Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 135: Hồi kết (hạ)




Sau khi nghe ái phi nói nguyện vọng thứ hai của nàng xong, Khang Hi không kềm chế được cảm xúc trong lòng mình nữa nên gằng giọng hỏi:
- Tây Hồ! Nàng đến nước này mà vẫn không chịu quên hắn. Nàng dù có chết cũng nhất định phải cứu hắn ta sao?
- Người ta nói, nhất dạ phu thê... – Tây phi đáp lời - Vả lại, xin hoàng thượng đừng mãi trách chàng nữa, năm đó muôn tội muôn lỗi cũng là do thiếp, là thiếp buộc chàng làm như vậy, là thiếp ép chàng phải bãi binh. Chàng quá yếu lòng... nên mới đồng ý với thiếp...
Khang Hi nghe nàng nói vậy tự nhủ bụng “thế còn mối quan hệ giữa trẫm và nàng thì sao đây, nếu không có tình, cũng chẳng còn nghĩa sao?” Nhưng cuối cùng Khang Hi kềm lại được.
Kết cục Tây phi chờ đợi, Khang Hi vẫn chưa chịu hứa với nàng nguyện vọng thứ hai.
Lúc này Sách Ngạch Đồ cũng đến quỳ xuống trước mặt Khang Hi, thương tâm đến nỗi không thể thốt thành tiếng, chỉ tự giày vò mình với ý nghĩ "Vương gia, tại sao năm xưa ngươi không đánh chết tên nữ ác tặc ấy đi. Tại sao lại thả ả đi để bây giờ chính ả lại trở về hại chết người nữ nhân mà ngươi yêu mến!"
Nửa khắc sau, binh lính triều đình và băng đảng Hồi Hoa hội vẫn còn loạn chiến dữ dội. Khói lửa dày đặc, tiếng la tiếng hét vang trời. Song lúc này Khang Hi chỉ cảm thấy xung quanh không có một tia hoạt khí, chỉ có tĩnh mịch kèm theo mùi máu tanh phiêu tán trên không trung. Trong lòng ngài đang hối hận đến cực điểm khi trông thấy mặt nàng đột nhiên xanh mét, không chút huyết sắc. Khang Hi cũng rất hối hận vì thánh chỉ của mình đã ban ra bèn nghẹn giọng bảo:
- Không! Trẫm không hứa với nàng sẽ mang bức thư này trao cho hắn ta đâu! Đến Đa Nhĩ Bố Nhĩ Tân nàng hãy tự tay giao cho hắn!
Hai hàng lệ rơi xuống từ khóe mi của Tây phi, nàng chậm rãi nói:
- Hoàng thượng, xin ngài đừng quá đau buồn. Trong võ lâm có một trận đại chiến làm cho người ta ai nấy cũng đều phải kinh hồn tán đỉnh, có thể nói thần thiếp được ngó thấy rồi, lại nữa rốt cuộc thiếp cũng tìm được người nam nhân mà thiếp hết dạ thương yêu, cũng thương yêu lại thiếp, đó là phước phận của thiếp, chàng là người mà thiếp thương yêu mãi mãi. Ước gì bây giờ được nằm trong lòng chàng thì đã mãn nguyện lắm rồi, có chết thiếp cũng không ân hận…
- Nàng không được chết! – Khang Hi đau đớn cắt lời nàng nói - Trẫm xưa nay đối với nữ nhân không bao giờ ngang ngược nhưng bây giờ nhất định phải đối ngang ngược với nàng. Nàng không được chết, trẫm không cho phép nàng chết. Nàng nghe rõ chưa?
Nói đoạn Khang Hi rơi nước mắt:
- Trẫm không muốn nàng rời đi một cách cô độc!
Lẩm bẩm tới đây Khang Hi thấy nàng khẽ mỉm cười và trả lời:
- Hoàng thượng đừng lo thần thiếp sẽ cô độc, thần thiếp sẽ không cô độc, bởi ở trong linh hồn của thiếp có sự tồn tại của chàng. Khi tánh mạng này tiêu mất, đồng thời thiếp vẫn còn có linh hồn chàng.
Sách Ngạch Đồ nghe Tây phi nói vậy đương nhiên biết nàng không phải đang ám chỉ Khang Hi.
Tâm trạng Khang Hi bấy giờ xốn xang khôn tả. Và không ngăn được lòng mình Khang Hi bồi hồi dùng tay nâng lấy mặt nàng lên, hôn nàng. Trong một phút, ngài tưởng như là đang ôm cả thế giới vào lòng. Hoàng đế nghe thấy bờ vai nàng đang run rẩy trong cánh tay ngài run rẩy, nghe thấy trái tim nàng đang đập thật khẽ trong ngực ngài, tự hỏi có phải đây là phút giây mà ngài đã đợi chờ suốt tuổi xuân xanh?
Khang Hi như người mộng du, nghe trong đầu vang lên lời xúc động nghẹn ngào “Tây Hồ, bao nhiêu năm qua trẫm đã đợi ngày này!" Ý nghĩ trong đầu đó mãnh liệt đến nỗi ngài chợt rùng mình và suýt nữa bật lên thành tiếng.
Lát sau Khang Hi rời môi nàng, nói:
- Trẫm không cần gì hết, chỉ cần nàng thôi, trẫm mong đợi được ôm nàng vào lòng như vậy đã mong đợi lâu lắm rồi, đừng để trẫm phải mất nàng một lần nữa.
Tây phi nghe mà không phản ứng gì. Thần quang trong mắt nàng tán loạn, giọng nghe mơ mơ hồ hồ, nàng hướng mắt nhìn đỉnh Thiên Sơn nói trong cơn nửa mê nửa tỉnh:
- Tiêu Phong… có hoa Tuyết Liên mọc trên đỉnh Thiên Sơn kìa. Đóa bên phải là huynh, còn đóa bên trái chính là muội. Chúng ta cùng ở bên nhau ... vĩnh viễn không rời nhau ... Tiêu Phong ... huynh thấy có phải như vậy không?
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ dần, hơi thở cũng mỗi lúc một dần yếu. Khang Hi ôm nàng trong lòng chặt thêm, kề má ngài lên má nàng nghiến răng gọi “Tây Hồ! Tây Hồ! Nàng đừng bỏ trẫm mà đi.”
Trước khi vĩnh viễn nhắm mắt Tây phi nói thật thấp, hơi thở đứt quãng:
- Dận Chân… ngạch nương có lỗi với con…
Lời chưa dứt nàng đã xuôi tay.
Khang Hi ngồi trên thảm cỏ ôm ái phi trong lòng tĩnh mặc cả buổi, đầu kề sát mặt ái phi dịu dàng nói:
- Xin lỗi nàng, thật xin lỗi nàng. Thật tình ra là vì trẫm sợ, trẫm sợ nàng đi Tây Bắc gặp hắn rồi sẽ không chịu trở về nữa. Trẫm hiểu rõ nàng cũng như hiểu rõ hắn, hai người đều không thích kinh đô, trẫm sợ nàng trở lại nơi đại mạc đó gặp hắn, một bầu khung cảnh trời đất với người mà nàng vẫn thường mơ tưởng sẽ không chịu quay về nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.