho được?
- Xin lỗi tam ca – Nữ Thần Y khẽ nói – Muội cứ liên tục làm huynh cảm giác
bất an, làm huynh phải tận lực lao tâm ngày đêm lo lắng.
Trương Quốc Khải thảy thêm vài hòn sỏi xuống hồ. Rồi chàng dõi mắt lên cao, cố tìm ánh sao.
- Cái đó là do huynh tự nguyện – Chàng lên tiếng - Muội đừng tự trách bản thân.
Nói xong, chàng quay sang cầm tay sư muội lay nhẹ:
- Muội có hận Lâm Tố Đình vì cô ấy đoạt đi thiếu đà chủ không?
Nữ Thần Y khụt khịt mũi, nét mặt buồn tênh, mắt chớp vài ba lần. Nàng đâu
dè sư huynh tìm đến để hỏi một câu khó trả lời như vậy. Nếu nàng đáp là
hận thì thật quá nhỏ nhen. Nhưng nếu đáp là không thì nàng đang dối
lòng. Thất tình mà, ai lại chẳng ghìm sâu nỗi căm tức tình địch vào tim, nơi tận cùng bằng số? Ngặt nỗi mạng lý hữu thời chung tụ hữu, cái gì có trong ta thì mãi mãi là của ta. Nữ Thần Y am hiểu ngạn ngữ này mạch
lạc. Cho nên nàng đáp:
- Thật sự ra thì Lâm Tố Đình không hề tước đoạt những gì của muội cả. Bởi từ lúc ban đầu huynh ấy đã không thuộc về muội rồi.
Trương Quốc Khải nghe lòng chàng thương xót não nề khi chứng kiến đôi biệt nhãn phụng hoàng hụt hẫng.
- Đi mau - Chàng ngọt giọng bảo - Muội hãy theo huynh.
- Muội chưa muốn về – Nữ Thần Y rút tay lại – Tuyết đã thôi rơi. Muội muốn ở đây thêm một lát.
- Huynh không nói là đưa muội về an nghỉ - Trương Quốc Khải lại nắm lấy đôi tay sư muội - Huynh nói… muội hãy theo huynh. Huynh sẽ khiến cho muội hạnh
phúc!
Nữ Thần Y giật mình. Nàng lập tức nhận thức tình cảm của sư huynh. Chàng
không nói chơi. Chàng thật lòng muốn cứu giúp linh hồn rách tả tơi vì
tình. Chàng sẵn sàng đưa nàng rời khỏi chốn thị phi, nơi gươm đao chém
giết lẫn nhau.
Trong một thoáng, Nữ Thần Y cảm giác chạnh lòng.
So với Tần Thiên Nhân, đấng anh hào bên cạnh có thể mang tới cho nàng tình trăm năm, gối chăn êm ấm và cả một đời nhung gấm. Nhưng sao lòng dạ
nàng vẫn cứ bồi hồi? Từng nỗi nhớ vu vơ trong tim. Từng kỉ niệm bâng
khuâng dịu êm. Nàng luyến tiếc giọng nói trầm trầm thân thuộc. Âm thanh
đó năm xưa đã ru nàng một thời, cộng thêm tia nhìn đam mê đã trao cho
nàng biết bao nhiêu ngọt bùi. Nhưng hôm nay chàng bạc tình cất bước,
đang tâm rũ sạch những dấu yêu ngạt ngào. Chàng ra đi hệt buổi sớm chim
bay bỏ hàng cây.
Và Nữ Thần Y ngẩng đầu nhìn ánh trăng thêm một lần. Nàng ngỡ như còn đang
nghe tiếng nói của đứa bé trai hôm nao miên man. Vầng nguyệt tỏ như ánh
mắt chàng.
Thấy sư muội trầm tư mặc tưởng, Trương Quốc Khải hắng giọng đánh tan niềm suy tư:
- Thiếu đà chủ có nói rõ ràng là không cần muội. Vậy thì muội còn mong mỏi và
chờ đợi điều chi? Muội hãy theo huynh đi. Hà cớ gì phải chuốc khổ vào
thân chứ?
Nữ Thần Y cắn môi tỏ vẻ không cam phận. Trương Quốc Khải bèn siết chặt cổ tay sư muội.
- Thế nào? – Chàng hỏi - Thiếu đà chủ không màng quan tâm đến muội mà, muội còn mơ tưởng điều gì nữa?
- Huynh ấy có lẽ đang đóng kịch hòng che giấu điều khó nói – Nữ Thần bẽn lẽn
trả lời - Nếu muội chưa làm sáng tỏ chuyện này thì muội không cam lòng
ra đi.
- Muội thật là khờ! - Trương Quốc Khải vụt dậy.
Và chàng kéo tay sư muội, buộc nàng đứng lên theo.
- Trong lòng thiếu đà chủ hoàn toàn không có muội! – Trương Quốc Khải khẳng
định - Ngay bên cạnh huynh ấy bây giờ có Lâm Tố Đình chiếu cố tận tình.
Cô ấy vì yêu mà suýt soát bỏ cả mạng sống ở đồi Bát Cựu, đích thân vào
phủ tri huyện hành thích Dương Tiêu Phong, và hiên ngang hy sinh thử
thuốc. Chỉ với ba điểm này thì một người con gái đã chiếm trọn lòng dạ
của đấng nam nhân rồi. Muội còn tiếc rẻ cũng vô dụng mà thôi!
Nữ Thần Y vùng ra khỏi bàn tay sư huynh. Nàng quay lưng nói:
- Trừ phi huynh ấy đích miệng thú nhận không yêu muội. Bằng không thì muội tuyệt đối không rời khỏi đây.
Trương Quốc Khải xoay đôi vai của Nữ Thần Y lại hỏi:
- Nếu thiếu đà chủ thật tình yêu muội thì tại sao để muội trơ trọi một mình đứng ở nơi này?
Câu hỏi cay nghiệt. Nữ Thần Y chẳng biết trả lời thế nào, mặt cứ thuỗn ra.
- Đi mau – Trương Quốc Khải giơ tay phủi mớ tuyết bám đầy mái tóc mây bay - Đi với huynh, để huynh dẫn muội rời khỏi Giang Nam.
- Không được đâu – Nữ Thần Y lắc đầu.
- Tại sao?
- Muội không bỏ đi được – Nữ Thần Y rớt nước mắt - Tại vì… nếu muội theo huynh, muội sẽ mất tia hy vọng cuối cùng.
- Muội đừng tự dối lòng – Trương Quốc Khải đưa tay lau hai hàng lệ rơi, tiếp
lời - Đừng thiết tha cuộc tình đó nữa. Muội không còn hy vọng gì đâu.
- Muội còn! – Nữ Thần Y nức nở - Chỉ cần một ngày Thiên Nhân chưa nói không yêu muội thì muội vẫn còn hy vọng!
- Ý của muội là… - Trương Quốc Khải nhướng cặp chân mày - Nếu như muội nghe chính miệng thiếu đà chủ nói không yêu muội thì muội mới chịu ra đi?
Nữ Thần Y gật đầu.
Như có ai vừa nhấc hòn núi lên khỏi lòng ngực, Trương Quốc Khải dõng dạc cất tiếng:
- Được rồi! Muội muốn nghe câu cự tuyệt phải không? Huynh sẽ tìm câu trả lời
cho muội. Ngay bây giờ huynh đi hỏi thử xem thiếu đà chủ có yêu muội
không!
- Tam ca! – Nữ Thần Y tái mặt - Xin huynh đừng đi!
- Huynh phải đi! –Trương Quốc Khải quả quyết.
Và chàng chỉ tay về phía quân kỳ, nơi Tần Thiên Nhân dành hết thời gian cho việc huấn luyện binh mã:
- Huynh đi vì huynh không muốn muội trông chờ vô vọng mãi!
Chàng nói nhanh và quay lưng cất bước. Nữ Thần Y rượt theo nhưng không kịp.
Chừng phút chốc, sư huynh của nàng mất hút sau rặng thông. Nữ Thần Y
nghe tiếng chàng vọng lại:
- Cho dù muội không phải người huynh yêu, chỉ tính cái khoảng huynh là tam ca của muội thì huynh cũng không thể để cho ai làm thương hại muội được!